Thần Y
Chương 323
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 323: Phúc cũng không dễ hưởng như vậy đâu!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Nha đầu kia chỉ là học sinh lớp 10, vẫn chưa phát triển toàn diện
Cao Tiểu Cường khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ, người này thật là đê tiện, càng không chiếm được, càng muốn có?
Dương Lâm lại nghe thấy, ánh mắt sáng bừng lên, tia háo sắc bừng bừng, hưng phấn mà nói:
- Cái gì? Học sinh trung học? Ha ha, cái này còn chưa được thử qua. Tiểu Cường à, có thể đưa có thể đưa cô em nóng bỏng đó tới đây được không?
Cao Tiểu Cường liền có chút khó xử nói:
- Chỉ sợ không được, hơn nữa người ta cũng không muốn, tiểu nha đầu đó khá kiêu ngạo, dùng tiền chỉ sợ cũng không giải quyết được, loại tiểu nữ sinh này, không giống với bọn con gái bình thường trong xã hội.
Dương Lâm càng thêm hưng phấn, liên tục vỗ tay nói:
- Không giống mới tốt, không giống mới tốt, mới thú vị!
- Cái này...
Cao Tiểu Cường muốn nói lại thôi.
Điền Uy Uy liền nhẹ nhàng đánh vào bờ vai của hắn, tức giận mắng:
- Cậu sợ cái gì, có ta ở đây, chẳng mấy khi cao hứng, cậu liền đem cô bé kia đến KTV cho anh Phong, thần không biết quỷ không hay, bảo đảm cảnh sát cũng không tìm ra anh.
Nói xong, liền liên tục nháy mắt, ra hiệu hắn đừng làm mất mặt chúng ta, cho dù có xảy ra chuyện, cũng đã có người đỡ đầu rồi.
Cao Tiểu Cường lúc này mới vui vẻ gật đầu, đồng ý nói:
- Vậy được, em đi thử một chút, muộn nhất là mườ giờsẽ đem cô nàng đó tới đây.
Hà Diễm Xung khẽ mỉm cười, không từ chối.
... ... ... ... ... ... ... ...
- Này, Tiểu Tuyết, cùng nhau đi nhé!
Đêm đông trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất nhiều góc còn lưu lại tuyết đọng chưa tan, Diệp Tĩnh hết giờ tự học, lẳng lặng đi trong sân trường, nhìn thấy phía trước một bóng dáng quen thuộc, ngay lập tức nhận ra, vội chạy tiến lên chào hỏi nàng.
- A, là Tiểu Tĩnh, đi ra ngoài mua đồ à?
Tiểu Tuyết nhìn lại, cảm thấy vô cùng thân thiết, cô gái này không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, tính cách cũng vô cùng dịu dàng, hơn nữa còn là cán bộ của lớp, thành tích học tập thì khỏi phải bàn rồi, rất nhiều người đều muốn kết bạn với cô ấy, hơn nữa, anh cô cũng đã từng giúp mình.
- Đúng vậy, mình đi siêu thị mua vài thứ.
Diệp Tĩnh cười nói, bím tóc đuôi ngựa vung vung.
Còn Tiểu Tuyết để tóc dài, áo choàng thẳng, tóc đen, cũng có đôi mắt sáng, răng trắng tinh, con mắt đen lúng liếng xem xét, đột nhiên hỏi:
- Tiếu Trúc hình như hôm nay không có tới.
Nàng biết, Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc thường thường như hình với bóng.
- Cô ấy chuyển về nhà ở rồi, hơn nữa, hôm nay ba cô ấy kết hôn, mời khách đến.
Diệp Tĩnh nói.
- Ồ, vậy à? Là cô Chung gì đó phải không?
- Đúng vậy.
Diệp Tĩnh gật đầu. Xem ra trong lớp học người biết sự tình nhà An Tiếu Trúc cũng không ít đâu, cũng phải thôi, người ta nổi danh toàn trường, làm sao không khiến mọi người chú ý chứ.
- Vậy sao bạn không đi vậy?
Tiểu Tuyết hỏi.
- Ha hả, anh mình không cho mình đi, nói là phải học.
- Ồ, anh của bạn chắc chắn là đi rồi.
Tiểu Tuyết trừng mắt nhìn, cười nói.
- Ơ, sao bạn biết?
Diệp Tĩnh có chút tò mò.
- Sao thế, bọn họ không nói với bạn sao?
Tiểu Tuyết cảm thấy có chút cảm động, chuyện mình làm thêm ở quán rượu không phải gạt người, chỉ sợ người khác xem thường mình, không ngờ An Tiếu Trúc và Diệp Thanh đến Diệp Tĩnh cũng không cho biết.
- Chưa nói, làm sao vậy?
- Hì hì, kỳ thật mình nhận ra anh của bạn.
Tiểu Tuyết thản nhiên cười, đã đem chuyện đêm đó Diệp Thanh thay nàng ra mặt, kể lại một lần.
Diệp Tĩnh nghe được tò mò đến cực điểm, lắp bắp hỏi han:
- Anh mình, anh ấy và Tiếu Trúc đi bar uống rượu sao?
Trong lòng nghĩ ngợi thầm nói, hai người này, sao lại cùng đi chứ? Trời, thật … cũng không thể tin nổi . Nếu là thật , anh cũng thật đào hoa, có chị Tiểu Linh còn chưa đủ, còn tán tỉnh bạn học của mình?
Tiểu Tuyết cười yếu ớt nói:
- Hẳn là không phải hẹn hò gì, có thể là gặp gỡ trùng hợp.
Diệp Tĩnh ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng đúng, hai bọn họ hẳn là không có khả năng.
Tuy nhiên, ngẫm nghĩ lại, giữa anh mình và An Tiếu Trúc coi như thật sự có chút mờ ám, trong lòng cảm thấy thiếu tự tin hẳn.
- Tiểu Tuyết, mỗi tối cậu đều tới bar để bán bia à? Rất vất vả nhỉ?
- Vất vả thì vất vả, tuy nhiên cũng không có cách nào, điều kiện nhà mình thì cậu cũng biết, thật sự là rất khó khăn.
Nói xong, Tiểu Tuyết nhếch miệng mà cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều.
- Ha hả…
Diệp Tĩnh bị tính cách vui nhộn của nàng cuốn hút, tuy nhiên vẫn lo lắng dặn dò nói,
- Cái kiểu vàng thau lẫn lộn này, cậu cần phải để ý nhé! Nếu có cơ hội, đổi một công việc khác đi.
- Ừ, mình biết, ngoại trừ một số vấn đề kia, thì không có gì.
Tới cửa hàng rồi, hai người liền mỗi người đi một ngả, Diệp Tĩnh vào cửa hàng, Tiểu Tuyết thì lên xe buýt, tuy nhiên, nàng không chú ý tới chính là, có mấy người đàn ông bộ dáng cuồn cuộn đứng gần cửa hàng, thấy nàng lên xe, cũng đi theo.
... ... ... ... ... ... ...
- Chị Tiểu Linh, Diệp Thanh, cảm ơn mọi người tới tham gia hôn lễ của bố em.
Trong khu nhà tĩnh lặng, phong cảnh như bức tranh, An Tiếu Trúc thân mật kéo cánh tay Mã Tiểu Linh, nương bóng đêm yểm hộ, từ phía sau vụng trộm ngắm Diệp Thanh một cái, nói.
Lúc này tiệc rượu đã chấm dứt, An Tiếu Trúc tự mình đưa Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh hai người rời đi.
- Ha hả, khách khí gì, có thể đến cũng là vinh hạnh của chúng ta.
Mã Tiểu Linh sang sảng cười nói, nàng cũng nhìn ra, đường đường là Chủ tịch thành phố kết hôn khiêm tốn, mời người đến cũng không nhiều, đây là An Tiếu Trúc coi mình trở thành chị em tốt.
- Nói em không cần khách khí, chính chị lại khách khí.
An Tiếu Trúc liền nói, giả trang cái mặt quỷ, đột nhiên hỏi,
- Chị Tiểu Linh, chị và anh Diệp Thanh khi nào thì kết hôn?
Lời này vừa nói ra, trong lòng Diệp Thanh lập tức nhảy dựng, nha đầu kia, hỏi cái này để làm chi, thật sự là chưa bình tĩnh lại gây sóng gió, tuy nhiên, câu kia: “Anh Diệp Thanh”.
Ha hả, thật sự là êm tai thật, đây chính là lần đầu tiên nàng kêu mình là anh.
Ừ, hôm nào tìm một cơ hội bắt nàng kêu nhiều.
Mã Tiểu Linh bị hỏi hơi ngượng ngùng, quay tròn lòng trắng mắt liếc Diệp Thanh một cái, ra vẻ khinh thường cười nói:
- Xì, ai thèm lấy anh ấy, chị chưa nghĩ tới đâu.
An Tiếu Trúc lập tức vui lên, bất ngờ kêu:
- Thật vậy chăng, thật vậy chăng?
Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ biết đã lỡ rồi, rất đắc ý vênh váo chút liền che miệng lại, cúi đầu, chột dạ không biết làm sao.
Quả nhiên, Mã Tiểu Linh liền vô cùng kinh ngạc nhìn lại.
Diệp Thanh khẩn trương giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, giả vờ giận nói:
- Tiếu Trúc, em sao vậy, còn cố ý đối nghịch anh nữa.
Mã Tiểu Linh liền mỉm cười, trừng mắt nhìn Diệp Thanh một cái nói:
- Anh lớn hơn nó vài tuổi, nên nhường em nó một chút, đừng luôn ức hiếp người ta.
Diệp Thanh ngượng ngùng mà cười, đột nhiên, sau thắt lưng bị một bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh bóp một cái thật đau, quay đầu thoáng nhìn, lập tức giật mình kinh hãi, cánh tay kia cũng là An Tiếu Trúc, từ sau lưng Mã Tiểu Linh lách lại đây, bóp vào mình.
Tiểu nha đầu này, sao to gan như vậy , nếu chẳng may bị Tiểu Linh hiện thì làm sao bây giờ?
An Tiếu Trúc ha ha cười, thè lưỡi về phía Diệp Thanh, rụt tay về, Diệp Thanh cảm thấy ngẩn ngơ, nếu người khác mong như này còn chẳng được nữa là . . .
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương