Thần Y
Chương 307
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 307 Tiêm
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Ông già kia đứng một bên xem không khỏi thấy đắc ý, hê hê, ai bảo con nhãi như mày dám đối chọi với tao, lại còn chút nữa tiêm hỏng cháu của ta, đúng là đáng đời.
-Dù có từ chức rồi thì cô cũng phải xin lỗi người ta.
-Xin lỗi cái đầu ông ý.
Tiểu Tiêu giận đến mức thốt ra những lời lẽ không hay, nhưng bình thường thì cô rất điềm đạm nho nhã.
Hoàng Húc Quân lập tức bốc hỏa:
-Cô dám làm phản hả.
Mọi người xung quanh đều can ngăn.
-Chủ nhiệm Hoàng, việc này cũng không thể đổ hết lỗi cho Tiểu Tiêu được.
-Đúng thế, chủ nhiệm Hoàng, chúng ta là y sĩ có thể nhẫn nhịn, nhưng mọi việc nó cũng phải có giới hạn với nguyên tắc của nó.
-Đúng thế, cứ thế này, sau này còn ai muốn làm ở khoa Nhi này nữa.
-Trong khoa cấp cứu cũng có khoa Nhi, chẳng bằng chúng ta chuyển hết qua khoa cấp cứu.
Lúc này mọi người đều đổ dồn mắt về Diệp Thanh, chủ nhiệm cũ của khoa cấp cứu ở đây, chỉ cần anh ta chịu đồng ý giúp là có thể qua đấy được.
Diệp Thanh coi như không thấy, khoa Nhi trong khoa cấp cứu không cần nhiều người như vậy, mà cũng chẳng hề giống với khoa Nhi ở đây, với lại anh cũng sắp làm chủ nhiệm ở đây rồi, lẽ nào lại để cho quân của mình đi hết? Đến lúc đấy cần người lại không có, sót lại toàn lãnh đạo không.
-Ầm ĩ cái gì, ai việc nào thì đi làm việc nấy đi, còn ở đây xem nữa thì trừ 100 tiền lương.
Hoàng Húc Quân thấy đám đông có vẻ hỗn loạn, sắp không thể trấn áp được nữa, liền tức giận quát to.
Mọi người đều không nói nữa, nhưng không có ai chịu rời đi cả, rõ ràng là vẫn không phục.
-Sao? Vẫn chưa giải tán? Muốn tạo phản chắc?
Hoàng Húc Quân mặt đỏ tía tia, cảm giác đến cả nhà họ ngoại cũng không còn thể diện gì nữa.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười đi lại.
-Mọi việc thì đều phải nói lí lẽ, bệnh nhân của bệnh viện nhiều như thế, đều cần có một nơi yên tĩnh, các vị cứ ầm ĩ lên như thế còn ra thể thống gì nữa.
Lời hắn nói ra, tuy không to tiếng nhưng rất vang, hầu như mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, dù là ngữ khí rất ôn hòa nhưng lại toát ra một vẻ uy nghiêm không thể chối cãi đây chính là cái khí chất tôi luyện được khi còn làm nhân viên cứu hỏa của bệnh viện Ngô Đồng.
Rất nhiều người đều gật đầu, thậm chí có người còn tán thưởng.
-Chủ nhiệm Diệp nói phải.
-Bác sĩ Diệp, anh tới rồi à.
-Chủ nhiệm Diệp, anh được chuyển khoa Nhi chúng tôi đấy à?
Diệp Thanh còn chưa kịp trả lời, Hoàng Húc Quân đã nhìn anh rất phẫn nộ. Mẹ kiếp. Rõ ràng là đến phá đám ta mà. Chẳng lẽ ta đây phải sợ mi chắc.
-Diệp Thanh, đây là việc của khoa Nhi, không đến lượt khoa Tim mạch của cậu xía vào.
Hoàng Húc Quân nghĩ ngợi một lại rồi châm chọc nói.
Diệp Thanh không cho là như thế, chỉ cười nhạt nói:
-Quên mất không thông báo, viện trưởng đã sắp xếp cho tôi tới khoa Nhi để quản lí, sau này chúng ta là đồng nghiệp, Tiểu Hoàng à, lúc trước tới Trại Cửu Long khám bệnh từ thiện, chúng ta đã từ hợp tác với nhau, hy vọng sau này anh sẽ phối hợp tốt với tôi.
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, liền theo đó là đều reo hò.
-Ôi, chủ nhiệm Diệp sẽ là chủ nhiệm khoa của chúng ta.
-Không thể nào, trước đó đâu có nghe thấy tin này, với lại cũng không thấy có công văn xuống.
-Không nhầm được, không nhầm được, nếu mà nói có ai còn đủ tư cách hơn chủ nhiệm Diệp thì có đánh chết tôi cũng không tin.
-Chủ nhiệm Diệp, sau này chúng tôi phải nhờ cậy cậu rồi.
...
Diệp Thanh vòng hai tay vào nhau, có chút cảm động, anh không ngờ rằng ngoài khoa cấp cứu ra, mình lại có uy tín ở các khoa khác nhủ vậy. Thật khiến cho người khác thấy hả hê.
-Mọi người yên lặng, yên lặng một chút, sau này tôi sẽ là chủ nhiệm của khoa Nhi. Tôi biết là nghiệp vụ của khoa Nhi không dễ dàng gì, thu nhập nếu nói ra cũng không được cao, nhưng mọi người không cần phải lo lắng, chỉ cần mọi người nỗ lực, nhất định lương của mọi người sẽ tăng lên, tôi đảm bảo đấy.
Mọi người lại lần nữa hoan hô hò reo, nhưng nhìn thấy Diệp Thanh khẽ nhíu mày đều không nỡ cúi đầu..
Hoàng Húc Quân đứng đấy, mặt đỏ phừng phừng, anh cảm thấy dường như mình giống như là một con khỉ đột, tên Diệp Thanh này rốt cuộc có gì tốt chứ, chẳng qua chỉ nói những lời sáo rỗng, các người hoan nghênh hắn như thế sao không hoan nghênh tôi như thế, lại còn làm ngược y tôi.
Ông ta cũng không chịu nghĩ rằng mặc dù ông ta là lãnh đạo, nhưng lại tự mãn kiêu căng, ông có thái độ thế nào, người ta thái độ ra sao? Chỉ riêng cách nói chuyện điềm tĩnh có sức hút, ông đã thua kém xa.
Tiểu Tiêu như tìm được vị cứu tinh, lao nhanh tới, xúc động nói với Diệp Thanh:
-Chủ nhiệm Diệp, tôi vẫn luôn là fan trung thành của anh. Từ lúc anh đỡ đẻ ở cửa hàng là tôi đã bắt đầu ngưỡng mộ anh, việc ngày hôm nay, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi.
Khuôn mặt thanh tú của cô tràn đầy sự hy vọng.
Diệp Thanh gật đầu, ra hiệu cho cô không cần phải lo lắng, sau đó đi tới trước mặt ông già tính khí thô lỗ bạo ngược lúc nãy, cười nói:
-Bác à, chi bằng hãy để cháu tiêm cho cháu của bác, được không ạ?
-Cậu?
Ông già ngước mắt nhìn, giọng sang sảng nói:
-Được, nhưng tôi phải nói trước, nếu mà cậu tiêm làm cháu tôi khóc, tôi đây không cần biết cậu là chủ nhiệm hay gì đều phải chịu một tát như thường.
Giọng nói hung hãn, còn cố y giơ cao cái to bè như cái quạt lên.
Vừa nói xong, mọi người đều khúc khích cười, ông đánh Tiểu Tiêu còn chưa đủ hay sao mà còn đòi đánh cả chủ nhiệm Diệp. Đừng có nhìn chủ nhiệm Diệp nho nhã như thế mà lầm tưởng, người ta giỏi võ lắm đấy, cả cái viện này đều biết, chẳng cần phải trả đòn, chỉ sợ là một cái phất nhẹ, tay của lão đã vụn ra rồi.
Tuy nhiên mọi người đương nhiên không nói ra sự thật, chính là để chờ xem trò cười của lão ta.
Diệp Thanh cười thản nhiên đáp:
-Được, nếu không tiêm được, thì tùy ông xử trí, nếu mà tiêm tốt, cháu của ông không khóc, thì tôi muốn ông đồng ý một chuyện.
-Chuyện gì?
Ông già hỏi theo phản xạ, có hơi chút tò mò.
-Xin lỗi cô gái này, việc này nói cho cùng cũng là ông không đúng.
Diệp Thanh chỉ vào Tiểu Tiêu, nghiêm túc nói.
-Sao cơ? Tôi phải xin lỗi cô ta?
Ông già ngẩn người ra, nhưng nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ trên mặt vẫn còn ngấn nước mắt, liền lập tức đồng y:
-Được, nếu mà cậu có bản lĩnh đấy, thì tôi đây cũng liều cái thân này, nhưng mà cũng phải nói trước, cháu của tôi cũng không phải là đứa nghe lời, tôi không có giúp cậu chuyện này đâu đấy.
Diệp Thanh cười ha ha nói:
-Tôi là bác sĩ mà, tiêm là việc của tôi, tôi lại cần ông giúp nữa sao? Mang kim tiên lại đây.
Lúc này, Tiểu Tiêu đã lấy sẵn ra một ống xi lanh có bơm sẵn thuốc, chỉ là tiêm thuốc kháng sinh bình thường, dùng Mezlocillin natri, trước đó Tiểu Tiêu đã mở thuốc ấy ra, nhưng do bị đánh, sau đó lại cãi vã nên bỏ đấy, đương nhiên là giờ không dùng tiếp được nữa.
Diệp Thanh đón lấy, hỏi rõ liều lượng, biết là không có vấn đề gì vì dùng 0,2g/kg theo liều lượng cho trẻ nhỏ. Ống xi lanh này trước tiên được khử trùng, sau đó hòa thuốc kháng sinh với nước, sau đó lại tiêm vào xi lanh. Anh mang kim tiêm tới chỗ cậu bé kia.
-Không, không, con không thích tiêm đâu.
Cậu bé như là đang trốn rắn độc, kiên quyết lắc đầu.
Diệp Thanh cười nói:
-Không tiêm thì bệnh của em sẽ không khỏi nhanh được, thế em nói cho anh nghe, tại sao em lại sợ tiêm?
Diệp Thanh lần này rõ mặt dày, mặc dù anh ta trông trẻ trung nhưng dù sao cũng gần 23, 24 tuổi rồi, tuổi đấy xứng đáng làm chú người ta rồi.
-Em...em sợ đau
Cậu bé xấu hổ nói.
Diệp Thanh bật cười khanh khách, hỏi:
-Cậu bé, em mấy tuối rồi?
-Em mười tuổi
Cậu bé càng xấu hổ, lí nhí trả lời.
Diệp Thanh cười nói:
-Mười tuổi mà còn sợ tiêm à? Ngộ nhỡ các bạn nữ lớp em nghe thấy, lại chẳng cười chê em à?
Cậu bé không nói gì, cúi đầu bẽn lẽn.
Những người xung quanh cười trộm, đứa nhóc mới có mấy tuổi đã bắt đầu để y tới thái độ của các bạn nữ rồi?
Diệp Thanh bế đứa bé ngồi lên đùi mình, vén mông nó lên, đứa bé không phản kháng lại nữa, mặc dù có nhăn mặt, dường như là chỉ cần hơi đau một chút là sẽ kêu gào toáng lên.
Diệp Thanh cũng không để ý tới nó nữa, lật sấp mông đứa bé xuống, sau đó dùng cồn xoa vào mông nó, tiếp đó thì cắm kim tiêm vào.
Ông già lập tức thấy đắc chí, vì ông rõ tính cháu ông, chỉ cần hơi đau một chút là nó sẽ khóc ầm lên, cậu ta cắm mạnh như thế, chốc nữa để xem cậu ta ăn nói thế nào. Hứ, chỉ cần cháu của ta khóc, ta đâu không cần biết nhà ngươi là chủ khoa hay gì đó, cứ cho một tát rồi tính tiếp.
Nào ngờ, ông ta còn chưa nghĩ xong, mắt nhìn xuống xilanh của Diệp Thanh đã bơm gần hết, cháu mình vẫn không thấy khóc.
-Cục cưng, cháu có đau không?
Ông già khom người, không yên tâm hỏi cháu mình. Nếu thấy đau thì khóc, đừng cố gắng chịu đau.
-Ông nội, vẫn chưa tiêm mà, sao cháu thấy đau được?
Đứa bé không hiểu hỏi lại
-Hả?
Ông già hoàn toàn sửng sốt, há hốc mốm, thế này, thế này là, sắp tiêm xong đến nơi rồi mà lại nói là vẫn chưa tiêm? Cái kim tiêm to như thế cắm trên mông cháu, chẳng lẽ cháu lại không hiểu sao?
Ông già đột nhiên sa sầm mặt, vội vàng đứng dậy, sắc mặt không được dễ coi cho lắm, ông không nói gì nữa. Ông biết là lần này chắc chắn là đã gặp phải thần y trong truyền thuyết rồi. Đúng rồi, ở bệnh viện Ngô Đồng có một vị thần y, nghe người ta nói hình như là một cậu thanh niên họ Diệp, vị bác sĩ trẻ này cũng họ Diệp, lẽ nào la anh ta? Ôi mẹ ơi.
Nhưng bác sĩ xung quanh đều nghe thấy lời của đứa bé, đều phục Diệp Thanh sát đất, thế nào mới được gọi là trình độ? Đây chính là trình độ.
Tuy nhiên nghĩ lại thấy cũng không có gì là đáng ngạc nhiên cả, người ta rõ ràng gọi là chủ nhiệm, thần y số của Phù Liễu, đến cả ghép tim người ta cũng làm như bỡn, thì có mỗi chuyện tiêm cỏn con thì sá gì cơ chứ? Nếu không thì sao được gọi là trụ cột của bệnh viện Ngô Đồng chứ, dù cho có đắc tội cấp trên của viện cũng không nỡ khai trừ anh ta.
Vì sao ư, vì nếu mà đuổi cậu ta đi, tự khắc sẽ có bệnh viện nhân dân thành phố, bệnh viện thành phố mời qua, đến lúc đó thì bệnh viện Ngô Đồng không còn là bệnh viện số một nữa rồi, các bác sĩ và y tá càng nghĩ càng thấy có lí, càng nghĩ càng thấy bác sĩ Diệp tài giỏi.
-Xong rồi, anh bạn nhỏ dũng cảm lắm.
Diệp Thanh giúp đỡ bé mặc quần, xoa đầu khen cậu bé.
Cậu bé lúc đõ mới biết là đã tiêm xong, lập tức rất vui mừng, vội kêu lên:
-Anh, anh thật là tài giỏi, em không biết anh cắm kim vào từ lúc nào, chỉ lúc sắp xong em mới thấy hơi nhói một chút như kiến cắn ý.
-Haha, em ấy, về sau phải mạnh mẽ lên, nhưng bạn gái đều thích những anh hùng dũng cảm mà.
Diệp Thanh cười nói.
-Vâng, sau này em sẽ không sợ tiêm nữa rồi.
Diệp Thanh đưa ống tiêm cho Tiểu Tiêu, Tiểu Tiêu đón lấy, mặt cô đầy vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt cô sáng lấp lánh, nhìn hắn đến nỗi hắn phát ngại.
-Bác à, tôi coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ một cách thành công rồi, bác sẽ nói như thế nào đây?
Diệp Thanh cười nhẹ với ông già.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương