Thần Y

Chương 310

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 310 Sao đã nhanh thế, anh đây vẫn chưa nhìn đã Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Diệp Thanh lạnh lùng nói: -Tao nói lại lần cuối, chúng mày còn gào thét ở đây làm quấy rầy em tao học thì tao sẽ không khách khí với chúng mày nữa. Ánh mắt sắc bén tràn đầy sát khí của hắn làm Điền Uy Uy sợ đến nỗi thụt lùi ra sau một bước. Cao Tiểu Cường bất mãn, liền đứng phắt dậy quát: -Mày là cái thá gì mà đòi xía vào việc của anh Uy chứ? Tên này vẫn chưa nhận ra Diệp Thanh. Nếu mà hắn biết anh chàng đẹp trai nho nhã đứng trước mặt hắn chính là người mà chỉ với một cước đã đá bay tên bảo tiêu Dương Lâm thì sợ rằng hắn bỏ chạy còn không kịp chứ đừng nói gì là còn dám đứng đây lớn tiếng. Một tên khác còn quá thể hơn, hắn cậy mình to lớn, đi đến trước mặt Diệp Thanh, định bóp cổ anh, to tiếng nói: -Quấy rầy em mày thì làm sao? Nếu mày còn ở đây nhiều chuyện thì khả năng lôi cả em mày ra đây là cũng có thể đấy. An Tiếu Trúc lập tức cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn hắn như là nhìn người chết rồi, cô hiểu là Diệp Thanh kỵ nhất là người ta xúc phạm đến người thân của anh, bố mẹ anh chị em, chỉ cần khẽ động đến họ cũng như là đã động vào anh. Quả nhiên cô chỉ vừa mới chớp mắt một cái đã liền nghe thấy “thịch” một tiếng nặng trịch. Cái tên ngạo mạn đòi động đến Diệp Tĩnh đã bị hắn đã một cái văng xuống dưới tầng, cả một thân hình gần 70 cân của hắn dưới cú đá của anh, giống như là người rơm, “vèo” một tiếng rơi thẳng xuống vườn hoa, đè gãy cả cây sồi xanh. Dù là đây là tầng hai nhưng trong vườn hoa cũng có rất nhiều cây cối xanh tốt đỡ cho hắn, nhưng cú ngã này cũng không phải nhẹ. -Ôi, đau chết mất, đau chết mất. Tên này ở dưới kêu gào thảm thiết, hắn ôm chặt lấy chân, không đứng dậy nôi, rõ ràng là đã bị gãy xương. -Mày dám đánh người giữa đám đông? Cao Tiểu Cường vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, hắn thét vào mặt Diệp Thanh, nhưng có điều không dám lại gần mà lùi về sau một bước. -Chúng mày có cút đi không? Diệp Thanh chẳng muốn phí lời thèm với bọn này, lạnh lùng nói. Trong phòng học, các học sinh cuối cấp xôn xao bàn tán. -Tớ x, đây là anh trai của Diệp Tĩnh á? Quá lợi hại. -Đúng thế, trông cũng không đến nỗi nào, muốn xông đến hôn một cái quá. -Diệp Tĩnh, anh cậu cool thật đấy. Tớ thích rồi đấy. -Hê hê, bảo Diệp Tĩnh giới thiệu cho cậu y. -Ặc, anh tớ có bạn gái rồi, Diệp Tĩnh cảnh giác nhìn về phía mấy nữ sinh đó. Mấy người này vốn nổi tiếng ở lớp là hám trai, anh trai mình ngây thơ thê, sao có thể để bọn họ dụ dỗ được được. Đừng có mơ. -Ế, sao càng nghĩ càng thấy quái lạ nhỉ. Anh trai của Diệp Tĩnh sao lại đứng ra giúp đỡ cho An Tiếu Trúc nhỉ, chẳng lẽ họ tư tình với nhau? -Tranh giành đấu đá lẫn nhau, có triển vọng. -Trâu già gặm cỏ non y mà. -Mấy tên kia hình như là mấy tên côn đồ y, bọn hắn rất có thế lực ở bên ngoài. Lần này anh của Diệp Thanh gặp phải phiền toái rồi. ... Bọn Điền Uy Uy bị uy thế của Diệp Thanh dọa cho sợ chết khiếp, nhưng lại không muốn cứ thế mà chuồn đi. Như thế thì mất mặt quá. Dù gì bọn ta đây cũng là có máu mặt ở thành phố Phù Liễu này. Sao có thể để cho một tên tầm thường không có thế lực gì như thằng này đánh chạy như một cún thế thì sau này còn mặt mũi nào nữa. -Mày đừng quá đáng, Diệp Thanh, tao đến tìm Tiếu Trúc thì liên quan gì đến mày. Điền Uy Uy lén gửi đi một tin nhắn cầu cứu, sau đó tức giận nói với Diệp Thanh. Trong bụng lại không ngừng cười thầm. Mẹ kiếp, mày có giỏi thì ở lại đây với tao, đợi chốc nữa cục trưởng Dương dẫn quân đến sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Cục trưởng Dương ở đây chính là Dương Hoa Thành, cục trưởng cục công an khu Nam Hà thành phố Phù Liễu. Ông ta là quân dưới trướng của bố Điền Uy Uy, bình thường rất hay che đỡ cho hắn, tin nhắn vừa rồi là hắn nhắn cho ông ta. Diệp Thanh thở dài một tiếng, nói: -Điền Uy Uy, dưa hái xanh thì không ngọt, mày cần gì phải bám lấy người ta như thế chứ. Với lại giờ em ấy cũng chỉ mới lớp 12, học hành bận rộn làm gì có thời gian mà yêu với đương. Nếu mà mày thực sự thích em ấy thì đừng có làm phiền em ấy nữa, để em ấy chuyên tâm học hành. An Tiếu Trúc nghe xong chép chép miệng, không nói không rằng liền quay người đi vào lớp học. Cô đi gần vào đến cửa liền quay đầu lại nhìn Diệp Thanh một cái. Ý cô như muốn nói, ở đây giao lại cho anh, ngoan ngoãn giúp chị đây thu dọn chiến trường. -Trúc Trúc, em tuyệt tình đến thế sao? Điền Uy Uy không cam tâm liền vội đuổi theo cô. Trước kia An Đông Phóng còn có thế lực, mặc dù anh thích An Tiếu Trúc nhưng cũng không dám theo đuổi cô. Nhưng giờ An Đông Phóng mất chức rồi, chẳng lẽ mình còn không thể có được cô sao? Nếu để muộn thêm vài ngày sợ rằng con thiên nga xinh đẹp này sẽ bị người khác ăn mất, lúc đấy thì còn gì để nói nữa? Giờ mới là học sinh cấp ba, đợi đến lúc lên đại học thì càng hỗn loạn hơn. Nào ngờ, một bóng đen vội lao ngang tới chặn hắn ở hành lang. Vẫn lại là Diệp Thanh. -Mày làm gì thế? Tránh ra cho tao. ĐIền Uy Uy tức giận, giang tay đẩy Diệp Thanh ra, hắn là con trai của Cục trưởng cục công an, dù gì cũng có chút võ công. Cú đẩy này dù nhìn thì như là không dùng lực, nhưng thực ra là có sử dụng võ công trong đó. Cho dù là có to khỏe hơn Diệp Thanh gấp hai lân thì hắn cũng có thể dễ dàng đẩy được ra. Nào ngờ, Diệp Thanh lại không hề có chút chuyển động nào, thấy hắn vẫn đứng đó nhìn mình cười. Điền Uy Uy lúc đó mới nghĩ ra tên tiểu tử trước mặt mình không phải là tên vừa. Đừng nói là một mình, cho dù là có đến mười tên như mình cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn lúc đó sợ hãi vội trốn ra sau đồng thời gọi anh em của hắn ở phía sau xông lên đánh Diệp Thanh. Thị lực của tên Cao Tiểu Cường này đúng là không tốt. Hắn vẫn chưa nhận ra Diệp Thanh, hắn dẫn đầu hô hoán đám huynh đệ của hắn xông lên: -Anh em, đánh nó đi. -Mọi người lên đi, đánh chết hắn đi. Điền Uy Uy cũng nhân cơ hội cổ vũ thêm, hắn vốn dĩ đã không ưa gì Diệp Thanh rồi. -Dám lên mặt với anh Uy à, mọi người đâu xông lên đập chết tên không biết trời cao đất dày này đi. Rất nhiều học sinh chen ra cửa sổ và cửa chính, thậm chí những học sinh ở lớp bên cạnh, nghe thấy động tĩnh cúng nhốn nháo chạy ra vườn trường xem đánh nhau. Đây là một vụ đánh nhau do ghen tuông, đối với những học sinh cuối cấp đang học hành căng thẳng mà nói thì cũng là một loại thuốc bổ dưỡng tinh thần. Đáng tiếc là đã khiến cho bọn họ thất vọng là trận chiến này kết thúc quá chóng vánh nhanh gọn, không có một chút xíu hồi hộp thấp thỏm gì cả. Rất nhiều người vừa mới ngó ra ngoài nhìn một cái trận chiến đã kết thúc. -Phịch, phịch, phịch. Diệp Thanh tay đấm chân đạp khiến cho đám công tử bột này đều ngã một loạt xuống đất, trong thảm hại không khác gì tên vừa nãy ở dưới vườn hoa. -Tao x, quá mãnh liệt. -Vua kungfu. -Tìm bạn trai thì nên tìm người như thế. -Woa, đẹp trai thế, là anh ấy thì có dâng hiến em cũng tự nguyện. -Sao lại nhanh thế, anh đây vẫn chưa xem đã mà, anh nói này các chú, có thể diễn lại lần nữa không. -Diệp Thanh giơ nắm đấm lên, cười nói với người kia rằng: -Diễn lại thì cũng chẳng có ai phối hợp cả. Đúng lúc đấy, 3 chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi tiến vào vườn trường, đấy là xe của Dương Hỏa Thành dẫn người đến. Điền Uy Uy lúc đấy nhảy lên sung sướng, hắn cười gằn từng tiếng: -Haha, tên họ Diệp kia, để xem mày còn ngang ngược kiểu gì