Thần Y
Chương 333
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 333: Được xác định
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Mất đi ngày phút xa hoa trụy lạc, trong lúc này, hộp đêm kia bị từng loạt xe cảnh sát có vũ trang và quân đội vây chặt lại, lại thêm cả chục tay súng bắn tỉa bọc ở bên ngoài nữa, sợ rằng đến cả một con chuột cũng khó mà ra vào được.
Mã Tiểu Linh nói khó với mấy chiến sĩ cảnh sát kia mấy câu, nhưng cũng vô ích, họ vẫn ngẩn ra đấy để mặc cô ấy van xin, lại còn uy hiếp rằng nếu vẫn còn nhiều lời giằng co ở đây thì đùng trách khẩu súng trong tay họ không có mắt.
Mã Tiểu Linh bất lực chỉ còn cách quay lại trong xe, ở xa xa quan sát động tĩnh của hộp đêm kia, nhưng mà cửa lớn lẫn các cửa sổ đều đóng chặt và kín như bưng thế kia thì nhìn thấy động tĩnh bên trong thế nào được? Thế là trong lòng cũng vô cùng lo lắng như bị lửa đốt vậy.
- Không biết là Diệp Thanh thế nào, lo quá!
Đột nhien có mấy chiếc Audi màu đen từ từ đi đến, mấy cái xe cảnh sát kia hiếm khi thấy nhường đường như vậy, mấy chiếc audi kia đỗ lại, đi ra là mấy người đang ông trung niên, đều là mấy gương mặt thường xuất hiện trên tin tức của TV, lại còn có một cô bé tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao cao, thanh tú, cái cổ trắng trẻo như thiên nga, làn da trắng như ngọc, diện mạo khá là đáng yêu!
- Tiếu Trúc! Tiếu Trúc!
Mã Tiểu Linh nhanh chóng vui mừng, chạy đến, cô ấy vừa cao, chân lại vừa dại, bình thường cũng là người thích thể thao yêu vẫn động, thế nên loáng cái đã chạy đến nơi, đương nhiên là lại một lần nữa bị mấy viên cảnh sát kia giữ lại.
Cô bé đang yêu kia chính là An Tiếu Trúc, còn mấy người đàn ông trung niên kia thì đương nhiên là thị trưởng An Đông Phon, ủy ban chính trị pháp luật thành phố Tô Chấn, bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc, phó thị trưởng thường vụ Thịnh Triều Huy, cục trưởng cục công an Điền Hưng Quân, phó cục trưởng cục công an Trần Khổng Khanh cùng những người khác, còn Tiếu Trúc đương nhiên là lo cho sự an nguy của Diệp Thanh và Tiểu Tuyết lên mới đến đây.
An Đông Phóng ban đầu vốn là cùng đến với Trương Kim Thụ, nhưng vì để giữ chân thành ủy Tần Ưu Quốc và phó chủ tịch thường trực thành phố Thịnh Triều Huy nên đến muộn!
- Chị Tiểu Linh!
An Tiểu Trúc quay đầu lại nhìn, rồi nhanh chóng chạy lại, hướng về phía mấy viên cảnh sát phất tay, rồi đón Mã Tiểu Linh vào trong.
Vừa rồi cô ấy đi cùng với chủ tịch thành phố cùng với những vị quan to khác, cho nên dù không có biết rõ An Tiểu Trúc là ai nhưng mấy viên cảnh sát thấy vậy cũng tự biết được cô này không phú thì cũng quý, nên không có dám chặn cô ấy lại.
- Chị Tiểu Linh, sao chị lại ở đây? Diệp Thanh đâu?
An Tiểu Trúc kéo tay Tiểu Linh vừa đi vừa hỏi, rồi sao đó Mã Tiểu Linh liền kể ngắn gọi lại một lượt sự tình đã trải qua.
Phía sau không ít chiến sĩ cảnh sát hai mắt nhìn theo, chớp nháy liên tục.
- Oa, người đâu đẹp thế, môt lớn một bé, đúng là nhìn còn thấy đẹp hơn cả mấy ca sĩ diễn viên trên TV nữa!
- Hê hê, không nghĩ ra là thành phố Phù Liễu của chúng ta cũng là đấy đẻ ra người đẹp!
- Còn gì nữa, địa phương chúng ta từ xưa đã là địa linh nhân kiệt rồi! mới xuất hiện có hai người đẹp thì đã là gì chứ, nhìn bộ dạng như mấy con dê già của các anh kìa mất mặt quá cơ!
- phặc (fuck), thôi đừng giả bộ thanh cao! Tôi hỏi cậu, thế mắt cậu đang nhìn đi đâu thế hở?
Anh chàng kia liền ngượng ngùng, vội thu lại ánh mắt đang chăm chăm nhìn vào vòng eo thắt gọn và cặp mông cuộn vểnh lên của Mã Tiểu Linh và An Tiểu Trúc, hắng giọng nói:
- Đừng ồn ào, đưng ồn ào, làm tốt công việc của mình đi!
- Hứ, mệt phải nói lý với cậu, đúng là đồ ngụy quân tử!
- Ừ, thôi chúng ta tiếp tục ngắm người đẹp!
- Còn nhìn cái gì nữa, người đẹp đi vào trong hộp đêm rồi!
- Ha ha, bên trong cái hộp đêm kia còn nhiều người đẹp hơn nữa cơ, nghe nói hôm này bắt được không ít cave đứng bàn cơ, đứa nào đưa lấy dáng ngon lắm, mê hoặc như hồ li tinh vậy, mê chết người luôn.
- Ôi, có nhiều tiền thật là tố, mấy người đẹp kia ngay lập tức liếm chân cho mình ngay!
- Choáng, cậu làm tôi thấy ớn quá!
- Đừng có luyên thuyên nữa, vừa rồi nhìn khí chất của hai cô gái kia chắc chắt không phải là gái trong hộp đêm kia đâu!
- Ôi, nghe nói cái hộp đêm kia là do cháu trai cả Thịnh chủ tịch mở thì phải?
- Không phải chứ?
- Cái gì mà không phải chứ, chính là nó rồi! cái tổ ong vò vẽ này không biết chừng đợt này sẽ phải gánh mưa máu gió tanh đây!
- Cậu cứ cố làm ra vẻ huyền bí!
...
- Kiểm tra! Nhất định phải kiểm tra đến cùng, phải nghiêm khắc!
An Đông Phóng nhìn thấy tình hình bên trong, tinh thần vô cùng nghiêm túc lớn giọng nói!
Bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc và phó thị trưởng Thịnh Triệu Huy cùng nhưng người khác đứng đực ra trầm mặc không nói lên lời.
Thịnh Tuấn Phong mặt xám xịt lại, từ khi Trương Kim Thúc đến nơi khống chế hiện trương thì hắn đã biết là tình thế coi như hết rồi! Chỉ còn mỗi hy vọng là nhờ cậy đến thân phận của tam thúc Thịnh Triều Huy mà thôi, nhưng xem ra tình hình cũng coi như thất vọng nốt, An Đông Phóng đúng là mãnh hổ về núi, càng ngày thế lực càng mạnh!
- Ông An à, kiểm tra nhất định phải kiểm tra đến cùng, tôi thấy, không bằng giao việc này cho ông Điền toàn quyền phụ trách đi, ông Trương, đội cảnh sát vũ trang của ông có thể lui được rồi, nói cho cùng thì về phương diện trị an của thành phố vẫn là do cục công an phụ trách!
Bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc thân ở ngoài cục có chút trầm ngâm nói.
Tuy rằng sự việc này cũng không có liên lụy gì đến hắn nhưng mà nếu mà không may Thịnh Triều Huy bị đáng rớt phát này thì hắn cũng mất đi một vây cánh đắc lực của mình, sau này càng không thể chống lại với An Đông Phóng được, thế là đương lúc đó liền đưa Điền Hưng Quân, người của mình vào.
- Vậy cũng không được! Ông Điền tuy rằng năng lực làm việc mạnh, nhưng mà có con trai của ông ấy dính vào vụ việc này cho nên dễ nề hà, ông Điền cũng không có thuận tiện trong công tác, tôi thấy, cả cái vụ án này vẫn là giao cho Trần Khổng Thanh toàn quyền phụ trách, co tôi đích thân giám sát từng bước tiến triển của vụ án này!
An Đông Phóng nói.
Vừa rồi Diệp Thanh cũng có nói bên tai ông ấy vài câu, để ông ấy biết về việc của Điền Vĩ Vĩ, nếu không thì vừa rồi cũng không có đủ lý lẽ mà phản bác lại ý kiến của Tần Ưu Quốc, nói cho cùng thì người ta cũng là một nhân vật nặng kí!
Điên Hưng Quân nghe thấy tin đó, không kìm được tức giận, trợn mắt lườm con trai minhg, trong bụng nghĩ, chỗ nào không đi lại đi học đòi bọn nó đi vào cái chỗ này hát xướng chơi gái?! Tao thấy là mày lại ngứa ngáy chân tay rồi đây! Lớn ngần ấy rồi mà cũng không để cho bố mày an tâm một chút được!
Điền Vĩ Vĩ vừa rồi còn ngạo mạn, nhưng từ khi bị bố mình lườm cho một cái thì trong bụng cũng lộp bộp than khổ than sở không ngớt!
Tần Ưu Quốc hướng về Phía Thịnh Triều Huy lặng lẽ buông tay xuống ý tứ, ý là, chuyện này tôi quản không nổi rồi, nhà họ Thịnh nhà ông làm chuyện tốt quá mà, cầu mong phú quý, bây giờ có chuyện rồi thì tóm lại là cũng cần phải có người gánh vác trách nhiệm!
Lúc này, Vương Binh cũng đã lấy khẩu cung và điều tra xong những người có liên quan đến vụ án ở trong đại sảnh, rồi sau đó chuyển đến cho phó cục công an Trần Khổng Thanh tiếp tục tiến thêm một bước nữa để giải quyết sự việc.
Trần Khổng Thanh nhìn An Đông Phóng, sự việc có liên quan đến chủ tịch Thịnh của thành phố, mà nhà họ Thịnh cũng lại là một dòng họ quyền quý, lúc đó anh ta cũng không biết là phải xử lí vụ việc đến mức độ nào!
An Đông Phóng không một chút do dự chỉ tay nói:
- Đưa toàn bộ ông chủ và các nhân viên quản lí cao cấp của hộp đêm này về trụ sở công an thẩm vấn, nhưng cô gái này cho tạm giam! Còn lại hung khí, và tang vật, thì niêm phong hết lại mang về làm vật chứng.
Vừa dứt lời, Thịnh Triều Huy liền lo lắng vội vàng nói:
- Ông An, ông làm thế không thấy tuyệt tình quá sao?
Thế này không phải là đưa Thịnh Tuấn Phong vào chỗ chết sao!
An Đông Phóng cười nói:
- Đây cũng là theo trình tự công tác bình thường, đưa về thẩm vấn mà thôi, cụ thể định tội như thế nào vẫn còn sớm mà! Tóm lại là cũng không thể kiêng nể do nhà ông mở ra mà làm trái pháp luật được phải không?
Nói xong, gương mặt càng thêm nghiêm khắc, ngữ khí càng thêm nghiêm túc.
Thịnh Triều Huy nghẹn họng:
- ...
Đồng thời lúc đó, Trần Khổng Thanh cũng chỉ đạo nhân sự đem nghi phạm đưa lên xe cảnh sát, lúc đó mấy em gái cave kêu la thất thanh nhưng đáng tiếc, như thế cũng chẳng có tác dụng gì! Các lãnh đạo của thành phố đều ở đây, ái dám khoan nhượng chứ? thêm nữa, những người này cũng không có đáng để thông cảm!
Điền Vĩ Vĩ giãy dụa kêu la:
- Bỏ tôi ra, đừng! Tôi muốn nói chuyện với bố tôi!
Hắn là con trai của cục trưởng cục công an, những cảnh sát này bình thường cũng nhận ra, cho nên đến lúc này hành động cũng không có được thuận tiện!
Trần Khổng Thanh phất tay, thế là những cảnh sát kia tạm thời thả hắn ra, Điền Vĩ Vĩ, chạy đến bên cạnh Điền Hưng Quân, sợ hãi van xin:
- Bố!
- Đồ hư hỏng!
Điền Hưng Quân quả thật muốn bạt tai hắn một cái nhưng lại đang ở giữa nơi công cộng đông người như thế này, sợ làm trò cười cho người khác nên cũng chỉ trợn mắt lườm hắn.
Điền Vĩ Vĩ sợ rụt cổ lại, liền đánh bạo tiến đến gần Điền Hưng Quân nói nhỏ mấy câu!
- Đúng là như vậy sao?
Điền Hưng Quân rùng mình, nhìn về phía đám người trong đó có Dương Lâm và Hà Xung.
Điền Vĩ Vĩ cười xu nịnh nói:
- bố, nếu không phải là vì phải đi chơi cùng với bọn họ thì con cũng không có gan đi đến chỗ này, cũng không có dám cưỡng đoạt phụ nữ à!
Điền Hưng Quân gật gật đầu, con trai của hắn nên hắn biết, tuy rằng bình thường nhốn nháo hồ đồ, nhưng tóm lại là cũng không có gan làm những chuyện như thế này! Ít nhất thì hắn cũng tin là như vậy!
- Mày cứ đến cục công an vài ngày, chờ cho trời yên bể lặng rồi thì nói sau!
Điền Hưng Quân lườm một cái rồi nói, sau đó Điền Vĩ Vĩ bị áp giải đi!
Sau đó Điền Hưng Quân đến chỗ bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc, nói nhỏ vào tai ông ta, đem hết những gì mà con trai hắn vừa nói với hắn nói cho ông ta nghe, ý là muốn dò hỏi xem có nên nói với An Đông Phóng biết không.
Tần Ưu Quốc nói:
- Làm như không biết!
Rồi gương mặt không có biến sắc, trong lòng lại mừng thầm, ông An à, ông đợi đấy để xem chủ tịch tỉnh Dương xử lí ông ra sao! Dám bắt đứa con trai duy nhất của chủ tịch tỉnh, liệu ông ấy có tha cho ông không!
Điền Hưng Quân cũng muốn nói thêm nhưng lại thôi, nghĩ đến con trai mình bị bắt rồi nên cũng nhịn.
Kỳ thực bọn họ cũng là lũ tiểu nhân cả, cho dù có nói cho An Đông Phóng biết thân phận của Dương Lâm và Hà Xung thì ông ấy cũng khong có chút do dự nào, vẫn cứ làm theo pháp luật mà thôi!
Rất nhanh, Thịnh Tuấn Phong, Hà Xung, Dương Lâm cùng những người khác bị bắt đi! Dương Lâm và Hà Xung, hai người này tất nhiên là không dám ở trước chỗ đông người như thế công khai thân phận của mình, họ chỉ nghĩ, đến cục công an thì gặp mặt riêng lãnh đạo của họ nói chuyện, chẳng lẽ lại không thả họ ra được sao?
- Thị trưởng An, không có đủ xe!
Không được một lúc, phó cục trưởng cục công an Trần Khổng Thanh liền tiến đến, vẻ mặt mệt mỏi nói vơi An Đông Phóng. Hôm nay đúng là bắt nhiều người quá!
- Cái này thì có gì mà khó đâu cơ chứ, tìm tư lệnh Trương, đội quân cảnh sát vũ trang của ông ấy có đầy xe tải, lấy hai ba chiếc ra đây chẳng lẽ lại không chở đi hết được sao?
Thế là những cô cậu trai gái ở trong đại sảnh lần lượt đươc đưa đi sạch bóng, rồi sau đó đội cảnh sát vũ trang cũng đồng thời rút lui! Hộp đêm “Dạ Yến Thịnh Thế” bị lệnh cưỡng chế ngừng hoạt động kinh doanh!
An Đông Phóng cũng các lãnh đạo khác đều rời đi, An Tiểu Trúc thì nói muốn ở lại, đưa Tiểu Tuyết về, An Đông Phóng nghĩ một lúc, có Diệp Thanh ở đây, nên cũng khá là yên tâm, thế là đương lúc đó vỗ vỗ vai Diệp Thanh rồi rời đi.
Sự việc đến đây, nhiệm vụ của Diệp Thanh coi như là hoàn thành, có thể yên tâm để cho bên cảnh sát đi giải quyết, anh ta tin thị trưởng An nhất định không bỏ qua cơ hội tốt như thế này!
- Diệp Thanh, anh có bị thương không?
- Diệp Thanh, anh không sao chứ?
An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh đồng thời tiến đến Diệp Thanh hỏi han một cách thân thiết.
- Ớ…
Mã Tiểu Linh tò mò nhìn An Tiếu Trúc một cái, trong bụng nghĩ, sao mà thấy có cái gì là là à nha, không phải là An Tiếu Trúc có thù oán gì với Diệp Thanh sao, sao giờ lại tỏ ra quan tâm anh ta đến vậy?
An Tiếu Trúc ngay lập tức chột dạ, lùi lại một bước, trơ mắt nhìn Mã Tiểu Linh tay trong tay với Diệp Thanh, trong lòng cảm thấy khó chịu, muốn lao lên ôm chầm lấy cánh tay còn lại của Diệp Thanh vào lồng ngực.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương