Thần Y

Chương 328

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 328: Đám bảo vệ tinh tướng hão huyền Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Tiểu Tuyết yên lặng cúi đầu mặc váy, tai và cổ đều đỏ bừng, trái tim thì như nai con đập loạn, nơi tư mật như vậy chưa từng bị nam nhân sờ qua, huống chi là chỉ cách cái quần lót mỏng manh? Hơn nữa còn là chính mình chủ động nhảy lên, cả người đều dính trên người hắn, còn dùng hai chân quặp chặt vào thắt lưng hắn, thật sự là làm cho người ta mắc cỡ chết được. Tuy nhiên, ha hả, anh Diệp Thanh kia có bàn tay to cũng thật có lực, lúc đặt mình xuống cũng rất dịu dàng, rất có cảm giác được che chở.. Nghĩ ngợi linh tinh gì thế, nha đầu chết tiệt! Trong lòng Tiểu Tuyết rối như tơ vò, tuy nhiên tay không ngừng nghỉ, gần như là vài giây sau, đã mặc xong cái váy kia, hoàn hảo, rất vừa người Tiểu Tuyết, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dáng người không lùn, một tiểu mỹ nữ, thắt lưng ả kia mặc dù nhỏ, yểu điệu, nhưng Tiểu Tuyết so với nàng còn nhỏ hơn ba phần, có thể nói rất duyên dáng. - A, có chút ghê tởm. Tiểu Tuyết vỗ vỗ váy, đẹp thì đẹp đấy, nhưng là lạ, loại quần áo này cũng chỉ là tạm thời dùng một chút, về nhà chắc chắn phải ném đi, còn phải cẩn thận tắm rửa một chút chính thân mình nữa, quần áo của loại đàn bà này, ao mà biết có dính bệnh khuẩn hay không. Trong lòng Tiểu Tuyết cứ việc lo lắng, tuy nhiên giờ cũng chẳng có cách khác gi khác cả? -Chúng ta đi thôi. Diệp Thanh nhìn đám người nằm ngổn ngang này một cái, kéo Tiểu Tuyết, đi ra ngoài, ra cửa, liền khóa trái cửa phòng lại. Bên ngoài, như trước vẫn là cảnh ca múa mừng vui, rất nhiều cô gái trẻ tuổi lui tới, hiển nhiên đều là khách, còn có một vài người đầy mùi rượu thi thoảng đi qua, ... Ai làm chi cứ làm thôi, cũng không ai chú ý tới phòng này vừa rồi có một loạt đánh nhau và thét chói tai, hộp đêm nhà này đầu tư thật lớn, cách âm hiệu quả cũng không tồi, tuy nhiên lúc có lợi lúc có hại, muốn ở bên trong làm chuyện xấu mà không bị người khác phát hiện, luôn dễ bị ăn trái đắng. - Anh Diệp Thanh, em sợ. Trong lòng Tiểu Tuyết nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa hết, chân có chút nhũn ra. - Đừng sợ, chỉ cần ra cửa chính là sẽ không sao. Diệp Thanh vỗ vỗ bả vai của nàng, ngẫm nghĩ một chút, liền ôm nàng, Tiểu Tuyết trong lòng sợ hãi, có chút ngượng ngùng, tuy nhiên cảm giác được cánh tay Diệp Thanh kia đang truyền đến có cảm giác khác lạ, nên cũng thấy mạnh bạo lên. ...... Trong phòng kia, con rắn được huấn luyện không có độc bơi qua bơi lại bên mấy ả, bò tới ả eo nhỏ chân dài, trên bụng có hình xăm con bướm màu đen gợi cảm, liền chui vào phía dưới, nữ nhân này bị Diệp Thanh lột váy, hạ thân chỉ một còn một mảnh vải đen cực nhỏ hình nụ hoa, có thể nói là phòng ngự rất kém, dễ dàng để rắn tiến vào, chúng đã được huấn luyện thành một loại bản năng. - A… Ả kia liền bừng tỉnh, đột nhiên nhảy dựng lên, kêu to một tiếng, đẩy con rắn đi ra, loại vật này, không ai khống chế, tiến vào trong cơ thể thì cũng tương đối nguy hiểm , không biết dùng có thể gây tai nạn chết người. Thấy người hôn mê đầy đất, tiếng thét chói tai lại càng thêm lớn tiếng. Vốn, Diệp Thanh châm pháp vô song, lực đạo lại khống chế được cực kỳ tinh chuẩn, nếu bị hắn đánh vào huyệt “ngủ”, không người cứu trị, ít nhất cũng phải nửa giờ mới có thể tỉnh táo, tuy nhiên người phụ nữ này cũng là ngoại lệ, huyệt ngủ của nàng, vừa đúng chỗ dùng silicon. Đúng là Diệp Thanh nhận thức huyệt tinh chuẩn, nhưng làm sao nghĩ đến tình huống này. Dù sao, tuy cậu là bác sỹ, nhưng chưa học qua chỉnh hình, nên mới bị thất bại lần đầu như vậy. Cái đó gọi là “trăm cái cẩn thận, tất có một cái lỡ”. Kỳ thật, vừa rồi người phụ nữ này cũng quả thật ngất đi, bằng không sớm bị Diệp Thanh phát hiện, chẳng qua không phải bị điểm huyệt ngất đi, mà là bị dạo mà ngất đi. - Báo ảnh sát. Người eo nhỏ chân dài này phản ứng đầu tiên chính là cầm lấy di động bấm số 110, vừa mới hai chuông lại thấy không ổn, chính mình làm gì chẳng lẽ chính mình còn không rõ sao? Nào có cái gan báo cảnh sát, bằng không lại đem chính mình chuốc họa sao? Việc ngu ngốc này lão nương mặc kệ. - Thông báo cho phòng an ninh. Đôi cẩu nam nữ chắc chưa chạy xa được. Người này run rẩy, gọi điện cho Lão Lưu Đầu ở phòng bảo vệ , người này có mối quan hệ rất tốt với mình, chừng bốn mươi tuổi, người cao lớn, trước kia là lăn lộn trên giang hồ, chiều nào sau ca, đều tìm nàng giải tỏa một chút, lúc này không tìm hắn, khi nào tìm hắn. ... ... ... ... ... ... ... Phòng an ninh, lão Lưu Đầu nhận được điện thoại, cảm thấy không thể tin nổi: - Gì? Còn có việc này sao? Lão Tử ở hộp đêm này bảy tám năm, còn chưa từng có người dám tới cửa gây chuyện đâu, nói ra ai chẳng biết, hộp đêm nhà này chính là sản nghiệp của Phong thiếu gia, trong quan trường cũng có rất nhiều đại lão chiếu ứng, ai dám đui mù như vậy. Ha hả, tìm đến đây, lão Lưu cười một tiếng, nói với chính mình. Cái gì mà một người đánh bại mấy người đàn ông? Hắn vô cùng không tin, cái phòng riêng kia hắn còn không biết sao, đều là thiếu gia nhà giàu mưa gió cũng không lay chuyển được, cho dù là chính mình, mười bảy mười tám người cũng không thành vấn đề đâu. - Được rồi, đừng lo lắng, em vừa rồi nói có hai người vừa đi ra, anh sẽ thông báo quản lí, em rời khỏi hiện trường trước, nghỉ ngơi cho khỏe. - Vâng. Ả kia thấy mình lõa thể. Trượt đi, liền từ góc ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo, có đồ y tá, bác sỹ, nữ cảnh sát, hóa trang, quần áo thỏ trắng bé nhỏ, ông già Noel... , đa dạng, phong phú, đều là cung cấp cho khách dùng, rất đầy đủ. Người này lau nước mắt, tâm tình mới hơi bình phục chút, sau đó liền từ trong đống quần áo đó chọn một bộ nữ cảnh sát, đem quần màu xanh mặc ở trên người. Chỉ là đồ dùng thôi, tự nhiên là cải trang, không có thể ăn mặc giống cảnh sát như đúc, bằng không gây sự chú ý nhiều cũng không tiện. Nếu là Diệp Thanh biết, nơi này còn có nhiều quần áo như vậy, sẽ không nghĩ chuyện đi lấy váy của ả đâu. - Ha hả, chắc chắn là hai người này. Lão Lưu nhìn chằm chằm vào đại sảnh, đột nhiên thấy một nam một nữ tay trong tay theo thang máy đi ra, nam hai mươi mốt hai hai tuổi, nữ mười bảy mười tám tuổi, đều có vài phần phong độ của người trí thức, cô gái kia lộ hai cặp giò trắng mịn non nớt, nhìn làm cho người ta chảy nước miếng, mặc một váy ngắn vải nỉ màu đen, váy kia mình rất quen, đúng là mình từng cởi, cũng không biết cởi ra bao nhiêu lần, sao có thể không nhận ra được. - Hai người, đứng lại. Diệp Thanh và Tiểu Tuyết vừa mới ra thang máy, đang muốn giả vờ giả vịt, nghênh ngang đi ra, lão Lưu liền vọt đi lên, ngăn cản đường đi, hắn thân hình cao lớn, cản lại giữa đường như vậy, quả thực giống một bức tường. Tiểu Tuyết lập tức sợ tới mức trốn sau lưng Diệp Thanh, Diệp Thanh quay đầu lại vỗ vỗ bả vai của nàng, ra hiệu nàng đừng căng thẳng, sau đó liền quay đầu, sắc mặt trầm xuống, thản nhiên chất vấn nói: - Ngươi làm gì? Hộp đêm các ngươi còn cấm khách tự do ra vào sao? Giọng điệu tuy rằng bình thản, nhưng ấm, lắng đọng hàm ý lại lạnh lùng tựa như băng mùa đông. Lão Lưu không khỏi có chút buồn cười, thầm nói. tiểu tử ngươi gầy teo nhu nhược, có thể có vài phần bản lĩnh, không ngờ liền vậy, dám lớn giọng như vậy, giống như một lời không vừa ý sẽ đánh chết Lão Tử. Quả thực là buồn cười chết đi được, dám như vậy , Lão Tử tùy tiện ra tay, đều có thể bóp chết mười bảy mười tám người như ngươi. Lão Lưu lần đầu tiên có cảm giác như voi với con kiến, đương nhiên, chính mình là voi, mà trước mắt tiểu tử này tự nhiên là con kiến, con cóc ghẻ mà giọng điệu cũng thật lớn. - Ha hả, chúng ta mở cửa làm ăn, đương nhiên sẽ không cấm khách tự do ra vào, tiểu huynh đệ ngươi muốn tới đùa giỡn tùy ngươi, tuy nhiên nhân viên của chúng ta cũng không thể tùy tiện mang đi ra ngoài, đây là quy định của hộp đêm, chúng ta nơi này điều kiện thật tốt, cũng không kém so với khách sạn năm sao đâu. Lão Lưu ngoài cười nhưng trong lòng không cười, thầm nói, trước hết trêu chọc ngươi chút, loại việc vui này cũng không phải là thường có. Không ai tìm đến gây rối, làm bảo vệ như hắn cũng thấy nhàm chán. Đương nhiên, hắn không quên vẫy tay với mấy bảo an xung quanh, có vui cùng chung thôi, mình giẫm lên người ta, không ai vây xem, vậy thật chán. Bảo an liền vây lại đây, có mấy người thậm chí chạy ra đóng cửa lại, dường như sợ cảnh tượng bị người qua đường thấy báo cảnh sát. Về phần khách tới cửa? Đóng cửa không đóng cửa đều không có quan hệ gì, người khách có tiền thường tới, tự nhiên biết hộp đêm nhà này còn có một cửa sau, ra vào càng thêm bí ẩn. Hơn nữa bình thường đóng cửa đều chứng minh bên trong có tiết mục biểu diễn càng thêm nóng, ngược lại càng có thể hấp dẫn khách hơn. Ánh mắt Diệp Thanh nhíu lại, xem ra không xông vào là không được, may mà cách cửa không xa. Tiểu Tuyết càng thêm sợ hãi, tựa như một con thỏ trắng bé nhỏ tránh ở phía sau Diệp Thanh, gắt gao túm lấy đai lưng cậu. - Đừng sợ. Diệp Thanh phải an ủi nàng, Tiểu Tuyết lúc này mới phát hiện, tay nhỏ bé chính mình không ngờ vô tình kéo mạnh dây lưng Diệp Thanh, giống như muốn kéo quần cậu xuống, không khỏi đỏ mặt lên, nhẹ tay hơn, lần này dù mờ ám, cũng chẳng phải sợ hãi. - Ngươi nói cái gì? Nhân viên trong hộp đêm sao? Diệp Thanh híp mắt hỏi, chân đạp quyền huyền ảo, điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào, nếu là một mình hắn tự nhiên không sợ, nhưng nhiều sói như vậy, lại phải bảo vệ Tiểu Tuyết không bị thương, sẽ không dễ dàng như vậy. Những người đó, bên hông không ít côn điện. - Đương nhiên. Lão Lưu cười ha hả, chỉ vào Tiểu Tuyết nói, - Tiểu cô nương này là “Công chúa” mới đến hộp đêm chúng ta, không phải nhân viên thì là cái gì, anh muốn mang cô ấy đi ra ngoài đùa giỡn, cũng không thành vấn đề, nhưng phải được phê chuẩn. Kỳ thật, hộp đêm đương nhiên cho phép mang gái đi ra ngoài, tuy nhiên Diệp Thanh ngây thơ, cho tới bây giờ không có tới nơi thế này, cũng không hiểu được. - Anh nhìn lầm rồi, cô ấy là bạn gái tôi. Diệp Thanh tìm không ra lý do, đành phải nói như vậy. Lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác cô gái phía sau thân mình run lên. - Ha ha, bạn gái? Lão Lưu hình như nghe xong rất buồn cười, cười đến lưng cong xuống dưới, một bên chỉ vào Diệp Thanh bọn họ, một bên chỉ bảo an xung quanh nói. - Tiểu tử này nói cô nàng này là bạn gái hắn, ha ha, các huynh đệ, các cậu thấy qua ai mang theo bạn gái đến đây chưa?