Thần Y

Chương 259

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 259: Tiểu tử này chỉ đem lại các vấn đề khó cho ta! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Thật sự do Quảng Tự làm sao? Thảo nào lúc tiêm cho ta , vẻ mặt cổ quái!, tên tiểu tử này làm quỷ quái gì? Nếu nó muốn hại mình, đánh chết mình cũng không tin, Quảng Tự tuy tính tình không tốt, nhưng rất có hiếu tuyệt đối sẽ không bất lợi cho mình, không thể nào, không thể nào! Phan Đức Bình ngẫm nghĩ, tim lần nữa lại không ổn, Diệp Thanh vội vàng châm cứu cho ông. - Diệp Thanh, ngươi nói bậy bạ gì vậy? đừng có vu cáo hãm hại tôi! Phan Quảng Tự nghe thấy những lời bàn tán này, quả thực tức điên, lập tức lớn tiếng quát, tên ngu ngốc này làm hỏng chuyện tốt của mình, ông không để yên cho mày. Đồng thời trong lòng hô xui xẻo, chân trước vừa nãy đi xin Ngũ Thiệu Hưng quyền ưu tiên cung thể tim, chân sau bị người vạch trần ra, khiến nhân tình làm sao coi đây? - Diệp Thanh ngươi khinh người quá đáng, lẽ nào thật sự cho rằng ta Phan Quảng Tự là quả hồng nhũn sao? Phan Quảng Tự rẽ mọi người đi vào phòng bệnh, liền đẩy Diệp Thanh ra, trợn mắt hằm hằm nhìn, như lang sói như rắn. - Tiểu Tự nhi… Phan Đức Bình nằm ở trên giường thầm gọi. - ông ba, ông làm sao thế? Phan Quảng Tự có chút áy náy nói thầm, mình không đã bảo phải cẩn thận bao nhiêu lần, vạn lần cẩn thận, nào ngờ cuối cùng suýt nữa hại tính mệnh của ông ba! - Ta không sao, may mà Bác sĩ Diệp này đã cứu được ta! Phan Đức Bình trong lòng biết rất rõ, tuyệt nhiên không trách tội Phan Quảng Tự, rất cảm kich chỉ chỉ Diệp Thanh nói. - Diệp Thanh, anh đã cứu mạng ông ba tôi, tôi cảm ơn anh! Nhưng, anh muốn vu cáo hãm hại tôi, đừng trách tôi trở mặt! Phan Quảng Tự đứng lên, âm thầm bày ra tư thế bày thế tay của Karate, bất ngờ muốn đánh Diệp Thanh, không hề có lòng tri ân báo đáp! Trong thời gian Y du học ở Nhật Bản từng có thời gian khổ luyện karate, còn nhận được đai đen bậc 3 , luôn luôn cho rằng kiêu ngạo! Diệp Thanh vô cùng khinh thường chép chép miệng, nói: - Tôi và anh không oán không thù, tại sao tôi lại hãm hại anh? Cũng không có tâm tình muốn động thủ với y, loại này nếu ra tay, chân khí , ngân châm gì đều không cần, một quyền có thể giải quyết được! Chỉ là trong lòng cân nhắc, Phan Quảng Tự này rốt cuộc là động cơ nào mới hạ “ độc dược” ông ba của y như vậy? Thật khiến người khác không thể hiểu được, không thể hiểu được! Phan Quảng Tự giảo biện nói: - Điều đó, tôi làm sao biết được , dù sao tôi cũng không làm! ông là ông ba tôi, tôi làm sao có thể cố ý hại ông? Phan Đức Bình ngậm miệng không nói, dù rõ ràng cháu mình có chỗ không phải, cũng không thể giúp người ngoài bắt nạt nó được ! Lúc này, Phó trưởng khoa Bạch Tinh cũng vội qua, tìm hiểu một chút tình hình, lạnh lùng cười nói: - Diệp Thanh, anh còn thật giỏi, anh làm sao phán đoán được trong người ông Phàn có Propranolol và verapamil hai loại thuốc này vậy? Diệp Thanh : - ….. Hắn vừa nãy nhất thời nóng giận không suy xét chu toàn, nhưng không phải vậy, tuy đồng hồ công nghệ cao có thể dò xét ra, nhưng đó là bí mật của mình, không thể công khai cho mọi người biết, chỉ sợ có nói ra mọi người cũng không tin ! Bạch Tinh cười lạnh lùng nói: - Anh không có chứng cứ thực,chỉ dựa vào phán đoán của chính mình đã nói lung tung vu cáo đồng sự, có phải là quá đáng lắm không ? mọi người nói phải không ? Lập tức, không ít người a dua nịnh hót bắt đầu phụ họa theo cách nói của Bạch Tinh, tốt xấu người ta là Phó trưởng ngoại khoa Tim não, lúc này không mượn thời cơ tạo quan hệ, thì lúc nào tạo đây? Đương nhiên ủng hộ Diệp Thanh cũng có rất nhiều người , lập tức mọi người xôn xao! Diệp Thanh nói: - Đông y chúng ta rộng rãi tinh thâm, thông qua bắt mạch có thể tìm ra tình hình vận hành của tim mạch, các dấu hiệu rõ ràng đều vì cùng lúc sử dụng hai loại thuốc Propranolol và verapamil mà gây nên. - Này , dù sao chúng tôi cũng không hiểu đông y, còn không phải là anh nghĩ sao thì nói vậy! Bạch Tinh cười nói. Mọi người đều dồn về Diệp Thanh, muốn xem hắn trả lời ra sao, Diệp Thanh đột nhiên vỗ trán, giật mình kêu lên: - A, đúng rồi, Phan Quảng Tự, anh muốn tranh cung thể tim đó! - Anh nói bậy bạ gì đó? Lúc này Phan Quảng Tự thật sự luống cuống, sắc mặt cũng thay đổi, kêu như thái giám, chói tai đến cực điểm! Việc này nếu phơi bày ra, tiền đồ của mình rất đáng lo, không được, đánh chết cũng không thể thừa nhận, hắn không có chứng cứ trực tiếp, có thể làm gì được ta. - Đây đều là anh phỏng đoán thôi! Tôi sao có thể làm việc như thế? … Có bản lĩnh, anh lôi ra chứng cứ, đừng co vu cho tôi! Phan Quảng Tự lắc lắc quần blue trắng, để trấn an tinh thần, mạnh miệng giảo biện. Nhưng, trong lúc chột dạ, ngôn ngữ vẫn như cũ có chút không hợp tác. Bạch Tinh thầm thở dài, Phan Quảng Tự này quả thực không được như cỗ máy lớn, tố chất tâm lí kém như vậy, kế sách hiện nay, chỉ có nhanh chóng chuồn khỏi đây, nếu không thì đợi mọi người chỉ trách, người này càng hoang mang hơn! Liền nói: - Diệp Thanh, đây là khoa ngoại tim não, không phải là khoa cấp cứu, có việc gì chúng ta đi tìm Trưởng khoa Ngũ chủ trì công bằng! Nói xong liền nháy mắt với Phan Quảng Tự. Phan Quảng Tự vô cùng hoảng loạn kêu: - Đúng đấy, đúng đấy, Diệp Thanh, anh có dám đi không ? Diệp Thanh hơi chần chừ, mình hiện giờ lời yếu sức nhẹ, Ngũ Thiệu Hưng đó là con cáo già, nhất định sẽ ba phải. Phan Quảng Tự thấy Diệp Thanh có chút do dự, càng trấn tĩnh hơn, lớn giọng nói: - Sao, không dám chứ gì? Không dám chính là đổ oan cho tôi, tôi muốn nói anh nói xấu tôi! - Có gì không dám, tôi không thẹn với lòng, làm sao không đi được. Diệp Thanh nhướn mày, ngạo nghễ nói, đồng thời, liếc Phan Quảng Tự một cái, tuy ánh mắt không sắc bén nhưng Phan Quảng Tự bất ngờ không dám nhìn thẳng hắn, kéo Bạch Tinh vội vội vàng vàng đi, Diệp Thanh khẽ mỉm cười, cũng đi theo! Chỉ còn lại nữ y tá và bệnh nhân “ xôn xao” bàn luận. - Ai ai, các người nói việc này có thật không ? - Đó còn giả à, các người không thấy sắc mặt Phan Quảng Tự đều thay đổi sao? Người mù đều có thể nhìn ra được, có tật giật mình! - Ừ, tôi cũng cảm thấy có tám phần khả năng giống Bác sĩ Diệp đã nói. - Thiết, tám phần gì, tôi dám đánh cuộc, hoàn toàn 100%! Bác sĩ Diệp là người như thế nào, y thuật đứng đầu Phù Liễu có thể chẩn đoán sai sao? - Củ chuối thật, Phan Quảng Tự này thật giỏi có thể nghĩ ra chiêu như vậy, hơi vô ý, ông ba của y có thể tẻo luôn. - Cũng may, nếu không có Diệp Thanh kịp thời cứu viện, e rằng đã bắt đầu làm ma chay rồi! - Hừ.. nói nhỏ thôi! ông ba người ta còn đang nằm đó kìa! Tiếng của mọi người liền nhỏ vô cùng, liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy Phan Đức Bình nhắm mắt giả chợp mắt, nằm trên giường không hé răng. - Chậc chậc, ông lão này đoán chừng trong lòng cũng không dễ chịu gì? - Đó đương nhiên rồi, tuy nói là vì tranh đoạt cung thể tim, nhưng đứa cháu này lấy tính mạng của ông ra đánh bạc, có thể thoải mái sao? Nhưng Phan Quảng Tự cũng hiếu thảo. - Đúng vậy, cách làm của Phan Quảng Tự tình có thể lượng thứ được dù sao nguồn cung thể tim cực kì có hạn, hơn nữa yêu cầu nhóm máu rất cao, thiếu điều này, cung thể tim thích hợp sau đó không biết đợi đến khi nào đâu. - Phan Quảng Tự này thâm kế thật hiểm. - Vẫn là Bác sĩ Diệp sinh ánh mặt trời rạng rỡ! - Đó là, cùng lăn lộn với Bạch Tinh , có thể tốt đến đâu? Cái đó gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Cá mè một lứa mà thôi! - ôi , chỉ tiếc Bác sĩ Diệp dùng đông y đoán ra, không có bằng chứng, cuối cùng không có cách nào để tóm bọn chúng. - Nếu bây giờ xét nghiệm máu ? - Cực kì khó khăn nhé, lượng dùng của hai loại thuốc đó cực ít, ông lão Phàn này cả ngày sáng tối đều dùng thuốc, trong huyết dịch không biết có bao nhiêu loại thuốc đây! Hơn nữa, tiêm vào lâu như vậy, e rằng sớm đã phản ứng gần hết rồi, với điều kiện hiện nay mà nói hoàn toàn khó có thể tra ra. Người này nói quá đúng rồi, Diệp Thanh cũng nghĩ qua muốn xét nghiệm máu, tìm ra kết quả, nhưng những lưu lượng còn xót lại thực quá ít, Tiểu Vũ Nhi tuy có cách có thể xét ra kết quả, nhưng đó là các thiết bị kĩ thuật đến từ tương lai, mình xem còn được, lấy đi làm chứng cứ quả thực thiếu sức thuyết phục. - Bác sĩ Diệp này, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, làm sao tức giận khủng bố lên thế? - Mồ hôi, sau này hắn sẽ không bạo lực gia đình chứ? - Choáng, người ta là nam tử hán khí khái tốt nhé, bình thường tuy rất ôn nhu,nhưng cũng không thiếu dương khí, liên quan gì đến bạo lực gia đình? - Đúng vậy, đúng vậy, bạo lực gia đình, đó cô cũng không được hưởng đâu! - … không thèm nói chuyện với các người nữa. Văn phòng trưởng khoa ngoại tim não. - ôi, các người ai cũng có lí riêng của người đó, tôi làm sao phán đoán được ? Ngũ Thiệu Hưng sau khi nghe xong hai bên trần thuật lại, hai tay xua xua, bất đắc dĩ nói. Thật ra, y sớm đã hiểu rõ nguyên do hậu quả của sự việc, nhìn Phan Quảng Tự một cái , trong lòng nghĩ ngợi, thảo nào tiểu tử này vừa nãy xin mình ưu tiên quả tim này cho ông ba ya, nói là bệnh tình thay đổi, lại đợi lâu như vậy việc gấp gáp là giả tạo, nếu không phải Diệp Thanh vạch trần, thật sự bị y qua mặt rồi! Nhưng tiểu tử ngươi cũng thật độc ác, có thể hạ độc thủ như thế với người thân. Diệp Thanh này cũng không đơn giản, hắn sao có thể phán đoán ra là đã sử dụng hai loại thuốc này vậy? Lẽ nào y thuật của hắn thật sự đã cao đến cảnh giới như vậy! May mà hắn không lôi được chứng cứ ra, xét nghiệm máu e rằng cũng không có kết quả! Việc này, quả thực làm khó người, theo lí thì phải ủng hộ Diệp Thanh, có thể sẽ đắc tội mới với các quan trên, ủng hộ Phan Quảng Tự nhé, lương tâm lại áy náy… - Trưởng khoa Ngũ, Diệp Thanh rõ ràng là vu cáo tôi, điều này có gì khó phán đoán! Phan Quảng Tự thấy Ngũ Thiệu Hưng không nhắc đến việc đề nghị xin cung thể tim, liền biết ông không sẽ không giúp Diệp Thanh, vì thế thừa dịp truy kích nói: - Loại người nhân phẩm như Diệp Thanh ngay cả đồng sự cũng vu cáo, tôi cảm thấy phải khai trừ hắn! Ngũ Thiệu Hưng không khỏi lườm hắn, tiểu tử ngươi chỉ đem lại các vấn đề khó cho ta vậy! Diệp Thanh nếu dễ dàng loại bỏ như vậy, sớm đã bị người khác khai trừ lâu rồi! Hiện nay tuy không phải là Viện trưởng Trương nắm quyền, nhưng người ta cũng có hơn 40% cổ phần, sau này trả thù muốn xóa ta cũng dễ như trở bàn tay vậy! Một đại cổ đông phát ngôn, lẽ nào không xử lí chết một trưởng khoa? Hơn nữa, Bệnh viện này là do Viện trưởng Trương một tay dựng lên, bên trong không biết còn có bao nhiêu tâm phúc của y!