Thần Y

Chương 268

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 268: Phô trương vậy sao Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Thịch, thịch, thịch ... Một trái tim vốn không có bất kỳ sự sống dao động nào, trải qua trạng thái tĩnh như chết liền mấy giờ, đột nhiên đạp trở lại, từ chậm đến nhanh, từ mỏng manh trỏe nên mạnh mẽ, một chút một chút, bắt đầu có tiết tấu, quy luật. Hơn nữa, lồng ngực người bệnh còn đang mở, máu chảy đầm đìa, trái tim kia liền bắt đầu nhảy ở bên trong, điều này, làm cho người ta cảm giác, quả thực là không thể miêu tả, thật giống như đột nhiên thấy một người đã chết sống lại bình thường, mỗi người ở đây đều lập tức tự cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ tự hào và thành công. - Oa, phẫu thuật thành công rồi ! - Đúng vậy, đúng vậy, người bệnh sống rồi! Trái tim kia sống rồi! - A, quả thực làm người ta khó có thể tin, người khác phải bảy tám giờ làm việc, bác sỹ Diệp chỉ dung hơn hai tiếng đồng hồ là xong đâu vào đấy rồi! - Ha ha, đó là bác sỹ Diệp mà lại! Nhìn thủ pháp cầm dao tuyệt đỉnh, tuyệt đối có thể ghi lại vào Guinness thế giới, tôi dám chắc, giới y học Trung Quốc không người nào có thể so sánh được! Không, cho dù giới y học toàn cầu, cũng không có người nào có thể vượt được người này! - Bác sỹ Diệp có võ mà, tay chân tự nhiên linh hoạt hơn so với người bình thường rất nhiều! - Nghe nói kỹ thuật châm cứu của bác sỹ Diệp càng thêm tuyệt diệu, không biết gì lúc nào có thể được chứng kiến đây? ... Cho dù rất nhiều người không chỉ chứng kiến phẫu thuậtcấy ghép tim có một lần, nhưng sự hưng phấn vẫn khó có thể ức chế, nhất là khi việc phẫu thuật hôm nay tương đối thuận lợi, quả thực như có thần linh trợ giúp. Trong phòng theo dõi, chủ nhiệm khoa ngoại Ngũ Thiệu Hưng đứng lên, thở dài một tiếng: - Chẳng trách thường nghe người ta nói, Diệp Thanh là trụ cột của bệnh viện Ngô Đồng, lúc trước tôi còn cảm thấy quá mức khoa trương, không phục, bây giờ cũng là hoàn toàn tin phục , hậu sinh khả uý! Sau đó, liền cầm chén trà đi ra cửa, kế tiếp giải quyết các công tác cuối, ông cũng lười xem tiếp, so sánh mà nói, khâu lại lồng ngực là công việc không có gì khó khăn nên cũng không đáng xem. Phan Quảng Tự đập bàn một cái, tức giận nghiến răng, chửi ầm lên nói: - Tên khốn họ Diệp. Đồ khốn, sau này lại có cái để kiêu ngạo rồi! Bạch Tinh cũng ngứa ngáy, không hài lòng nói: - Đúng vậy, sau chuyện này, Diệp Thanh chắc chắn càng nổi danh, trước kia, cậu ta chỉ có nổi danh về trung y, lần này làm tốt, phương diện Tây y cũng không có người có thể theo kịp! ... Diệp Thanh thành công rồi, lần đầu tiên thực liền thuận lợi đến không thể tin, dùng cách nói xuôi gió xuôi dòng mà nói cũng không đủ. Huyết áp, nhịp tim, quy luật và các hạng chỉ tiêu khác của Hàn Nhạn Băng cùng hiển thị bình thường, không có xuất hiện phản ứng bất thường như dự tính, các mạch máu hoàn toàn ăn khớp với tim, tuần hoàn ngoài cơ cũng đã ngừng họat động, trái tim mới bắt đầu “Hoạt động” hoàn toàn bình thường. Nhân viên điều trị và chăm sóc đều vui sướng dị thường, vẫn đều đội khẩu trang, nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc sung sướng của đối phương, không khí toàn bộ phòng phẫu thuật yên lặng mà khẩn trương trở thành hư không. Sau khi tổ tuần hoàn ngoài tổ rút ra chất dịch lưu lại trong cơ thể Hàn Nhạn Băng, Diệp Thanh bắt đầu khép kín lồng ngực cho cậu ta, chỉ chốc lát sau, kẽ hở đã kín lại. Bên ngoài phòng phẫu thuật, nhóm y tá bắt đầu xịt nước tiêu độc ngoài hiên, từ phòng phẫu thuật đến cửa thang máy và mãi cho đến phòng giám sát bệnh lầu hai. Hàn Nhạn Băng bị đẩy dời đi khỏi phòng phẫu thuật, chuyển tới phòng vô khuẩn cách ly và được giám hộ đặc biệt. Hai vợ chồng Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di đã chờ ở cửa phòng phẫu thuật rất lâu, nghe được tin tức này xúc động không nói nên lời, sau khi luân phiên nói lời cảm tạ với Diệp Thanh, liền theo sát sau giường bệnh Hàn Nhạn Băng đi xuống lầu. Các tầng hành lang, phàm là nhân viên điều trị và chăm sóc ai cũng kinh ngạc dị thường. - Ôi, mọi người đi ra nhanh như vậy cơ à? - Tôi thấy lo lắng đấy, không piải phẫu thuật thất bại chứ? Loại phẫu thuật cấy ghép tim kiểu này, bình thường chủ nhiệm Bạch đều cần bảy đến tám tiếng mới có thể hoàn thành, mọi người sao chỉ có không đến ba giờ ngắn ngủn, còn chuẩn bị thu dọn nữa? - Choáng, sao có thể! Bác sỹ Diệp là người như thế nào! Có khả năng phẫu thất bại? Lúc này, nhân viên tổ phẫu thuật, điều trị và chăm sóc bên ngoài này không biết tình hình bác sỹ, y tá cùng và người bệnh xôn xao bàn tán, trong đó có người nghĩ đến tình huống xấu, lại có người khoa trương, làm cho người ta nghe xong quả thực cảm thấy mông lung. Một người bệnh không kìm nổi xen mồm hỏi: - Theo lời mọi người thì bác sỹ Diệp kia thực sự lợi hại như vậy sao, tôi đây cũng muốn anh ấy mổ chính! ... Tới phòng cách ly vô khuẩn, Diệp Thanh liền chỉ bảo một số công tác kế tiếp, ví như, truyền tĩnh mạch tuyến thận của Hàn Nhạn Băng, dựa theo lượng 2. 2μg, liên tục truyền 34 ngày; mỗi ngày tra huyết thường quy, huyết sinh hóa và công năng gan thận; mỗi ngày truyền tĩnh mạch thuốc kháng miễn dịch, hoàn bào tố hoàn bào mốc tố 4g/, kháng nhân thể ngực tuyến miễn dịch cầu potein 1025g ... - Bác sỹ Diệp, con tôi khi nào thì mới có thể tỉnh lại? Thích Nguyệt Di nghe nói giải phẫu thành công thì vui sướng vô cùng, nhìn thấy đứa con của mình còn hôn mê, sắc mặt tái nhợt, trong miệng còn cắm cái ống, chung quy là có chút lo lắng, liền hỏi han. Diệp Thanh nói: - Bình thường năm sáu tiếng sau thì hồi tỉnh, mọi người không nên quá lo lắng, kiên nhẫn chờ là được! Hàn Ân Dân vẻ mặt đầy cảm kích, đồng thời lại có chút khẩn trương hỏi tiếp: - Bác sỹ Diệp, chúng tôi phải chú ý một số chuyện thế nào nhỉ? Ông đang suy nghĩ, sau ca phẫu thuật kiểu này, chắc chắn là có rất nhiều những điều phải kiêng kỵ. Diệp Thanh khẽ mỉm cười, kiên nhẫn giới thiệu: - Nói như bình thường, sau phẫu thuật cấy ghép tim, người bệnh ngày đầu tiên có thể bỏ khí quản ngoài ra, ngừng hô hấp phụ trợ; ngày hôm sau có thể khôi phục ăn uống bình thường; đại khái ba tới bốn ngày sau, có thể xuống giường hoạt động! Chú ý vấn đề lời nói, cái chú ý nhất chính là nước uống, sau khi tiểu Băng tỉnh lại, nhất định sẽ nói với mọi người cậu ấy rất khát, vô cùng khát, muốn uống nước, lúc này mọi người cần đặc biệt chú ý ngàn vạn lần không nên cho cậu ấy uống nước, hoặc là uống quá nhiều! Thích Nguyệt Di hỏi: - Vì sao vậy? Thầm nghĩ rằng, nước là cần thiết cho sự sống, con mình đang bệnh nặng, sao có thể không cho nó uống nước chứ? Người ta cũng chiếu vài bộ phim truyền hình, nam diễn viên chính bị trọng thương, tỉnh lại bình thường đều nói khát, lúc này liền có một mỹ nữ bưng tới một cốc nước cho hắn, sau đó, nam diễn viên chính liền “ungf ục ùng ục” uống hết sạch. Vẻ mặt Hàn Ân Dân cũng tò mònhìn Diệp Thanh. Diệp Thanh nói: - Người bệnh muốn uống nước, là hiện tượng bình thường, bởi vì cơ thể người bị thương nặng, hệ thống nội tiết thay đổi, sẽ cảm giác được khát, tuy nhiên tiểu Băng là ở trong bệnh viện, truyền dịch rất nhiều, là tuyệt đối sẽ không thiếu nước, cho nên loại cảm giác khát này chỉ là giả! Nếu là hai người cho nó uống nhiều nước, nước vào ruột bị hấp thu đến mạch máu, trở thành một bộ phận của máu, dung lượng huyết sẽ gia tăng, sẽ gia tăng gánh nặng về tim, cái này giống một cái bơm, chút ít nước có thể bơm được tốt, nhiều quá rất khó khăn! - Ồ ồ ồ! Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di lập tức tỉnh ngộ, vội gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, thầm nghĩ, bác sỹ Diệp này trình độ cao, có thể giảng hiện tượng phức tạp trở nên dễ hiểu như vậy, hơn nữa so sánh cũng cực kỳ chuẩn xác, khiến người như chúng ta không hiểu y thuật vừa nghe liền hiểu được. Diệp Thanh tiếp tục nói: - Về phần phương diện ăn uống, tăng dinh dưỡng là được, khả năng cậu ấy sẽ không thèm ăn, không muốn ăn cơm, mọi người phải cổ vũ cậu ấy ăn nhiều hơn, làm món bình thường cậu thích, ngon miệng, có dinh dưỡng thực vật, lấy protein động vật là chính, phối hợp chút rau quả thích hợp. Thịt gà vịt, trâu bò trứng gà, nhất là lòng trắng trứng, hoặc là sữa chua, ăn một ít tinh bột hàm lượng thực vật cao, cũng không cũng không nhất thiết phải con ba ba, bồ câu, sơn hào hải vị, chỉ ăn thấy hơi no là được, ăn ít và nhiều bữa nhỏ! - Ừ ừ! Hàn Ân Dân lấy ra bút và sổ, vừa nghe, vừa ghi lại, sợ mình sẽ quên! Thích Nguyệt Di cũng giúp ông bổ sung, khiến cho Diệp Thanh thấy ngượng ngùng, cảm giác như đang giảng bài cho người khác vậy? - Ha ha, bác sỹ Diệp, cậu nói tiếp đi! Sau đó, Diệp Thanh liền giảng giải và chỉ đạo tỉ mỉ các triệu trứng ho khan sau phẫu thuật, đại tiểu tiện, giấc ngủ, đau đớn … các phương diện, nói rất dễ hiểu, mặt mang theo nụ cười tự tin, mỗi phương diện đều giải thích độc đáo, nếu là sửa sang lại một chút, chỉ sợ lập tức có thể trình bày thành một bài luận văn, càng khó hơn chính là, nội dung tri thức này đều tương đối sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, làm cho người ta vừa nghe liền hiểu được, vừa nghe liền cảm thấy có lý. Cái này, không chỉ có vợ chồng Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di bị rung động, mấy nhân viên điều trị và chăm sóc ở phòng bệnh cũng đều bái phục Diệp Thanh sát đất! Nhìn người ta trình độ lý luận thế này, quả thực không đơn giản, Bạch Tinh gì đó, Phan Quảng Tự quả thực so với bác sỹ Diệp này cũng không có thể so sánh. Diệp Thanh cáo biệt vợ chồng Hàn Thị, bước đi ra cửa, đang tính mua bánh bao ăn, bận việc cả buổi, trưa lại phải trực ở phòng phẫu thuật thuật, cơm trưa của cậu còn chưa ăn! Hiện tại đã là buổi chiều, căn tin đã sớm hết cơm, không ăn bánh còn có thể ăn gì? Đúng lúc này, Mã Tiểu Linh gọi điện thoại tới. - Chúc mừng đại thần y Diệp của chúng ta, ca phẫu thuật hoàn thành thuận lợi! Đầu kia điện thoại, truyền đến tiếng cười sang sảng của Mã Tiểu Linh, tuy nhiên quan hệ hai người sớm đã vượt qua quan hệ nam nữ bình thường, tiếng cười này liền quyến rũ và hạnh phúc hơn rất nhiều. - Ha ha, em làm sao mà biết được thế? Diệp Thanh hỏi. - Toàn bộ bệnh viện đều truyền khắp rồi, cũng khen kỹ thuật mổ của đại thần y rất cao, đấy là em còn biết muộn đấy. Diệp Thanh, anh hiện tại thật đúng là nhân vật nổi tiếng của bệnh viện Ngô Đồng, nhất cử nhất động đều có vô số người chú ý đấy! Diệp Thanh quá ngượng ngùng, ngượng ngùng cười nói: - Khoa trương đến vậy sao? - Ôi, còn thẹn thùng ư, sướng chết đi được ý chứ! Diệp Thanh không hề ngại ngùng, đùa cợt nói: - Ôi, đây là phiền não của người nổi tiếng mà! - Ha ha, mới thế mà anh đã...hihi! Đã đói bụng rồi phải không, trong căn tin có cơm đấy, ngay ở phía dưới cái tủ trong đại sảnh, em đã mang cơm hộp đến, anh dùng lò vi sóng hâm nóng lên ăn nhé! - Hả! Diệp Thanh ngay lập tức cảm thấy một niềm hạnh phúc cảm ập đến, ngườI phụ nữ này thật tốt, không ngờ sáng sớm đã nghĩ tới việc mình hôm nay sẽ đói bụng. - Thế nào, như thế đã thấy cảm động rồi? Mã Tiểu Linh cười sung sướng, trêu tức nói. - Ừ, thực là vợ tốt của anh! Đến đây, anh hôn một cái! - Xì, không đứng đắn chút nào, mau ăn cơm đi anh nhé! Mã Tiểu Linh hờn dỗi một tiếng, nhớ tới tối hôm trước, bị người con trai này hôn lên khắp người mình. Cảnh tượng này, nghĩ lại không khỏi xấu hổ đỏ mặt. - Chào bác sỹ Diệp! - Bác sỹ Diệp! - Bác sỹ Diệp, anh cũng mang cơm sao? Diệp Thanh đi vào căn tin, vừa mới vào cửa, chỉ thấy mấy bác sỹ và y tá vừa rồi cùng nhau phẫu thuật đang ở đó ăn cơm, đều là tự mang đến, đều đứng lên và chào hỏi cậu, vẻ mặt vô cùng có cung kính, cảm giác như là lãnh đạo đến đây vậy. Diệp Thanh vội vàng xua tay: - Mọi người không cần khách khí như vậy, không cần khách khí như vậy, đúng vậy, tôi cũng mang cơm đến! Nói xong, bước đi đến bên cạnh tủ giữ lạnh, tìm bên trong một cặp lồng mầu phấn hồng, mở ra nhìn, không ngờ chính là món thịt nhồi rau mình thích nhất, còn có ngó sen, lại thêm một quả trứng luộc vàng óng ánh, không khỏi thèm ăn, vội vàng dùng lò vi sóng hâm nóng, bước đi đến ngồi xuống bên cạnh mấy nhân viên điều trị và chăm sóc, ăn cùng bọn họ. Hạ Giai Dĩnh nhẹ “a” một tiếng, trêu ghẹo nói: - Bác sỹ Diệp, cặp lồng này sao quen thuộc vậy? Tào Nghiêm Hoa cười nói: - Điều này mà không hiểu được sao? Không thấy trên mặt viết một chữ thật to là “Linh” sao? - Ồ? Đâu cơ? Đâu vậy? Một cô y tá lập tức vô cùng quan tâm hỏi han. Diệp Thanh lập tức cười lớn, hộp này nào có chữ “Linh”, lại có chút đắc ý nói: - Mọi người hâm mộ thì cứ việc nói thẳng ra mà! Mọi người lập tức hì hì mà cười. Cơm nước xong, Diệp Thanh trở lại tiếp tục làm, lại cảm thấy trong lòng là lạ, dường như có chỗ nào không đúng!.