Thần Y

Chương 341

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 341: Đồ bịp bợm! Không muốn lăn lộn nữa à! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Thẩm Diệu Võ bỗng chốc rơi lắc, trong lòng rất chắc chắn, lần này nhất định có thể cho Lý Tiểu Hổ nếm mùi rồi! Trước mặt Lý Tiểu Hổ sớm đã có hơn chục sấp tiền mặt, mỗi sấp đều là mười ngàn, các xếp tiền trăm mới tinh cũng là thắng được của các cao thủ trong casino! Có thể coi là chút tài sản của Diệp Thanh, thấy chút tiền này cũng có chút nóng mắt Loại dế chũi hắn chưa từng có lần đưa ra quá nhiều tiền như vậy! Tuy nhiên, chút tiền này hắn hoàn toàn không định lấy, định tặng cho Lý Tiểu Hổ, dù sao chính cậu ta thắng được, hơn nữa, Lý gia cũng quả thực bần hàn, mình có thể giúp một chút! Cũng xem như là báo đáp thôi, sau này còn phải nhờ sự trợ giúp của Lý Tiểu Hổ! Dùng tiền mặt để đánh bài, không đổi điểm chính là chủ ý của Diệp Thanh, ông cầm được tiền rồi thì bỏ chạy, cầm một đống điểm có ích gì, đến lúc trở mặt, ngươi không đổi cho ta, vậy thì làm sao? Hơn nữa, casino ngầm tạm thời đóng cửa, điểm này cũng không dám cầm đến dùng trong phòng kỳ bài! Còn có nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là lần này Diệp Thanh căn bản không đem nhiều tiền mặt như vậy, là hoàn toàn tính tay không bắt giặc! Mà đổi điểm, cần phải giao tiền trước! - Thế nào, tiểu tử, ngươi đặt bao nhiêu? Thẩm Diệu Võ rút một điếu thuốc, châm lửa, sảng khoái rít một hơi, chậm dãi nói. Trước đó đã có chừng năm sư phụ đánh bạc kinh nghiệm đầy mình thua bởi Lý Tiểu Hổ, vốn dĩ Casino ngầm tạm thời đóng cửa, mấy người này không có việc gì, liền tụ tập một góc trong phòng kỳ bài đánh chơi, không biết lúc nào, đột nhiên đên hai thanh nhiên, đặc biệt là người khôi ngô, kỹ thuật đánh bạc quả thực kinh người, có thể nói chưa từng nếm mùi thất bại. Lập tức thu hút sự quan tâm của bọn họ, muốn tiếp tục hung hăng dạy dỗ tiểu tử kia, nào ngờ còn thua 5 người, tron đó có cả nữ thủ thân hình bốc lửa. Tuy nhiên, Thẩm Diệu Võ vô cùng tin tưởng, vì hắn là cao thủ mạnh nhất trong casino trừ ông chủ Thịnh Tuấn Đào ra, tuy vừa nãy đầu tư cũng thật sự, có phần nghiêm túc, nhưng trong chiến thuật coi trọng đối thủ, tránh tâm tình xốc nổi, làm hỏng vận may. Hiện này đầu tư rồi,có chút đắc ý, hoàn toàn không coi Lý Tiểu Hổ ra gì thầm nghĩ, ông đây tung hoành ở trong các sòng bài của Phù Liễu bao nhiêu năm, sao có thể bại dưới tay một tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch được? - Lần đầu tiên đánh bạc là lúc hắn 17 tuổi, bỗng chốc thắng được ba mươi tám đồng từ tay người già, lúc đó mười tám đồng không phải là con số nhỏ. Đặc biệt là đối với hắn loại vô công dồi nghề, lưu manh lăn lộn trong xã hội mà nói. Lý Tiểu Hổ nghe thấy đối phương hỏi, không khỏi quay đầu nhìn sư phụ mình, lấy ý kiến của Diệp Thanh, Diệp Thanh khẽ mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng nói ba chữ: - Đặt toàn bộ! Lập tức chấn động toàn bộ sòng bài! - Người thanh niên này, khí phách lớn! - Đúng vậy, tuy hắn không đích thân đánh bạc, nhưng mỗi lần đặt đều là hắn quyết định, rất rõ ràng, tiểu tử nho nhã thư sinh này mới là chủ, nhân vật lớn. - Đúng vậy đúng vậy, kỹ thuật đánh bài của hắn so với thiếu niên hói ngốc nghếch, lưng hùm vai gấu càng lợi hại! Dù Lý Tiểu Hổ sớm đã khôi phục tâm trí bình thường, nhưng hắn thực sự quá trong sáng, có thể nói là một trang giấy trắng, thêm vẻ mặt non choẹt và thói quen động tác, thoạt nhìn liền cho người khác cảm giác ngốc nghếch, thô lỗ. Thực ra, hắn vô cùng thông minh, ông trời để hắn ngốc hơn chục năm rồi, nhưng cũng bù cho rất nhiều thứ phong phú, đó chính là “ bồi thường sinh lý” đại khái người có hai trí năng, trí năng thường và trí năng tiềm, Lý Tiểu Hổ là trí năng thường, tuy bệnh tật khí chất não bộ, bị áp lực cản trở, nhưng cũng có “ trí năng tiềm tàng” cũng là năng lực trong truyền thuyết. Năng lực đặc biệt của Lý Tiểu Hổ chính là lúc tung quân nào muốn biết mấy điểm có thể biết ngay, Diệp Thanh lần đầu tiên thấy hắn khi thể hiện! Đó cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Thanh nhận hắn là đồ đệ! Thử nghĩ, căn cốt tốt như vậy, còn là đồ đệ rất nghe lời, làm gì không nhận, không nhận thì phí! - Thực thoáng, lúc nào ta cũng có thể hào sảng đánh lớn thì tốt. - Hơn trăm ngàn, có thể đặt cược, cũng có thể mua được một chiếc xe tốt! Nếu là tôi, tôi đã cầm lấy chỗ tiền này đi khỏi rồi. - Tôi cũng cầm đi, đánh bạc là phi pháp, nếu lát nữa cảnh sát đến, không phải bị hẫng sao, trắng tay sao! - Gớm, nhìn hai người chút thu hoạch này! - Tôi lén nói cho các người, phòng kỳ bài này thật ra có casino ngầm, nghe nói vô cùng xa hoa, còn có người đẹp bồi rượu, hang tiêu tiền. - Thật không ? Thảo nào tôi thấy rất nhiều người giàu có đi vào mà không thấy ra, cũng không biết cửa vào ở chỗ nào? - Ha ha, nếu cậu thích hợp thi phơi bày một chút của cải tất nhiên có người đến mời cậu vào, nơi đó không phải nơi mà lũ đọc sách nghèo hèn có tư cách vào! - Oa, cái tên kính râm kia cũng đặt toàn bộ, chừng hai trăm, thật là giàu có còn là tiền mặt! - Là lấy từ phòng kỳ bài, những người này đều là nhân viên làm việc, không chừng là ông chủ cũng nên. - Không phải, người này là quản lý, tôi nghe người khác gọi hắn! - Mở! mở nào! Mọi người căng thẳng nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Diệu Vũ thoải mái rít một hơi dài, khiến vòng khói thở ra một trên mặt một người đẹp, khuôn mặt tự tin tươi cười, bỗng chốc vạch chén. Mười bảy điểm! Điểm đẹp! Mấy tên đồng bọn sau lưng y lập tức tinh thần phấn chấn, củ chuối thật, điểm số cao như vậy, ngươi còn có thể thắng sao? Đánh chết ông cũng không tin, trừ khi mày tung được mười tám điểm! Đám người vây xung quanh cũng lần nữa xao động lên, không ít người thầm lo lắng cho Lý Tiểu Hổ, thầm nói, tiểu tử này may mắn, thắng mười bảy mười tám ván liền, lần này cuối cùng gặp phải độc thủ, e rằng thất bại thê thảm? - Phải biết rằng, Lý Tiểu Hổ thấy cao thủ đánh bài kia thật ra không tính là cao minh, liền lưu tay, hoàn toàn không phải mỗi lần đều lắc ra ba điểm lục, nếu như thế cũng quá chấn động, không chừng còn dọa chết cá lớn ? Đây đều là Diệp Thanh dạy hắn, thậm chí còn âm thầm dặn dò hắn, tốt nhất phải ngẫu nhiên thua hai ván, điều chỉnh lòng ham muốn của đối phương! Trong lòng Lý Tiểu Hổ không ngừng cười, nói thầm, sư phụ đẹp trai này thật xấu, thầm phá hỏng, lau sạch ! Tuy nhiên, hi hi, mình thích! Mấy người này xem ra không phải người tốt, không hớt bọn chúng hớt ai hả? Không biết làm sao, vận may của hắn thực quá tốt, đương lúc hắn có lòng muốn thua, lúc lật lên điểm số cuối cùng “ năm điểm” đối phương càng xui xẻo, không ngờ lắc được bốn điểm, cho nên, hắn chưa nếm mùi thất bại! - Ha ha, anh thua rồi! Lý Tiểu Hổ cười lớn, sau đó liền vạch chén lên, không ngờ là ba con lục ở trên, mười tám điểm! Không còn gì có thể lớn hơn được nữa! Lập tức, người vây quanh đều nhìn trân trân, người ủng hộ Lý Tiểu Hổ vừa nãy cũng kịp thời thay đổi thái độ, sinh ra rất nhiều hâm mộ ghen tị hận. - Củ chuối thật, tên quỷ này không ngờ lại để hắn thua, mười tám điểm cũng lắc được! - Đúng vậy, hơn nữa tôi phát hiện, đó không phải là may mắn, anh hãy chú ý, lúc hắn mở chén qua loa sơ sài nhưng vô cùng tự tin, hơn nữa lúc mở chén vừa xong cũng là khẽ hô lên “ ngươi thua rồi” sau đó mới vạch chén lên. - Đúng vậy, không nói không chú ý, nói đến liền ngạc nhiên. - Kỹ thuật đánh bạc thật lợi hại, có bản lĩnh này, từ nay về sau không lo cơm áo , lúc nào không có tiền đi một vòng casino, ha ha! Cậu nghĩ rất tuyệt, gặp phải loại cao thủ này, casino cũng dùng đủ cách ứng phó, dù sao, người ta phải kiếm tiền đúng không? - Sao có thể? Sao có thể? Thẩm Diệu Vũ mặt xám xịt, không thể tin nổi nhìn điểm số của đối phương, điếu thuốc trong tay suýt nữa cháy đến tay áo của chính mình cũng không hiểu được, mình không ngờ thua nữa? sao có thể được? Nếu không phải người lắc là sòng bài, hắn cũng phải nghi ngờ, tiểu tử trước mặt này là cấp ngàn, kiên quyết làm Xem ra phải dùng xúc xắc đặc chế để thắng hắn! Thẩm Diệu Vũ nháy mắt một cái, lập tức, cô gái gợi cảm đi tất dài, người mặc váy ngắn màu bạc ôm chặt lấy mông, lén đưa chó y ba quân xúc xắc giả! - Cùng lúc đó, một người mặc thủ hạ mặc âu phục màu đen lần nữa mang đến một hòm tiền lớn, đoán chừng cũng có dư hơn ba trăm ngàn! - Ha ha, chúng ta tiếp tục nào! Thẩm Diệu Vũ nắm chặt ba quân xúc xắc trên bàn thổi thổi, trong lúc không ai để ý lén đổi quân xúc xắc đặc chế, nhanh như điện! Chỉ là, thủ pháp của y có nhanh nữa, chẳng lẽ còn có thể nhanh hơn Diệp Thanh? Diệp Thanh của chúng ta, kỹ thuật châm cứu tinh thâm tuyệt luân, bất kể độ nào cũng là thiên hạ vô song, lúc ở Cửu Long chữa bệnh từ thiện, từng khiến lão thần y trăm tuổi, hậu nhân của thần y Quý Chi Xương, đánh đến không nói nổi gì! Màn kịch Thẩm Diệu Vũ này lén đổi quân xúc xắc tất nhiên bị Diệp Thanh nhìn rõ rồi! - … hừ hừ, tên khốn này, cho rằng có quỷ sao, nếu không đổi quân xúc xắc làm gì? Diệp Thanh cười lạnh một tiếng cũng không nói phá, thầm nói, phải xem màn kịch hay! Hắn biết, có vài quân xúc xắc đặc chế dùng thủy ngân làm lõi, muốn lắc được mấy điểm có thể lắc được bấy nhiêu, người này có lẽ có chủ ý này. Lý Tiểu Hổ hồn nhiên không phát hiện, cười nhạt nói: - Tốt thôi, anh muốn mấy ván, vậy thì mấy ván! Nói xong, đứng dậy, tay một vòng, trước hết thu hai trăm đồng thắng được đến trước mặt mình, hãy nói! - Chà chà, nhiều tiền như vậy, sư phụ anh tiêu làm sao được! Trong lòng Lý Tiểu Hổ trộm vui, nghĩ thầm, xong việc nhất định phải để sư phụ Diệp Thanh mời khách, mời mình đi ăn gà rán Kentucky, hắn thèm rất lâu rồi! Ngươi xem, đứa trẻ thuần khiết như vậy, nhiều tiền như vậy, toàn là mình thắng được, cũng không có tư tưởng chiếm làm của riêng, mà chỉ ăn một bữa gà rán Kentucky là đã thỏa mãn. Lý Tiểu Hổ sau khi đắc ý, lập tức đắn đo, hiện lên nét mặt cười thản nhiên, cầm lấy quân xúc xắc của chính mình chầm rãi lắc. Hiện nay hắn thích cười nhạt, đó là học được của Diệp Thanh, vì hắn phát hiện, lúc sư phụ cười nhạt, vô cùng đẹp trai khiến hắn sùng bái đến chết.