Thần Y

Chương 312

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 312: Anh chỉ được cái tinh vi Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen An Đông Phong và mọi người đâu rồi? Mắt đảo đi một lượt, thấy vẻ mặt của con gái mình, thấy Điền Uy Uy dẫn theo đám đàn em tới, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của cảnh sát đang canh Diệp Thanh, và rất nhiều học sinh bỏ hết sách vở ở đó chạy ra ngoài hành lang xem, làm sao mà không biết đang xảy ra chuyện gì chứ, lúc đó tỏ ra vô cùng tức giận. Cái tên Dương Hỏa Thành, đúng là quá lạm dụng quyền hạn rồi, can thiệp nghiêm trọng vào công tác giảng dạy. Dương Hỏa Thành sợ quá, vội chạy tới, ngượng ngùng cười nói: - Ai dà, chủ tịch An, anh đã trở về rồi à, chúc mừng, chức mừng nhé, haha, không sao rồi, không sao rồi, trong chuyện này có chút vấn đề, bây giờ thì đã điều tra rõ ràng rồi... Hắn vẫn chưa nói dứt lời thì An Đông Phong đã xua tay ngăn lại, quát: - Không có chuyện gì mà làm náo loạn các thầy cô mọi người, như vậy thì các học sinh còn muốn lên lớp nữa không? Thái độ của anh, khiến rất nhiều người nghi ngờ năng lực làm việc của anh, về nhà tự suy nghĩ đi, sau đó nộp bản bán cáo lên. Trong lòng Dương Hỏa Thành rất ấm ức, thầm nghĩ, tôi cũng chẳng phải dưới quyền ông quản lý, sao lại phải nộp báo cáo cho ông chứ, nhưng lời này hắn không dám nói ra miệng, vội gật đầu khom lưng nói: - Dạ dạ dạ, tôi đi liền đây, đi liền đây. Nói xong, liền dẫn theo vài người cấp dưới, lủi thủi đi mất. Tên cảnh sát vừa có thái độ hống hách với Diệp Thanh bây giờ không dám ho he gì nữa rồi. Diệp Thanh lại thu lại ngân châm, lúc này cậu định dạy cho đám lấy việc công trả thù riêng một bài học, dám coi thường anh mày sao. Điền Uy Uy trừng mắt nhìn Diệp Thanh một cái, tức muốn chết rồi lững thững rời đi. An Đông Phong nhíu mày lắc đầu than thở: - Cái thằng con nhà họ Điền này, càng ngày càng không biết lễ phép gì cả, thấy mình ở đây, mà cũng không lên mà chào hỏi một câu. - Giải tán hết đi, chịu khó mà học hành vào. An Đông Phong xua tay, ông ấy vẫn còn rất uy nghiêm, đám học sinh nghe xong liền vào ngay phòng học, ai nấy về vị trí của mình. Nhưng, khó tránh khỏi đám học sinh nghị luận. _ Bố của An công chúa xem ra rất lợi hại đó chứ. _ Chuẩn, mấy tên cảnh sát kia gặp chủ tịch thành phố như chuột gặp mèo vậy. - - Cái tên Điền Uy Uy kia thật bẽ mặt, không ngờ lại dám có ý nghĩ cưa cẩm hoa hậu của trường mình, đúng là trâu già đòi ăn cỏ non. ... - Bố, Sao bố ở đó lâu vậy? Giận bố quá đó. An Tiếu Trúc cầm lấy tay của bố mình, nũng nịu nói. - Ha ha, Trúc Trúc lớn thật rồi. Trong lòng An Đông Phong rất vui vẻ, con nha đầu này, bây giờ đã học được cách quan tâm người khác rồi đó. - Bố, làm gì mà nhìn con như vậy chứ? An Tiếu Trúc có chút ngượng ngùng nói. - Chủ tịch An, ông không sai là tốt rồi, mấy ngày nay Tiếu Trúc chẳng thèm ăn cơm nước gì cả. Diệp Thanh đi tới, chào hỏi rồi nói. Về phần Diệp Tĩnh, đã bị Diệp Thanh bắt vào lớp học rồi, đang học năm cuối cấp, thời gian là vàng bạc mà. - Ha ha, thật sao? An Đông Phong cười lớn, nhìn con gái một cái, rồi nói. An Tiếu Trúc cười nói: - Bố, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng chưa vậy? Có ai dám dùng hình với bố không? - Dùng hình? Bọn họ dám sao? An Đông Phong trợn trừng mắt lên, nhưng rồi nói: - Lần này công lớn phải nói tới bí thư tỉnh ủy, nếu không bố làn sao mà thoát ra được chứ. - Á? Bí thư Nhan sao? An Tiếu Trúc ngẩn người ra, không kìm nổi liếc nhìn Diệp Thanh một cái, khuôn mặt có chút ửng đỏ, trong lòng thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này đúng là không lừa mình, cũng có tấm lòng đó chứ, đâu như cái tên Điền Uy Uy kia, lúc nào rồi mà chỉ biết tặng hoa cho mình, tặng hoa thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Đúng là đần. ...... - Bác sĩ, con tôi bị sốt, ông mau tới xem thế nào đi. Khoa nghi bệnh viện Ngô Đồng, một người con gái trung niên tầm ba mốt ba hai tuổi, bế một cậu bé tầm năm sáu tuổi, mua sổ khám bệnh rồi chạy vào gặp chủ nhiệm khoa nhi Tào Giai Dĩnh nói. - Chị đừng lo lắng, đây là bệnh thường gặp, tiêm một mũi là khỏi thôi. TàoGiai Dĩnh kiểm tra qua, lại đo nhiệt độ, liền mỉm cười nói. Mẹ cậu bé có chút không vui, thầm nghĩ, con tôi sốt như vậy, sao ông không có chút lo lắng gì vậy, đúng là không phải con ông có khác, lúc đó liền có vẻ không vui nói: - Con trai tôi bị sốt cao mà, sao không kiểm tra máu? Hồi trước đến bệnh viện khác đều kiểm tra máu mà. Tào Giai Dĩnh kiên trì giải thích: - Đây là là bệnh cảm cúm dẫn tới sốt thôi, tiêm một mũi là khỏi mà. Mẹ đứa bé càng không vui, vội hỏi: - Dù sao thì ông cũng phải kiểm tra tỉ mỉ chút chứ, chẳng hóa nghiệm gì cả, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm đây? Ông là một bác sĩ cỏn con, sao chẳng có chút trách nhiệm gì vậy. Tào Giai Dĩnh vô cùng bất đắc dĩ, mặt mày méo xệch nói: - Vậy tôi viết giấy cho cậu bé đi xét nghiệm máu vậy. Nói xong, rồi viết luôn. Mẹ đứa bé cầm tờ giấy, lại ôm lấy đứa bé, vô cùng lo lắng rời đi. - Bác sĩ, con gái tôi bị sốt, phiền bác sĩ kiểm tra giúp với ạ. Tào Giai Dĩnh chưa kịp thở, lại có một người đàn ông trung niên dẫn theo đứa con gái chừng mười một mười hai tuổi bước vào, ngồi trên chiếc ghế trước mặt. - Như vậy đi, tôi viết giấy cho cô bé đi xét nghiệm máu nhé. Tào Giai Dĩnh thầm nghĩ, bây giờ bố mẹ nào cũng đều lo lắng cho con cái của mình cả, chắc không tính toán gì chút tiền xét nghiệm, hơn nữa, giấy xét nghiệm đang ở trước mặt, cứ kê một cái đỡ phải phiền phức, không tới lúc đó lại nói mình kiểm tra tùy tiện rồi đưa ra kết luận, không có trách nhiệm gì. Nào ngờ vừa viết được mấy chữ, bố đứa bé không vui nói: - Này, làm gì vậy? Con gái tôi chỉ bị sốt bình thường, sao lại phải đi xét nghiệm máu chứ? Sao các người cứ bầy vẽ ra thế, muốn kiếm thêm chút tiền chứ gì? Lúc này Tào Giai Dĩnh chứ chút khó chịu, giải thích: - Xét nghiệm máu có thể biết rõ được toàn bộ bệnh tình. Bố đứ bé nói: - Tôi tới tìm bác sĩ, không phải nhờ vào mấy thiết bị kia, hồi nhỏ tôi cũng bị cảm như vầy, có cần xét nghiệm máu gì đâu. - Bây giờ chẳng phải thiết bị y tế tốt đó sao, có điều kiện thì cứ tận dụng thôi, đây gọi là khoa học chẩn bệnh, không hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm chữa bệnh được. Tào Giai Dĩnh cố mỉm cười giải thích, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp: - Nếu anh không để cô bé đi xét nghiệm máu, thực ra cũng chẳng sao, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn chịu trách nhiệm đó. Bố đứa bé liền tức giận, vỗ xuống bàn nói: - Tôi đâu có nói không đi xét nghiệm máu đâu, sao bác sĩ các người lại như vậy, chỉ biết chối bỏ trách nhiệm, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm các các người, xảy ra chuyện gì dựa vào cái gì mà tôi phải chịu trách nhiệm chứ, các người có y đức không vậy? Tào Giai Dĩnh”...” Diệp Thanh vẫn đứng ở vị trí các đó không xa quan sát, thây tình huống này không khỏi lắc đầu, sao cái tên Tiểu Tào này chẳng có chút kiên nhẫn gì vậy, sao anh không phân tích cụ thể cho người ta chứ. Lúc đó liền đi tới, mỉm cười nói với bố đứa bé: - Anh à, là thế này, sốt vốn dĩ không cần thiết phải xét nghiệm máu, nhưng có nhiều phụ huynh của các bé yêu cầu, nên bác sĩ chúng tôi mới kiến nghị với anh như vậy, không nhất thiết phải làm xét nghiệm khác, nếu xảy ra vấn đề gì, tất nhiên đó là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi, quyết không chối bỏ trách nhiệm cho người nhà bệnh nhân đâu ạ. Đương nhiên rồi, những bệnh vặt như này, rất ít khi chẩn đoán sai được. Lại dặn dò Tào Giai Dĩnh: - Sau này, trừ khi người nhà bệnh nhân yêu cầu kiểm tra ra, tất cả phải dựa vào những trình tự thông thường mà khám bệnh. Tào Giai Dĩnh có chút ngượng ngùng nhìn chủ nhiệm Tiểu Diệp một cái, rồi rất tỉ mỉ khám lại cho cô bé, lúc này bố đứa bé mới bớt bực tức. Diệp Thanh lại tiếp tục đi kiểm tra trong khoa, tổng kết những vấn đề bắt gặp, gặp phải những chuyện xảy ra giữa người nhà bệnh nhân và y bác sĩ thì đứng ra giải thích, do chủ nhiệm Tiểu Diệp là người làm việc rất công tư, lại do tính tình dễ gần và hòa nhã, không giống như Hoàng Húc Quân, , sự việc chưa phân trắng đen trái phải đã mắng bác sĩ và y tá, khiến nhiều người không phục. Hơn nữa Diệp Thanh lại có tài giải thích và kiên nhẫn nên gặp phải những người nhà bệnh viện khó tính, nhưng cuối cùng cũng phải khâm phục Diệp Thanh. Hoàng Húc Quân cảm thấy ấm ức vô cùng, từ lúc Diệp Thanh tới đây, dường như mọi chuyện đều do cậu khống chế cả, những y bác sĩ kia dường như chẳng còn ai nghe lời mình nữa, dường như trong con mắt chỉ có chủ nhiệm Diệp thôi, không có chủ nhiệm Hoàng nữa rồi. - Mẹ kiếp, có gì mà ghê gớm chứ, chẳng qua chỉ có tài châm cứu thôi, mẹ kiếp. Hoàng Húc Quân cảm thấy chẳng có việc gì, định ra ngoài hít không khí trong lành, vừa đi tới thang máy, liền gặp một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi từ thang máy bước ra. Cái cô gái này, mặt mày xinh xắn, dáng người cao, cho dù đây đang là mùa đông, quần áo mặc dầy cộp, nhưng vẫn thấy những đường con gợi cảm hiện ra, đó chính là người con gái mà hắn thầm yêu trộm nhớ- An Tiếu Trúc, hồi đi khám chữa bệnh miễn phí, cũng nói chuyện và giao thiệp một thời gian. - Ha ha, Tiếu Trúc, em tới tìm anh à? Hoàng Húc Quân chỉnh lại chiếc áo blu, lúc đó liền mỉm cười bước lên đón, theo hắn thì An Tiếu Trúc tất nhiên là tới tìm mình rồi, không thì một cô gái tới khoa nhi làm gì chứ? Về phần Diệp Thanh, căn bản không trong sự suy nghĩ của hắn, hắn nhớ rất rõ, trong thời gian khám bệnh miễn phí, người mà An Tiếu Trúc ghét nhất chình là Diệp Thanh, lúc nào cũng chống đối Diệp Thanh cả. - Ồ, là anh à. An Tiếu Trúc hơn sững sờ, cũng nhớ ra, cái anh chàng này dường như là bác sĩ khoa nhi, nhưng cugnx chẳng thèm để ý gì tới hắn, liền đi thẳng tới khoa nhi. - Ha ha, em còn nhớ anh à, cảm động quá. Hoàng Húc Quân nịnh bợ sau lưng, rồi cười tươi như một đóa hoa nói: - Chi bằng chúng ta ra ngoài khuôn viên dạo chút đi, anh mời em cốc cà phê nhé? Thầm nghĩ, người ta con gái chủ động tới tìm, thì mình cũng phải chủ động một chút chứ? Hoàng Húc Quân xoa xao tay, trong lòng nóng ran lên, còn có chút lo lắng nữa. - Không cần, cảm ơn anh. An Tiếu Trúc tiện mồm nói luôn, đôi mắt to xinh đẹp vẫn cứ tìm tìm ai đó ở khoa Nhi, không biết đang tìm ai nữa. Do Hoàng Húc Quân không biết An Tiếu Trúc tìm ai, đoán cô nàng chắc ngượng ngùng nên càng thấy vui hơn, kiên trì nói tiếp: - Ở gần bệnh viện chúng tôi mới mở một quán cà phê, nhìn cũng rất ổn, rất thích hợp... Chưa nói hết lời, mắt An Tiếu Trúc sáng bừng lên, bỏ mặt hắn ở đó chạy đi. - A, Diệp Thanh, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi. Hoàng Húc Quân đứng ngẩn ngơ ở đó, lại lần nữa cảm thấy mình như một con khỉ vậy.