Thần Y
Chương 273
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 273- Liễu Diệp đao phá lãnh cương quyền chụp chiết đao, bẻ gãy nghiền nát!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Khách sạn Tử Tinh.
Đèn sáng trưng, xanh vàng rực rỡ, ở cửa chính, Tô Thông đang đứng ở bậc thang, chuyện trò vui vẻ, rất tự nhiên, khi tiếp đãi khách tứ phương, không có cách nào, chỉ vìbuôn bán thôi, để tạo mối quan hệ, cho nên năm ngày ba bữa anh ta lại mở tiệc chiêu đãi bạn bè đối tác hợp tác làm ăn, kinh doanh tự nhiên cũng phát triển không ngừng.
Trong đại sảnh tiệc rượu ở tầng sáu, người mẫu Vương Liễu Ý xuất hiện, trên người mặc một bộ lễ phục dạ hội thiết kế tao nhã, màu tím nhạt mang theo một chút trang sức bạc lóe sáng, đầy đặn mà không hiện dáng người mập mạp bề ngoài, hiển hiện rõ đường cong vẻ đẹp nữ tính, đang bưng một ly rượu nho đỏ thẫm như máu, và một đám phu nhân Oanh Oanh Yến Yến khe khẽ nói, thỉnh thoảng tuôn ra từng trận cười giống như tiếng chuông bạc, cứ như vậy tiệc rượu trong đại sảnh có vẻ hấp dẫn vô cùng.
Chỗ khác đều là đàn ông, chỉ có chỗ này mỹ nữ nhiều nhất, tuy rằng mỗi người đều không phải đều là quốc sắc thiên hương, nhưng ở đây toàn là người có tiền, cái gọi là người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang, chỉ cần bỏ tiền đầu tư hợp lý, hơn nữa bình thường cần chút bảo vệ, làn da tự nhiên trắng nõn nhẵn nhụi, có thể có người phụ nữ nào xấu sao?
Trong đó, Hứa Tinh Tinh Cao cũng là nhân vật có máu mặt trong giới thương nhân, Tô Thông đương nhiên là phải mời anh ta.
Chín giờ hơn, Tô Thông ở cửa khách sạn tiếp đãi khách, nhìn đường phố ngựa xe như nước, không khỏi lẩm bẩm:
- Diệp Thanh này, sao còn chưa đến?
Nhìn một hồi, trước sau không thấy bóng người Diệp Thanh, bước đi vào khách sạn, lên đại sảnh tầng sáu tiệc rượu tiếp đón khách.
Bãi đỗ xe ngầm trong khách sạn, phần đông là xe sang trọng, trong đó một chiếc Bentley màu đen rất bắt mắt, vững vàng, chắc chắn, đại khí, sáng chói, phát tán từng cơn mê hoặc. Thần sắc đóng băng trước kim loại sáng bóng, hơi để ý một chút, có thể biết giá trị chiếc xe xa xỉ này, ít nhất cũng phải bẩy tám triệu nhân dân tệ.
Trong số những chiếc xe hào hoa này, một người đàn ông vạm vỡ gã râu quai nón đầy mặt đang nằm phát chán, đặt chân lên vô lăng, thân hình dũng mãnh, ánh mắt sắc bén, đúng là Tần Hưu – bảo vệ kiêm lái xe riêng cho Thịnh Tuấn Phong, Thịnh Tuấn Phong tới tham gia tiệc rượu, ông ta cũng không có tư cách vào trong, liền nằm ở trong xe nghỉ ngơi, nghe âm nhạc, rút thuốc ra hút, cực kỳ thích thú.
Đột nhiên, ánh mắt ông ta rùng mình, cả người dường như con báo chấn kinh liền ngồi dậy, nhìn chằm chằm người ngoài cửa sổ từ xa xa tới, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
- Hắc, đây không phải cái tên họ Diệp đó sao? Sao thằng nhãi này cũng đến đây? Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu, Lão Tử sẽ thừa cơ hội này, lấy lại sự mất mặt lần trước.
Cách đó không xa, một chiếc xe bình thường ở hai bên chái nhà xe đi xuống, giá trị phỏng chừng nhiều nhất mười lăm mười sáu vạn, trong số hàng loạt hào hoa, có vẻ cũng không nổi trội, tuy nhiên xe màu cam, cảm giác rát thể thao, thoạt nhìn làm cho ánh mắt người ta sáng lên, cửa xe đẩy ra, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh liền đi ra.
Xe này đương nhiên là của Mã Tiểu Linh.
Bọn họ là nhận lời mời của Tô Thông, tới tham gia tiệc rượu, lần trước đã mời quá, chỉ tiếc khi đó Mã Tiểu Linh quá bận, không rảnh, Diệp Thanh đành phải dẫn theo Ninh Não Nhi mà đến.
Diệp Thanh cân nhắc, vừa lúc nhân cơ hội này, nhờ Tô Thông tìm hiểu một chút của sự tình chủ tịch An, dù sao, An Tiếu Trúc cũng là học sinh, ngày thường chủ yếu đều phải ở trường học, với các mối quan hệ ngoài biết đến rất ít.
- Ha hả, tiểu tử, thật sự là trùng hợp.
Tần Hưu đi ra, ngăn đường Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh lại, cười hì hì nói, tay thì giấu ở trong tay áo, đùa giỡn đánh côn.
Côn này không đơn giản, ông ta phải mất vài vạn nhân dân tệ nhờ người từ Mĩ mang về, đen tuyền, cứng rắn vô cùng, cầm nơi tay, huy quyền một tá, có thể đập tan khối gang thật dày, trông rất cương mãnh.
Hơn nữa, bên trong côn ẩn dấu dao, sắc bén vô luân, thừa dịp địch không chú ý, đột nhiên bắn ra, tuyệt đối có thể giết kẻ địch mà địch không kịp trở tay, thậm chí kết quả là có thể lấy đi tính mạng tại chỗ.
Tần Hưu quả là rất thích côn này, bình thường không nỡ lấy ra dùng, không ngờ hôm nay vì Diệp Thanh mà ngoại lệ.
Không có cách nào, thật sự là lần trước thua quá mất mặt.
- Tiểu tử, lần trước mày mang theo ngân kim, thắng mà không cần võ, lần này tao có côn đây chống lại, xem mày dùng kim như thế nào xuyên thấu được côn kim loại cực kỳ cứng cuả tao này?
Tần Hưu mày rậm mắt to, cơ thể rắn chắc, đứng ở trước Diệp Thanh tựa như tháp sắt màu đen, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi hái tử thần, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Thanh, nói.
- Ha hả, là ông à, tướng bại dưới tay tôi.
Diệp Thanh cười nhạt liếc mắt nhìn ông ta, lập tức khinh miệt nói,
- Sao thế, lần trước bị tôi đánh chưa đủ thích, lần này lại chạy tới lĩnh đánh?
Người này ý đồ không tốt mà đến, cả người đều là ý đồ đen tối, Diệp Thanh mới không khách khí nói với ông ta, chỉ cần là dưới tay Thịnh Tuấn Phong, cậu đều không ưa, chẳng những muốn cưa cẩm Ninh Não Nhi, lại còn thâu tóm bệnh viện Ngô Đồng về tay, lần này, lại là tập đoàn Thịnh Thế gây ra mấy chuyện xấu, khiến bố An Tiếu Trúc bị người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời đi, thù này, quả thực không trả không được.
Tần Hưu nhe răng cười nói:
- Lần trước chỉ là tùy tiện chơi đùa với mày, nhất thời sơ suất mới cho mày may mắn thắng mà thôi, lần này ông nếu không đánh tàn phế mày, ông sẽ không mang họ Tần.
- Oa, giọng điệu thật lớn, cũng không biết ông làm sao tin tưởng mạnh tới như vậy?
Diệp Thanh ra hiệu Mã Tiểu Linh né tránh chút, tránh lúc ra tay, làm thương cô.
- Diệp Thanh, ra tay chừng mực thôi, cũng đừng làm bị thương người ta quá.
Mã Tiểu Linh cũng vô cùng hứng thú, phối hợp với Diệp Thanh nói.
Lời này vừa ra, Tần Hưu quả thực phát điên rồi, sao , ông đây dù sao mười năm trước cũng đã đánh quyền có tiếng, thuộc hạ không biết bao nhiêu mà kể, hiện tại không ngờ bị một con đàn bà xem thường? Còn để cô ta nói với thằng nhãi kia đừng đánh mình quá mạnh tay? Khốn kiếp!
Tần Hưu hét lớn một tiếng, bật hơi, giơ cánh tay đánh đến.
Một quyền trên nắm tay như một khối sắt cứng rắn đen tuyền, khiến không khí cũng rung động theo, như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, quyền thế như bạo lôi, giống như cơn lốc, mang theo tàn ảnh đen hồng, tựa như đạn pháo hung mãnh va chạm.
- Oa.
Cách vài mét, Mã Tiểu Linh đều không kìm nổi kinh hô ra một tiếng, cảm giác hô hấp hơi dồn dập. May mắn tầng hầm ngầm không có người nào, bằng không, e rằng sớm đã có người báo cảnh sát , và sẽ có rất nhiều người đến vây xem.
Đối phương hung mãnh như thế, hơn nữa côn quyền lại dày đặc vô số đột kích, như răng bầy sói, Diệp Thanh không dám dùng tay không đón đỡ, vội vàng lắc mình lui về phía sau.
Cậu vừa trượt chân, đột nhiên di chuyển ra sau, quả thực giống trượt băng, trong nháy mắt liền bắn ra ba bốn mét, đây cũng là lần trước cùng Phan Quảng Tự giao thủ, từ anh ta học được chút Karate, có tên gọi “thuật lùi”, chỉ tiếc, bãi đỗ xe ngầm nhiều xe, không gian nhỏ hẹp, cậu lại không tiện thi triển, bằng không, chỉ sợ hơi trượt, có thể lui tới mười bảy mười tám mét.
- Được lắm.
Tần Hưu quát một tiếng, chân tiếp mặt đất, như cày đất, thân hình động động, cũng giống như mây đen cuồn cuộn thổi quét mà đến, bàn tay to vũ động, cương kình kích động, côn quyền vù vù xé gió, trực tiếp hướng thẳng mặt Diệp Thanh.
- Tôi nói với ông nha, có thể không đánh vào mặt được không?
Diệp Thanh tức chết, một mặt trốn tránh, một mặt chửi ầm lên nói.
Mẹ kiếp, nắm đấm của mày găm bao nhiêu là phi tiêu nhọn, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì mặt anh đây chắc chắn là bị rách hết, mày đánh nơi khác không được sao, chõ khác bị mấy quyền cũng không sao.
Tần Hưu đương nhiên không để ý tới cậu, tung ra quyền thế dũng mãnh như sấm, liều mạng công kích.
Mã Tiểu Linh lại yên tâm, tuy rằng cô không hiểu võ công, nhưng không ngờ Diệp Thanh còn có thời gian để quan tâm đến việc có thể không đánh vào mặt mình hay không, không khỏi che miệng cười trộm. Người này, chưa biết liệu nhất định nắm chắc thắng lợi thì thử hỏi, lại có người nào trước sống chết còn quan tâm điều này ? Nhất là, Diệp Thanh lại không phải là cái loại đàn ông đặc biệt thích chưng diện.
Quả nhiên, Diệp Thanh lại trốn tránh bốn năm hiệp, rồi bắt đầu phản kích, triển khai chuyển thân, vận chuyển thương lê chân khí, cánh tay phải đột nhiên mềm oặt, tựa như không có xương cốt, như một cỗ đạn kình rồi đột nhiên tung ra, thừa dịp đối phương lực mới chưa có, lực cũ chưa hết, đánh một cái, hung hăng rút ra sợi râu quai nón dài ở mặt Tần Hưu.
- Tao giết mày.
Tần Hưu bị Diệp Thanh đánh một cái khiến ông talảo đảo, không khỏi thẹn quá thành giận, ánh mắt hung ác như sói bắn ra bốn phía, xoay người, cùng lúc đó cả người lao đến, côn quyền trên tay “keng” một cái bắn ra một lưỡi dao sắc bén, lóng lánh, lạnh đến cực điểm.
Ánh dao bắn tới, như rồng rắn, cắt vào cổ họng Diệp Thanh muốn ép cậu vào chỗ chết.
- Trời, đến thật à? Xin lỗi nhé.
Ánh mắt Diệp Thanh nhíu lại, trong bàn tay trống rỗng lộ ra một thanh tiểu đao hình lá, nhô lên cao vẽ một đường, liền tựa như một tia chớp hình cung bổ đến, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, côn quyền trên tay Tần Hưu cứng như vậy liền nứt ra thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất, cùng với máu tươi chảy ra, “Loảng xoảng” một tiếng, một dòng máu chảy đầm đìa từ ngón tay và côn quyền đồng thời rơi xuống chạm đất.
- Tiểu tử, mày ...
Tần Hưu kêu lên một tiếng đau đớn, liền xé một mảnh áo băng tay lại, không ngờ không có kêu thảm thiết, mà là càng phẫn hận đi trở về trên xe.
Diệp Thanh đưa tay phủi, nhún nhún vai:
- Tôi cũng không muốn, là ông chèn ép tôi quá mức.
Kỳ thật, cậu vừa rồi vẫn là để lại bàn tay, nếu toàn lực một dao chém mạnh, lấy phẩm chất tuyệt phẩm của đao phẫu thuật mà đánh, còn không phải một dao chém toàn bộ bàn tay Tần Hưu thành hai nửa sao?
- Diệp Thanh, anh không sao chứ?
Mã Tiểu Linh đi tới hỏi, tuy nói cô là bác sỹ cấp cứu, bình thường nhìn quen tay chân bị gẫy và máu tươi, nhưng lúc này cũng không phải ở bệnh viện, nhìn thấy trên mặt đất một ngón tay tươi sống bị cắt xuống, không khỏi có một chút hoảng sợ.
- Anh không sao, chỉ là tâm trạng bị làm mất hứng rồi, họ Tần này còn cả cái tên họ Thịnh kia, quả thực như ruồi bọ sáu đầu rất đáng giận, thường thường gây chuyện huyên náo.
- Ha ha, đừng để ý đến bọn họ là được.
- Anh không để ý tới ông ta, anh đánh ông ta.
...
Sau đó, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh liền vào thang máy, đi thẳng lên tiệc rượu ở đại sảnh tầng sáu.
Vừa vào cửa, rất nhiều nhiều người không hẹn mà cùng nhìn lại. . ..
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương