Thần Y

Chương 289

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 289: Chung Tĩnh Nghi, cậu chạy đi đâu hả? Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - A? Trong lòng Nhan Tuyết Khâm sợ hãi, biến sắc, suýt nữa kêu ra, nhưng phản ứng của cô cũng rất nhanh, lập tức bịt chặt miệng lại. - Nó từng bước từng bước bên cạnh, đoán chừng muốn vồ giết, cô đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết nó. Diệp Thanh vẫn không nhúc nhích, như sư tử ngủ đông, chỉ dùng ánh mắt an ủi Nhan Tuyết Khâm. Nhan Tuyết Khâm bĩu môi, thầm nghĩ, người này cũng không lãng mạn, người ta thường sẽ nói đại loại: - Ta sẽ bảo vệ em. Hắn ngược lại chỉ nói: - Tôi sẽ giải quyết nó. Choáng, nhưng, lúc này, cô cũng nghe thấy, trong núi rừng yên tĩnh khẽ có tiếng “ soạt soạt” , chỉ lã giẫm lên tuyết, không giống như có thú hoang đang ở gần sao? Lập tức sợ tới mức ngừng thở, không dám nhúc nhích, càng không dám quay đầu đi tìm kiếm. Diệp Thanh cũng có chút căng thẳng, hắn cũng cảm giác được, con sói này rất hung hãn và lanh lợi như thế nào, tuy hắn kết hợp giữa y thuật và võ công, cả người Thương lê chân khí tràn đầy, y thuật chính là võ công mà võ công chính là y thuật, thân thủ có thể nói là cao thủ hạng nhất, nhưng chưa từng giao chiến với động vật, hơn nữa nghe nói, loài sói này hình như là động vật được coi trọng bảo vệ của nhà nước, đặc biệt là vùng núi Tử Kim, các khu vực đô thị náo nhiệt gần đó thấy một hai con như vậy không phải là chuyện hiếm, nhưng không thể sát hại. Đang suy nghĩ, con sói hung hãn kia đột nhiên “ gào gào” , tứ chi đạp mạnh, tuyết trắng bắn tung tóe, thân hình lập tức bay vút lên, từ trên mà vụt xuống, bổ vào Diệp Thanh. Được lắm, sát khí đằng đằng, dã tính vô cùng, thân thể khổng lồ chừng 1.5m, lông màu tro, ánh mắt sắc bén, như dao băng, há to miệng cắn vào cổ họng Diệp Thanh. Cực kỳ nhanh, như mây đen trong mưa bão mùa hè, ùn ùn kéo tới, trong nháy mắt đã đến. - A. Nhan Tuyết Khâm cực kì tin tưởng Diệp Thanh cũng không kìm nổi kinh hô một tiếng. - Súc sinh. Diệp Thanh cũng không hoảng hốt, không lùi mà tiến lên, quát một tiếng rõ ràng, bất ngờ đứng dậy, giơ một quyền bổ vào đầu thiên linh kia. - Bịch. Một quyền đánh trúng, rắn chắc như đá, tay của Diệp Thanh cũng hơi đau, nhưng con sói kia chịu một quyền liền văng ra, lăn mấy vòng trên tuyết, lần nữa đứng dậy không ngừng di chuyển quanh Diệp Thanh, trong cổ họng khẽ gầm “ thảm thiết nghẹn ngào”, rất đáng sợ. - Được lắm, đầu cứng thật. Trong lòng Diệp Thanh kinh ngạc, quyền vừa nãy, mình đã dùng khoảng bẩy tám phần công lực, chém bia đá là bình thường, không ngờ chỉ đánh ngã con ác lang này, quả thực dũng mãnh. - Diệp Thanh, con sói này lớn thật. Nhan Tuyết Khâm ngạc nhiên thán phục. - Sớm đã nghe nói Tử Kim Sơn có sói, nhưng chưa từng tận mắt thấy, mấy ngày trước trên báo còn đưa tin, dặn dò du khách phải du ngoạn theo các tuyến đường chỉ định, không nên đặt chân vào các khu vực hẻo lánh. - Tôi cũng lần đầu tiên đi dã ngoại gặp sói. Diệp Thanh vừa cảnh giác phòng bị vừa nói. - Trước đây cũng xem ở trong vườn bách thú, loài được thuần nuôi sao có thể bì được với loài sói trên sườn núi này. Nhan Tuyết Khâm không sợ, cười nói: - Đúng vậy, đúng vậy, trong vườn bách thú quá nhỏ, hơn nữa các nhân viên chăm sóc rất nhẫn tâm, cố ý không cho sói ăn, con nào cũng đói meo, sau đó khách tham quan đến, liền muốn khách tham quan mua lồng gà sống, một trăm đồng một con, để cho sói ăn. - Ha ha, vườn bách thú kiếm tiền mà, các vườn bách thú gần như đều như vậy, động vật chưa bao giờ được ăn no, nếu không thì khách tham quan sẽ không bỏ tiền mua thức ăn. - Con sói kia lại biến thành một đám mây đen, kéo theo tàn ảnh, nhanh chóng vồ tới, khuỷu tay Diệp Thanh run lên, giữa các khe hẹp cầm theo một mũi tiêm Inox dài 10cm, mũi tiêm rất lớn, như mũi tên “vù” như đại thương đâm trúng “ Huyệt tố liêu” của ác lang. Huyệt này cũng gọi là “ sơn căn”, ở giữa sống mũi,thường có ở các động vật có vú như chó, lợn, bò, dê… Sói tất nhiên không ngoại lệ, con sói hung ác này hung hăng vô cùng bị Diệp Thanh dùng kim tiêm đâm trúng, mũi kim gần như không vào, lập tức ngã nhào trên đất, rên lớn, rất nhiều cây nhỏ đều bị đè nát. - Gàoooooooooo Ác lang không ngừng lăn lộn, thảm thiết kêu gầm, ngay cả cơ hội tru lên gọi đồng bọn cũng không có, nếu không đến con nào Diệp Thanh giết con nấy, sói trên Tử Kim Sơn rất ít, khoảng mấy con, một đàn nhỏ mà thôi, nếu toàn bộ đến, e rằng bị Diệp Thanh trong chốc lát giết sạch. - Nghiệt súc. Diệp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh lên trước, một chân đạp vỡ sọ nó, thử xem đầu nó cứng hay là chân mình mạnh hơn. Nhan Tuyết Khâm có chút không nỡ, kéo Diệp Thanh nói: - Bỏ qua đi, phóng sinh đi, tin Tử Kim Sơn có sói đã nhiều năm rồi, nhưng bình thường rất ít nghe thấy tin sói hại người, chắc là do núi tuyết rơi nhiều, nó quá đói, nên chủ động tấn công chúng ta thôi. - Như thế hả? Diệp Thanh có chút lưỡng lự, động vật này bảo vệ nhé, có lúc sẽ đả thương người khác, giống như hôm nay đổi lại là người khác, hoặc một mình Nhan Tuyết Khâm e rằng sớm đã bị loài sói ăn thịt này trông thấy đánh chết rồi, lại phá hoại xích thực vật, nói thực số lượng loài sói này cũng không nhiều, một chút không cẩn thận, sẽ bị diệt như loài hổ Đông bắc, so với loài người cũng là chủng tộc đáng thương, là do hoạt động của con người không ngừng tăng mạnh, xâm chiếm địa bàn của bọn chúng. - Vậy được rồi, tha cho nó. Trong lòng Diệp Thanh cũng rất lương thiện, nghĩ một chút liền đồng ý với ý kiến của Nhan Tuyết Khâm, lập tức đi lên phía trước, dùng tay đè cổ con sói, cố định đầu nó, nắm chắc kim tiêm, công cụ này dùng rất thành thạo rút ra, sau đó vuốt ve vài cái trên cổ, con sói kia laij khỏe mạnh như hổ, tiếc là bị Diệp Thanh dùng tay đè chặt, không ngừng giãy dụa. Diệp Thanh một tay nhấc nó như nhấc một con gà con, tùy tay ném đi, vứt vào trong thung lũng, con sói kia “lăn lông lốc” vài vòng trên đất , xoay người đứng dậy, vội vàng chạy trốn. - Tuyết Khâm, lá gan cô thật lớn, không ngờ không sợ sói Diệp Thanh đi lại, trêu đùa nói. - Không phải có anh ở đây sao. Nhan Tuyết Khâm cười nói, tỉ mỉ nhớ lại, bất ngờ cảm thấy, thật ra cảm giác được đàn ông bảo vệ rất tuyệt, đặc biết là người đàn ông này, trong lòng ấm áp, đúng vậy, con gái sợ lang sói nhưng có người đàn ông tốt lang sói cũng ngoại trừ. - Đi thôi, chúng ta lên trên. Diệp Thanh cười ha ha, dang tay đi, Nhan Tuyết Khâm thản nhiên cười, đặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay Diệp Thanh. Tiếp đó, Diệp Thanh dẫn cô, hướng lên trên trèo, tuy địa thế dốc đứng, nhưng có người đẹp theo cungfm Diệp Thanh liền thi triển thế võ cả người, hiệu quả công lực thêm 200%, trong chốc lát, hai người lại trở về con đường nhỏ hẻo lánh. - Tiếp tục chơi hay là quay về? Diệp Thanh cười hỏi. - Tiếp tục leo, tôi chưa từng bỏ dỡ giữa chừng. Hai má Nhan Tuyết Khâm đỏ bừng, ngữ khí rất kiên định nói. - Vậy được, thật muốn leeo không nổi rồi, tôi cõng cậu. - Cô nghĩ hay đấy. - Đúng rồi, trong tên của cô có chữ “ Tuyết”, có phải rất thích tuyết, đúng không ? - Đúng vậy, từ nhỏ đã thích, đặc biết ham chơi tuyết, ném tuyết, đắp người tuyết… - Oa, sắp đến Đầu Đà Lĩnh rồi. - Đúng vậy, dạo xong Đầu đà lĩnh, tôi dẫn cậu đi Minh hiếu lăng, đó là lăng mộ của Chu Nguyên Chương và Mã Hoàng Hậu, đông gần Trung Sơn Lăng, nam gần Mai Hoa Sơn, là lăng tẩm đế vương quy mô kiến trúc lớn nhất khu vực Ninh Thành. - Nổi tiếng như vậy? - Đúng vậy, Ninh Thành mộ nhiều, gì là lăng Trung Sơn, mộ Từ Đạt, mộ Thường Ngộ Xuân, mộ Lý Văn Trung, mộ Đặng Diễn Đạt, mộ Liêu Trọng Khải và Hà Hương Ngưng rất nổi tiếng. - Nghe nói lăng Minh Hiếu có bốn bí ẩn lớn, dường như còn chưa bị đào trộm, đúng không? Trong lòng Diệp Thanh dấy lên một chút tâm tư không hay. - Đúng vậy, trong đó bí mật lớn nhất chính là nói Chu Nguyên Chương không chôn cất ở Độc Long Phụ hay không, cũng không hiểu được, vị trí cụ thể của địa cung chưa từng có người thăm dò, Lăng Minh Hiếu chỉ là kiến trúc lăng tẩm bên ngoài, lúc chôn cất nghe nói là đồng thời đưa tang từ 13 cổng thanh, cũng không biết đội ngũ nào mới là thật, còn nghe nói mai táng ở Vạn Tuế Sơn Bắc Kinh nữa. Diệp Thanh lập tức thất vọng vô cùng, trước đây hắn cũng muốn đi trộm mộ của đó, muốn phát tài, vừa nghe lời này lập tức rút lui, đưa tang đã phân 13 cửa thành, che mắt người khác, lăng Minh Hiếu này đoán chừng cũng là ngụy trang, địa cung thực sự quỷ mới biết ở chỗ nào. Độc Long Phụ là một đỉnh nhỏ bên cạnh Đầu Đà Lĩnh, đường kính 400m, tự xưng là “ Bảo hạng” , Lăng Minh Hiếu ở đó. ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Vài ngày sau, Diệp Thanh ở Công ty hóa mĩ phẩm Đại Nghiên, giúp Ninh Não Nhi và Trần Du, dù sao hắn mới là ông chủ lớn, nói chung không thể phủi tay mặc kệ, để hai cô gái thay mình liều sống liều chết được? Đó cũng phúc hậu một chút, không hợp với tác phong trước sau như một của Diệp Thanh. - Diệp tổng, đây có một bản hợp đồng mua bán, Ninh tổng bảo tôi cầm lại để ngài kí. Nhân viên lễ tân kiêm văn thư Kim Hân không muốn cầm một văn kiện lại, đưa cho Diệp Thanh xem, không có cách nào, công ty hiện nay mới thành lập, rất nhiều chức đều là một người kiêm, Kim Hân cũng vô cùng tháo vát, tại sao luôn có thái độ với mình không tốt vậy? Tuy bề ngoài kính phục nhưng Diệp Thanh vẫn nhìn ra, cô gái này không thích mình. - Sao vậy, vẫn giận lần đầu tiên tôi tới mà ẩn thân phận thực sao? Diệp Thanh vừa thấy cô nói đùa. - Không phải vậy Kim Hân chép chép miệng, không hề sợ Diệp Thanh, loại công tử bột này, nói chung không ôn hòa không nóng nảy, có gì đáng sợ nào, thật không biết Ninh tổng sao có thể yêu loại đàn ông này, lẽ nào vì tiền bẩn của hắn? Trong lòng Kim Hân chua xót. - Vậy là vì sao hả? Diệp Thanh chưa nhận ra, mình trong mắt của Kim Hân thực không hấp dẫn, như rác rưởi. - Sẽ không nói với anh. Kim Hân xoay người bước đi, nói thầm, lời này người ta sao tiện nói, ừm, phải tìm cơ hội gần hơn, không chừng thân thiết rồi, cô ấy sẽ thích ta ? Ừ, nhất định thế mà, ta ưu tú như vậy, so với tên công tử bột kia không biết mãnh hơn bao nhiêu lần. Diệp Thanh lắc đầu cười, tiếp tục xử lý việc vặt, đồng thời cũng suy nghĩ về tương lai phát triển của công ty, như Ninh Não Nhi nói, không cần cậu tinh thông, cậu là Bác sĩ mà, nhưng chí ít cậu cũng phải xem hiểu các báo cáo, không nên để đến lúc toàn bộ tiền bị tôi cuỗm đi sạch, cậu cũng không biết. Tất nhiên, hắn tin tưởng Ninh Não Nhi, biết cô ấy chỉ đùa vui, nhưng đồng thời cũng là vì mình tốt hơn đúng không. - Não Nhi, mời em đi uống cà phê Tan làm, ba người lái xe đến gần Đại học Ninh Thành, Diệp Thanh hiếm khi chủ động mời. Trần Du quay đầu kêu lên: - Có phần cho tôi không ? Diệp Thanh : - …. - Thôi đi, xem bộ dạng của cậu, biết chắc không muốn mời tôi mà, tôi cũng không mù, để hai người có thế thế giới riêng một chút Trần Du nói xong, liền xuống xe về nhà. Ninh Não Nhi nói: - Diệp Thanh, cậu không ga lăng chút nào? Diệp Thanh nói: - Em muốn dẫn cô ấy cùng theo sao? Ninh Não Nhi : - … - Này không phải? Sau đó hai người đến Starbucks bên cạnh Ninh Đại, Diệp Thanh gọi một cốc Caffè Latte, Ninh Não Nhi ngược lại gọi một Caramel, lên tầng hai, ngồi ở vị trí đẹp sát cửa sổ, phong cảnh tao nhã, ngắm đèn đóm, dòng người qua lại, vừa uống cà phê vừa nói chuyện, rất tuyệt. Đột nhiên, sắc mặt của Ninh Não Nhi thất thần, bất ngờ đứng dậy, hướng về bên ngoài cửa thủy tinh kêu lớn: - Chung Tĩnh Nghi, Chung Tĩnh Nghi, cậu đứng lại cho tôi, tinh thần vô cùng kích động. Tiếc rằng, thủy tinh cách âm, người bên dưới sao có thể nghe được, nhiều người trong quán cà phê đều ngạc nhiên nhìn lại, không biết vì sao tuyệt sắc giai nhân này lại lớn tiếng ồn ào như thế. - Làm gì vậy hả, sao lại gây náo động thế? - Đúng đấy, ồn ào thế đây là quán cà phê, cô cho là chợ rau à. - Người đẹp, chú ý hình tượng vào. …. Ninh Não Nhi không hề để ý đến đám người đó, chỉ vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu, Diệp Thanh vội chạy đuổi kịp, đến bên cầu thang liền hỏi: - Sao vậy, Ninh Não Nhi ? Ninh Não Nhi kích động hét lớn: - Là Chung Tĩnh Nghi. - Chung Tĩnh Nghi nào? Diệp Thanh nghi hoặc nói. - Choáng, là người lần trước đã cho tôi vấn đê tinh dầu đó, là bạn học tiểu học của tôi, lúc đó còn dẫn cậu tới nhà cô ấy, cô ấy đi vắng, cậu giúp bà nội cô ấy trị bệnh . Ninh Não Nhi vừa phi xuống lầu, vừa nói như súng liên thanh. Vừa nói như thế, Diệp Thanh liền nhớ ra, hóa ra là cô gái xấu đó, thảo nào Ninh Não Nhi kích động như thế. - Tôi vừa nãy trông thấy cô ta đi hướng đông rồi. Ninh Não Nhi đi ra không thấy bóng người, vội vội vàng vàng dọc theo đường Hán Khẩu chạy về phía đông, Diệp Thanh căn bản không quen người phụ nữ này, đành phải theo sau Ninh Não Nhi. Đáng tiếc người đến người đi, nơi nơi đều là học sinh, xung quanh lại có mấy sạp nướng, rất nhiều người qua lại, sao có thể thấy được? - Choáng, rõ ràng như thế bị cô ta trốn đi, thảo nào tôi không tìm được cô ấy ở Phù Liễu, hóa ra đã chạy đến Ninh Thành rồi, để tôi tóm được cô, không tha cho cô. Ninh Não Nhi tức giận, vốn cô sớm đã quên chuyện này, nhưng hôm nay bất ngờ đụng phải, trong lòng uất ức và tức giận dấy lên, lần trước nếu không phải là Diệp Thanh, chính mình sớm đã thành chuột chạy qua đường, cửa hàng sớm đã phải đóng cửa rồi. - Thôi đi, sau này có cơ hội sẽ tìm cô ấy hỏi rõ ràng. Diệp Thanh an ủi nói. Đúng lúc này, Ninh Não Nhi lại vui lên, chỉ vào bóng xa xa phía trước, lắp bắp nói không rõ: - A, a, chính, chính là cô ấy, chúng ta nhanh đuổi theo Nói xong, ba chân bốn cẳng xuyên qua dòng người, nhanh như mũi tên. Diệp Thanh lập tức trố mắt đứng nhìn, cẩn thận, em còn đi giầy cao gót đấy, sao chạy nhanh như vậy?