Thần Y
Chương 265
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 265: Phẫu thuật sắp tiến hành!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Đừng quấy nữa, thừa dịp mẹ em trở về phòng, anh nhanh chóng mặc quần áo đi.
Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng nói, thở gấp đôi mắt to trong veo như sương mù tràn ngập, có chút mê ly nói.
- Nhưng, anh muốn!
Dục vọng của Diệp Thanh lại lần nữa nổi lên, sao nỡ dời bỏ được hiện tại? thảo nào người ta nói, ôn nhu mới là anh hùng, mình phong lưu sống nhanh một đêm, đã có chút không muốn ra khỏi giường lúc này, Diệp Thanh cuối cùng hiểu rõ, hôn quân của ba ngàn giai nhân hậu cung đó, vì sao mười năm hai mươi năm không lên triều sớm.
Tiểu Linh của mình xinh đẹp vô cùng, trong sáng, càng phong tình hơn, cũng không phải là cái loại mầm tai họa có thể khiến quân vương hàng năm không lên triều sớm?
- A ...
Mã Tiểu Linh khẽ cắn môi, không kìm nổi eo nhỏ nhắn vặn vẹo như rắn nước , tuy rằng lần đầu bị phá nhưng tên khốn này lại cường tráng như trâu hổ, mạnh đến không ngờ, không ngờ làm mình đau đớn vạn lần, hiện nay càng quên đi nỗi đau, chỉ muốn đi giao hợp hắn, chiều lòng hắn, không chiều lòng hắn, mình trong lòng cảm thấy áy náy.
- Vậy được ... thêm, thêm một lần, a ...
Mã Tiểu Linh lập tức mềm nhũn trên giường, tựa như bùn hoa ướt át, hương khí mê hoặc người.
- Em nằm sấp xuống, anh từ phía sau đưa vào.
Diệp Thanh lại muốn thay đổi tư thế.
Mã Tiểu Linh đành chịu, buộc lòng phải nhờ sự giúp đỡ của cánh tay lớn của hắn, vất vả lật ngược thân thể mềm mại , lặng lẽ nằm xấp trên giường, chổng mông chờ hung khí đáng sợ kia tiến vào.
Cùng lúc đó, bàn tay trắng nõn luồn qua một góc chăn, nhẹ nhàng tắc ở trong miệng, để tránh đợi của tên xấu xa kia, chính mình sẽ không kìm nổi kêu ra,
Diệp Thanh kích động không ngừng, bàn tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, khẽ nhấc cái mông cong, sau đó nhẹ nhàng thẳng tiến vào.
……
….
Chừng sau một giờ, Diệp Thanh thỏa mãn mới rời giường, mặc xong quần áo.
Trên giường lớn, Mã Tiểu Linh mềm như bùn, cái động tuyệt mĩ lả lướt, yểu điệu lõm vào, nhô lên, thành một mảnh, đặc biệt là bên dưới vết máu, dịch thể dính chất lỏng màu trắng,..., hỗn hợp cùng một chỗ, trong không khí tán một mùi hương.
- Tiểu Linh, anh đi đây?
Diệp Thanh giúp Tiểu Linh che lại chăn, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như trứng gà bóc của cô, âu yếm nói.
- Vâng...
Mã Tiểu Linh uể oải nằm sấp trên giường, quả thực như người chết rồi, mơ hồ không rõ đáp lại,
- Cẩn, cẩn thận chút, đừng xôn xao, xôn xao quá to động tĩnh, em ngủ đây...
Diệp Thanh thầm nghĩ, mình phải chăng đã ức hiếp cô ấy quá ác một chút, trong lòng áy náy, tiếc thương âu yếm, , khẽ hôn lên cằm Tiểu Linh, xong rón rén đi ra cửa.
Phòng của ba mẹ Mã Tiểu Linh.
- Chấn Hoa à, sao tôi nghe thấy có người đang mở cửa?
- Là Tiểu Tuyết nhà bên cạnh mở cửa đi học thôi?
- Nào có, tôi nghe thấy rất rõ, rõ ràng là cửa nhà chúng ta, hơn nữa, Tiểu Tuyết hơn 7:40 mới đi học, bây giờ mới hơn bẩy giờ thôi.
- Vậy, để tôi đi xem xem, Mã Chấn Hoa không qua được bà xã, bất đắc dĩ ra khỏi giường, đến phòng khách mở cửa lớn xem bốn bề xung quanh, chỉ thấy yên ắng tĩnh mịch, ngay cả mèo hoang cũng không có, quay lại lại kiểm tra một chút phòng ở, cũng không có gì, liền tiếp tục đi về ngủ.
Hoàn toàn không biết, giá giầy thiếu mất một đôi giày nam, nếu ông sớm biết thấy, tất nhiên cảm thấy khác thường.
Diệp Thanh ra cửa, cũng không quay về căn phòng nhỏ mà mình tạm thời thuê, trực tiếp ăn ăn mì thịt bò ở quán nhỏ ven đường , liền đi Bệnh viện làm việc.
Hôm nay, hắn có rất nhiều việc phải làm, ghép tim là một công trình gian khổ, hắn sớm đã hiểu rõ các bước, cũng đã đổi “ con dao lá liễu ma lực” rồi, đã trang bị cực phẩm đáy hộp, nhưng dù sao là lần đầu tiên đổi tim cho người sống, ít nhiều cũng không yên?
Tình trạng sức khỏe của Hàn Nhạn Băng rất tốt, nói tốt là bởi vì các công năng của các khí quan khác vẫn có thể chịu được ca phẫu thuật này, nhưng, theo quy định của bệnh viện, Diệp Thanh còn phải mời các chuyên gia của khoa nội huyết quản, khoa nội thần kinh, khoa truyền nhiễm, khoa miễn dịch và khoa nội thận… để tiến hành hội chẩn, lấy đánh giá và kiểm tra hoàn thiện trước phẫu thuật của người bệnh, đó đều là các báo cáo về sau và trong bệnh án không thể thiếu, thân ở bệnh viện, phải theo quy định của viện thôi.
Phải có các thứ này mới có thể tiến hành toàn bộ công tác chuẩn bị tương ứng trước phẫu thuật, ví dụ tăng cường chức năng tim, khống chế động mạch phổi cao áp…*
Tiếp theo, Diệp Thanh phải triệu tập tổ phẫu thuật gồm các bác sĩ và y tá, mở một cuộc họp ngắn, chủ yếu là nói chuyện, kết nối tình cảm, vài vấn đề trong phẫu thuật tiến hành giao lưu, nghiên cứu thảo luận, đương nhiên, các trường hợp nói cũng không ít, phải biết, lúc phẫu thuật chính là phụ tá đắc lực của mình, nhưng phải phối hợp mật thiết với họ, nếu có người trong lúc phẫu thuật cố ý gây rối, hoặc buồn bực, cáu bẩn, Diệp Thanh tuy không sợ nhưng chi bằng tốt nhất là bớt nhiều phiền toái.
Y thuật Diệp Thanh vô song, trong khoa cấp cứu nói một là một, chiều hướng sớm đã dưỡng thành, làm sống lại loại này quả thực thông thạo, nhưng công phu này, nhưng Bác sĩ và Y tá kia tin tưởng tuân theo, đối với Diệp Thanh không thể không khâm phục phục tùng.
Đáy lòng Diệp Thanh thầm cảm thán, nếu thay một năm trước, e rằng mình ở trước mặt nhiều người như vậy nói cũng thuận miệng, đừng nói chủ trì bọn họ làm phẫu thuật ghép tim yêu cầu cao vào khó làm như vậy.
Sau đó, Diệp Thanh đi phòng bệnh của Hàn Nhạn Băng, tính làm công tác bổ trợ tâm lí cho gã. Phải biết, nhân tố tâm lí của bệnh nhân đối với phẫu thuật tiến hành thuận lợi vô cùng quan trọng, nếu người bệnh chắc chắn tin tưởng, không có bất kì gánh nặng nào, phẫu thuật đó thành công một nửa rồi.
- A, Tiểu Tĩnh, Tiếu Trúc, các người đến sớm vậy
Diệp Thanh vừa vào cửa, liền trông thấy em gái mình và An Tiếu Trúc, đang trò chuyện cùng Hàn Nhạn Băng.
Nói thực, em gái mình để tâm thế, sâu trong lòng hắn cũng âm ỷ có phần không thoải mái, ai khiến nữ sinh hướng ngoại nào? ôi, buộc lòng phải do em gai tuy xinh đẹp, nhưng không thể cả đời theo mình được, tương lai còn phải yêu đương, còn phải lấy chồng, còn sinh con, còn có gia đình riêng của mình, mình chỉ có thể chúc phúc nó may mắn, Tuy nhiên cũng phải tìm chút thời gian chỉ bảo nó, phải coi trọng học hành.
- Anh.
Diệp Tĩnh thấy Diệp Thanh, có vài phần ngượng ngùng, nói:
- Em đưa giúp Tiếu Trúc đến thăm, lập tức đi ngay.
An Tiếu Trúc chép chép miệng, Diệp Tĩnh này sớm đã lấy ta làm bức bình phong, rõ ràng là chính mình quan tâm em họ của ta, muốn xem gã thế nào? Nghĩ tưởng tượng, mình trước đây không thân thiết với cô ấy, sao lại thành bạn tốt vậy? mình tiếp cận cô ấy như vậy, phải chăng đang ôm mục đích không chính đáng? Nghĩ đến đó, lại lé nhìn Diệp Thanh, khuôn mặt xinh đẹp hơi nóng lên, đồng thời lại thầm trách mình, thật là ti tiện, người ta là cưỡng dâm ngươi rồi, không những không hận hắn lại còn nhớ hắn? hàng mi thanh tú lại xoắn lên.
- Tiếu Trúc, cô không khỏe sao? Nào, để tôi bắt mạch cho cô.
Diệp Thanh lo lắng hỏi.
- Ai cần anh bắt mạch, tôi rất khỏe.
An Tiếu Trúc giận dữ trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nói Tiếu Trúc, Tiếu Trúc, ai khiến ngươi gọi thân thiết như vậy, rất thân với ngươi sao? Đột nhiên bủng bủng mũi
- Ái, tên thối này sao trên người lại có mùi hương của phụ nữ, hơn nữa, hơn nữa, còn có mùi kì lạ thản nhiên vậy, như mùi hoa dẻ, lần trước với hắn… lúc hoang đường với hắn, ta cũng ngửi qua, đó là loại chất lỏng trắng trắng, chính là mùi mồ hôi này, tên khốn này không thể buổi sáng dùng tay giải quyết, dính ở quần áo chứ? Ý … thật ghê tởm, nhưng hắn và chị Tiểu Linh yêu nhau đã lâu rồi, không biết có cái kia chưa?
Nghĩ đến đây, An Tiếu Trúc thầm có chút khẩu vị.
Diệp Thanh hoàn toàn không cảm thấy , hắn còn biết mình dùng giấy ăn lau thật sạch, mỉm cười, quay đầu nói với Hàn Nhạn Băng:
- Nhạn Băng à, sáng mai chú làm phẫu thuật, có sợ không ?
- Không sợ
Hàn Nhạn Băng có chút buồn phiền , nhưng vẫn gượng cười như trước nói:
- Có Diệp Thanh ca là người mổ chính cao minh như vậy, em còn sợ gì chứ?
Diệp Thanh liền lắc đầu, tiểu tử này, vẫn còn nịnh hót, nhưng, đây cũng không phải là nói rõ, tiểu tử này đối với em gái mình có ẩn tình? Nếu không như vậy thì làm sao luôn lấy lòng mình?
- Không sợ thì tốt, người hiến tim tặng cậu là tráng niên chính trực mắc ung thư giai đoạn cuối, nghe nói mới 33 tuổi, tim rất hợp với cậu, nhưng lúc làm phẫu thuật thực sự sẽ gây tê toàn thân, cậu coi như đang nằm mộng là được.
Ngày hôm sau, Bệnh viện vũ trang thành phố.
9h: Am, một trái tim sống qua tay của nhân viên y tá của trung tâm tim mạch Bệnh viện vũ trang Thành phố Phù Liễu , từ một não đã chết trên người bệnh nhân ung thư gia đoạn cuối lấy ra, vội bỏ vào trong túi plastic để bảo vệ cơ tim, khẩn cấp được bàn giao cho đại diện của Tổ lấy tim của Bệnh viện Ngô Đồng- Bác sĩ chủ trị khoa ngoại tim ngực Đổng Kế Khải*
Đổng Kế Khải tuy là Bác sĩ nhiều năm trong nghề, nhưng vẫn có hưng phấn như trước, vững vàng nhận lấy trái tim, sau đó bỏ vào hộp có khối băng đá có nhiệt độ thấp để bảo quản sớm đã được chuẩn bị từ trước, nhanh chóng đóng kín nắp lại.
9: 15, một chiếc xe cứu thương của Bệnh viện Ngô Đồng đang đợi bên ngoài chuyên chở trái tim này, cả đường đèn sáng, trên con đường rộng lớn, dưới ánh sáng ấm áp ngày đông, vững vàng mà lại nhanh lái về Bệnh viện Ngô Đồng.
Sau 20 phút, Đổng Kế Khải mở hòm giữ nhiệt độ, cho vào túi plastic bảo quản cơ tim tươi nguyên, đây là vì bảo vệ cơ tim tốt hơn.
9: 46, ước chừng sau khi chạy qua 31 phút lái như bay, xe chuyển “tim” gào thét tiến vào Bệnh viện Ngô Đồng, dừng trước cửa lớn của phòng khoa ngoại tim não, gần như là xe vừa mới dừng xong, cửa xe liền mở ra, chỉ thấy Đổng Kế Khải và một Bác sĩ chủ trị khác đang nhấc hộp bảo quản, vững bước xuống xe, bay nhanh vào đại sảnh, thang máy sớm đã mở chờ sẵn.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương