Thần Y

Chương 338

Mặc định Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 338: Các cách thu được giá trị của Y linh bảo tháp. Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen      Khe núi đẹp, dòng nước suối trào ra, uốn lượn, trên trời có hạc tiên bay lượn, trên mặt đất có nai chạy, thỏ ngọc ăn cỏ, hoàng anh hót líu lo, chân núi có hồ, gió nhè nhẹ thổi, nước hồ trong xanh thấy đáy, rong bèo xanh biêng biếc, cá nước cùng nhịp nhàng chuyển động, thỉnh thoảng có hai con cá chép nhảy lên khỏi nước, sức sống bừng bừng. Tuy nhiên, tiếc rằng, những thứ này là hư ảo. Diệp Thanh duỗi hai chân, nằm trên cỏ xanh mềm mại bên hồ, xem y thuật, dốc lòng nghiên cứu một chứng bệnh nan y- lang ben! Loại bệnh này là một loại bệnh về sắc tố da thường gặp, ảnh đến đến dung mạo, dễ chẩn đoán, nhưng cực kì khó chữa, đông y thường gọi là “ Bạch bác phong”, vẫn là do các nhiều nguyên nhân không rõ ràng sau này gây nên mất các sắc tố da, mà sinh ra các đốm trắng trắng, khiến cho toàn bộ da xuất hiện bệnh trạng đốm trắng như thế. Người mắc phải bệnh này, thường xuyên khổ không nói được, ảnh hưởng đến học tập, sự nghiệp, hôn nhân, gia đình và xã giao của người bệnh không nói có lúc do kỳ thị còn đả kích cực độ đến lòng tự trọng của con người, dẫn đến hàng loạt bệnh tinh thần, đồng thời còn có các bệnh hiểm nghèo như thiếu máu ác tính, rụng tóc, bệnh ngân tiết, các bệnh ban ác tính, hen suyễn, viêm khớp, bệnh đục thủy tinh thể và giáp kháng… Mỗi ngày Diệp Thanh giành rất nhiều thời gian, nghiên cứu y thuật, chăm chỉ cần cù, mãnh mẽ cầu tiến, rất nhiều tri thức lý luận như tâm, can, tỳ, phế, thận, não mười hai bộ phận quan trọng, Kỳ kinh bát mạch đã học xong, tất cả đều đã qua được hệ thống thi kiểm tra, hiện nay bắt đầu kết hợp các chứng bệnh nan y, cẩn thận đánh giá, rèn luyện y thuật của chính mình! Hắn biết, con đường y dược, quý ở chỗ vận dụng linh hoạt, thiên biến vạn hóa, , thường cùng một bệnh, các Bác sĩ khác nhau kê các phương thuốc khác nhau, châm cứu cũng không giống nhau, hiệu quả tất nhiên khác nhau! Hơn nữa còn phải kết hợp với thể chất của người bệnh, kiêng kỵ, tình hình kinh tế để khám chữa hợp lý. - Chủ nhân, nghỉ ngơi một lát, uống một ngụm trà đi. Diệp Thanh lúc thì nhíu mày, lúc lại giãn mi, không biết y thuật đông y lặng lẽ tiến bộ, mà Tiểu Vũ Nhi ở bên ân cần, thấy Diệp Thanh hơi mệt, vội mang một cốc trà thơm dịu ngát hương xung quanh. Cô dung nhan thanh lịch, tựa như thiên sứ tinh anh, dáng người yểu điệu, như thắng ma quỷ yêu nữ, quần tơ bay bay, người khẽ nhảy, da thịt trong suốt, khí chất phi phàm thoát tục, vốn như tiên nữ, nhưng giây phút này sớm đã được Diệp Thanh dạy dỗ như nô tỳ rồi. Không cách nào, Bạch ngọc bảo vắng vẻ mấy ngàn năm, nàng là tinh linh được sinh ra duy nhất trong không gian của Diệu thủ cảnh, tuy không xuất thân giống loài người, nhưng thật ra sớm đã tiến hóa ra các loại tình cảm của con người cũng có chút mơ hồ không chịu nổi cô đơn, Hiện nay vất vả lắm mới gặp được chủ nhân, sao có thể không nghe lời sao? Tiểu Vũ Nhi là thân thể hư cấu, không tiếp xúc được vật thể thực, hơn nữa trong Diệu thủ cảnh không có nhân gian khói lửa, tất nhiên cũng không thể bưng một cốc trà nóng hôi hổi, cái gọi là hương trà thực ra là một loại linh khí trà cũng là do trao đổi giá trị với Y linh mà có, có thể tăng thêm tu luyện của Thương lê chân khí, uống một chén có thể khổ luyện một tuần. Diệp Thanh há miệng vừa hít, bỗng chốc chén trà tinh linh kia đã nuốt toàn bộ vào trong bụng, đồng thời lúc đó, Thương lê chân khí khẽ vận động, trong chốc lát, vô số tinh khí biến thành của mình, cảm thấy Thương lê chân khí có chút hùng hậu hơn. - Tiểu Vũ Nhi, hiện giờ tôi có thể đổi được bao nhiêu giá trị của Y linh hả? Diệp Thanh nuốt xong linh trà, chỉ cảm thấy tinh khí sảng khoái, sức lực dư thừa vô cùng, quả thực chiến đấu tám mươi nghìn hiệp cũng không vấn đề, nghĩ một lúc, lâu rồi không chú ý đến giá trị của Y linh, thuận miệng hỏi. Hắn đang nghĩ, anh mỗi ngày ở trong Bệnh viện tận tình cứu người, trị bệnh, tiếp xúc với vô số bệnh nhân đếm cũng không đếm xuể, ít nhiều cũng phải rút gọn một chút, khoảng khoảng ba năm ngàn! Trong lòng thực cũng có cảm giác thành tựu, khí phách oai phong! - Chủ nhân, giá trị y linh của anh là 6801 điểm, rất nhanh sẽ vượt qua 10000 rồi! Tiểu Vũ Nhi kiểm tra một chút, lập tức đưa ra đáp án, lúc nói chuyện ngón tay ngọc Thiên Thiên vuốt vuốt mi, không để ý liền tán ra rất nhiều cái tuyệt vời vô cùng mê hoặc lòng người. - A! đã nhiều như vậy rồi ! Diệp Thanh ngạc nhiên, nhưng lại lập tức cười lên, xem ra trời đã báo đáp sự cần cù của mình, Tuy xem một bệnh thu được tất cả giá trị y linh là 3~20, nhưng không ngăn nổi tích lũy ngày tháng. Hơn nữa, ngoài trị bệnh cứu người, mình còn qua rất nhiều cách thu được giá trị y linh, như phát hiện các vật mới, lần trước Bệnh viện Ngô Đồng bùng nổ bệnh truyền nhiễm, phát hiện ra bệnh độc hại chưa từng phát hiện, bỗng chốc được thưởng 1000 giá trị y linh sao. Ngoài ra, còn có đăng kí dự thi, tiến hành khám chữa giả. Chỉ cần thành công, sẽ thu được dụng cụ y học đặc biệt hoặc được thưởng giá trị y linh! Diệp Thanh từ khi sống trong Bảo tháp thần kỳ đặc biệt là thế giới nhỏ của tầng hai, tổng cộng đã tổ chức được các cuộc thi lớn nhỏ khoảng bảy tám chục lần, nhiều lần đều thuận lợi vượt qua, thu nhập tất nhiên cũng nhiều lên. Ví dụ, hiện nay hắn có một hòm ngân châm, đủ các loại tổng cộng 49 cây, dùng thép thần bên ngoài “ tinh quang ngân sa” luyện chế tạo nên, châm mềm mà mạnh có thể chịu tải càng nhiều sự chuyển động của Thương lê chân khí, khiến cho hiệu quả trị bệnh tăng lên 10%, có thể gọi là cực phẩm trong trang bị châm cứu, chính là phần thưởng giành được trong lần đầu tiên thi. Tuy nhiên, ngân châm này rất quý, không phải là bệnh lớn, bệnh nặng, Diệp Thanh không nỡ lấy ra dùng! Bình thường bệnh nhẹ Diệp Thanh dùng ngân châm thường thi triển là được rồi, cũng càng rèn luyện thêm y thuật đúng không? - Hơn sáu ngàn giá trị y linh nhìn qua rất nhiều, thật ra mãi mãi không đủ dùng. Vui mừng nhiều, Diệp Thanh cũng hoàn toàn không quên, cho nên vẫn suy nghĩ sâu rộng, thầm suy nghĩ, từ tầng thứ nhất của Y linh bảo tháp tiến vào tầng thứ hai cần 1000 giá trị y linh, mà từ tầng thứ hai vào tầng thứ ba cần 10000 giá trị y linh, rõ ràng đã tăng mười lần. Theo lối này vào tầng thứ ba cần 100000, vào tầng thứ năm là triệu, vào tầng thứ sáu không phải cần mười triệu sao? Vậy kết thúc ở tầng thứ sáu, lẽ nào cần một trăm triệu sao? Phải cứu bao nhiêu người! Nghĩ đến cũng khiến người ta kinh sợ! - Tiểu Vũ Nhi, rốt cuộc có bao nhiêu cách để thu được giá trị y linh? Diệp Thanh hỏi. Tiểu Vũ Nhi ngẫm nghĩ một lát, nói: - Theo tất cả những gì tôi biết, đại khái có thể thu được từ bốn phương diện: học tập, ứng dụng, nhiệm vụ, và luyện thi. - Như thế nào ? Diệp Thanh lập tức vui mừng, ngồi ngay ngắn. Tiểu Vũ Nhi khoanh chân ngồi đối diện với Diệp Thanh, thản nhiên cười nói: - Học tập, chính là chủ nhân thường ngày vẫn làm, trao đổi các tài liệu y học, kiến thức lý luận y học, luyện kỹ thuật châm cứu… Ứng dụng là chữa bệnh cứu người, đây là công việc chức vụ của chủ nhân anh, hoàn toàn không cần lo lắng! Ngoài ra, mỗi khi y thuật nâng cao đến cảnh giới nhất định, hệ thống sẽ tự động thưởng giá trị y linh nhất định. Diệp Thanh nghe được lập tức sửng sốt, điều này cũng không chú ý đến. Trước đây lúc mới vào cảnh giới tầng một trắng tay, mỗi lần thu được giá trị y linh, Nhật Luân Bảo Châu cũng là hư ảo,các thứ bừng tỉnh trong mắt cũng là chỉ thị từ trong đầu hắn, sau đó Diệp Thanh ngại quá nhiều phiền toái mới xóa bỏ quy tắc này. Tiến vào Diệu Thủ Cảnh vẫn dặn Tiểu Vũ Nhi, trừ khi số cực lớn, không cần thông báo cho hắn, dù sao rất phiền người khác đúng không! Như tài khoản ngân hàng, nhiều lần mấy chục đồng cũng đều gửi tin báo, mỗi ngày đếm cũng được chục tin, ngân hàng không phiền nhưng người gửi tiền phiền. - Vậy còn nhiệm vụ, luyện thi thử? Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi, dường như dáng vẻ rất mơ hồ. Cùng lúc hắn nói chuyện, không kìm nổi lén nhìn miệng của Tiểu Vũ Nhi, nơi đó, váy tơ lụa, không che nổi tuyết lê cao ngất, hai đường cong tuyệt đẹp, trong trắng lộ ra nửa tròn tròn màu đỏ, thực mê hoặc tinh thần người. Điểm chết người chính là, Diệp Thanh chỉ cần hơi nghiêng lên trước, có thể nhìn thấy gần hết các bộ phận bên trong, áo nhỏ tơ lụa mỏng màu tím, bao vây, trói chặt lấy thịt tròn của hai quả tuyết lê thậm chí có thể nhìn thấy đỉnh nụ nhô lên, nếu là Diệp Thanh nửa năm trước vẫn bị thôi thúc, nhất định phải chảy máu mũi! Tuy Tiểu Vũ Nhi là thân thể hư cấu, cũng là cô gái thành thục, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, Trong lòng Diệp Thanh thầm than, hư cấu có một tiểu nô tỳ ngoan ngoãn như thế cho mình cũng không thể hưởng thụ, biết làm sao được? Đồng thời, trong lòng cũng hơi kỳ lạ, sao Tiểu Vũ Nhi này nữ tính như vậy, không ngờ ngay cả cái lồng cũng mặc được? Nàng có nhất định phải mặc cái kia không ? - Chủ nhân này, thật háo sắc! Tiểu Vũ Nhi thông minh lập tức quan sát tâm tư thất thường của Diệp Thanh, trong lòng không khỏi trộm cười, nhưng bề ngoài vẫn giả như không biết, cố ý nghiêng người lên trước một chút, để cổ Diệp Thanh không cẫn duỗi mỏi như vậy, miệng mỉm cười nói: - Nhiệm vụ, luyện thi thử, tôi ở đây không có, phải đến Tể Thế Cảnh, tình hình cụ thể cũng không biết được. - Hả? Diệp Thanh nhìn chằm chằm phập phồng quả thực muốn giơ tay sờ một chút, dù sao, thế giới trống trải này không có ai? Tuy nhiên hắn cũng ngẫm nghĩ lại, phải kìm nén lại, mình chủ nhân này dù sao cũng phải giữ phong độ một chút, không thể như con lợn đực được, mất mặt như vậy được? Hơn nữa, cơ thể Tiểu Vũ Nhi là hư cấu, vô chất như hồn quỷ vậy, tay sẽ xuyên qua, sẽ không có cảm giác gì ! - Bạch thủ cảnh và Diệu thủ cảnh đều là cảnh giới gốc, chủ yếu là đặt nền móng, huấn luyện y thuật, cho nên nhưng thứ trao đổi hầu hết đều lấy học tập và ứng dụng làm chủ, thu được giá trị y linh cũng chủ yếu ở hai phương diện này, còn về các cách mở rộng khác, cần chủ nhân phải đạt tới cảnh giới y học càng cao mới được. Tiểu Vũ Nhi vẫn dõi theo ánh mắt của Diệp Thanh đang dõi vào mình, trong lòng có vài phần buồn bã. - Ha ha, ta hiểu rồi! Thời gian dài nhìn chằm chằm vào bộ phận nhô lên của người con gái, Diệp Thanh cảm thấy hơi ngượng, e thẹn cười, dời ánh mắt đi, này mới thấy hàng mi ưu sầu của Tiểu Vũ Nhi. - Ngươi làm sao vậy? Diệp Thanh lạ lùng hỏi. cô đang ở trong động trời như vẽ, không tranh đoạt không phiền não, vô ưu vô lự, sao còn không vui hả?