Thần Y
Chương 253
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 253: Bệnh tim động mạch vành!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
An Tiếu Trúc liếc bó hoa hồng rực rỡ trong tay Diệp Thanh, không khỏi đau lòng, trong lòng có chút khó chịu!
Hừ hoa này xem ra không phải là để tặng cho mình! Phì, phì phì, nếu tặng cho ta, ta cũng chẳng thèm, ta không có quan hệ gì với hắn!
- Tiểu Tĩnh, Tiếu Trúc, các em làm sao ở đây?
Diệp Thanh ho khan hai tiếng, có chút hiếu kì hỏi. nghĩ thầm, chẳng lẽ có người nào xảy ra chuyện? Phải biết rằng, bệnh viện nơi này, không có việc gì ai thèm chạy đến, hơn nữa bây giờ còn là đêm tối còn là thời gian vàng ngọc để các cô ấy học tập!
An Tiếu Trúc nhìn Diệp Thanh, muốn nói lại thôi, cuối cũng không kìm nổi nói:
- Em họ tôi bị bệnh tim đột nhiên phát bệnh, đang vào phòng cấp cứu.
Cô vốn không quan tâm đến Diệp Thanh nhưng em họ đang nguy kịch, hắn xấu xa nhưng y thuật lại rất giỏi, nói cho hắn nghe, không chừng có cách.
- Ồ, có phải là người tên là Hàn Nhạn Băng ?
Diệp Thanh liếc em gái mình một cái.
Diệp Tĩnh vội vàng giải thích:
- Tiếu Trúc nói đêm tối rồi , muốn em đi cùng cô ấy !
Lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng Diệp Thanh, rõ ràng có vẻ sợ anh mình.
An Tiếu Trúc nhẹ hừ một tiếng, tôi cố ý để cô ấy đến thì sao nào, nếu em gái anh không thích em họ tôi, không quan tâm em họ tôi, sống chết không quan tâm, làm sao tôi có thể để lay động được cô ấy được chứ? Hừ, tên khốn nhà ngươi, đã ức hiếp ta, lần này đến lượt em họ ta ức hiếp lại em gái ngươi nhé? Ha ha , cũng coi như báo ứng!
Không biết vì sao, An Tiếu Trúc nghĩ nghĩ, khóe miệng xung quanh cong cong, tao nhã đến tột cùng.
- Diệp Thanh!
Mã Tiểu Linh mặc áo blue trắng bước nhanh đến!
Diệp Thanh vội vàng ra đón, đưa hoa ở sau lưng lên.
- Ha ha, học được lãng mạn khi nào vậy?
Người con gái khi nhận được hoa lúc nào cũng vui vẻ, huống hồ là đức lang quân như ý của chính mình, Mã Tiểu Linh đương nhiên vui vẻ ra mặt, khuôn mặt rạng rỡ như hoa, khuôn mặt bình thường trắng như trứng gà bóc liền ửng hồng lên, vẻ đẹp bên trong càng thêm kiều diễm, say đắm lòng người!
Ngay cả Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc cũng bị vẻ đẹp của Mã Tiểu Linh hút hồn, không kìm nổi lén hai mắt nhìn!
Diệp Tĩnh thầm nghĩ:
- Anh hai thật cóphúc lớn, giành được chị gái xinh đẹp như hoa như ngọc.
An Tiếu Trúc khẽ thở dài, chị Tiểu Linh xinh đẹp như thế, tên khốn háo sắc kia không bị mê mẩn thần hồn điên đảo mới lạ? Nếu để chị Tiểu Linh biết, ta từng qua lại rồi ấy ấy với Diệp Thanh, không biết có tuyệt giao với mình hay không? Trong lòng liền hơi áy náy và khó chịu, đồng thời cũng thầm ghen tỵ, trong lòng rất rối loạn!
- Anh luôn rất lãng mạn mà!
Diệp Thanh mặt dạn mày dầy nói, ánh mắt sáng ngời cũng không kìm nổi, quay đầu, nhẹ nhàng nhìn An Tiếu Trúc một cáit.
Không biết là mình ảo giác hay là gì, Diệp Thanh bất ngờ cảm thấy trong đôi mắt to sáng ngời của An Tiếu Trúc bộc lộ nỗi hận thầm kín, càng không dám nhìn cô nữa! chột dạ vô cùng!
Một người là bạn gái của mình, một người đã vô tình quan hệ với mình , hai người này lại là chị em tốt, ngay trước mặt người kia đem tặng người khác hoa hồng, cảm giác này, sao là lạ, khiến người kia phải khó chịu? sớm biết như vậy, mình không mua hoa còn hơn!
- Chị Tiểu Linh, em họ của em tình hình như thế nào?
An Tiếu Trúc đi lại, kéo Mã Tiểu Linh từ bên người Diệp Thanh , thân thiết hỏi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Đang cấp cứu, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ nữa, nhưng các người không nên lo lắng, sẽ tốt hơn thôi!
Sau đó mấy người đi đến trước cửa phòng cấp cứu, ngồi ở trên ghế chờ.
Cùng lúc ở ghế chờ còn có một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông mặc âu phục có thân sĩ rất phong độ, người nữ dung nhan quý phái, giống như quý phu nhân, nhưng cả mặt hoảng loạn, đi đi lại lại ở hành lang, quả thực ngồi không yên.
Hai người này chính là cha mẹ của Hàn Nhạn Băng, Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di đều đã hơn 40 tuổi ở Thành phố Phù Liễu mở một cửa hàng quần áo, là đại lí của thương hiệu trang sức lớn của Mỹ, buôn bán rất tốt!
Chủ của thương hiệu trang sức lớn đó là mẹ của An Tiếu Trúc, America Laura? Thích Nguyệt Nhã- Một trong những người sáng lập Tập đoàn Nhã Tư, còn một người khác là Laura? hai người là nữ tỉ phú có trăm triệu USD, nếu chỉ dựa vào chút tiền lương cỏn con của An Đông, thì An Tiếu Trúc sao có thể lái được chiếc xe Ferari giá trị gần 10 triệu!
- Dì, Dượng, dì dượng ngồi nghỉ ngơi một chút, ăn chút hoa quả!
An Tiếu Trúc đã mang một túi ni lông, bên trong có rất nhiều chuối tiêu và quýt, vừa nghĩ, đến vừa nãy đi mua cùng Diệp Tĩnh, may mà đến cửa gặp được Diệp Thanh.
- Tiếu Trúc, sao dì có thể yên lòng được ?
Thích Nguyệt Di đang lòng nóng như lửa đốt, trang điểm rất hợp thời, còn đánh mắt màu tím nhạt, thấy An Tiếu Trúc, nước mắt đột nhiên” rầm rầm” lăn xuống, nức nở nói:
- Cháu xem, nếu Nhạn Băng xảy ra bất trắc, thì vợ chồng dì dượng làm sao sống nổi đây?
Hàn Ân Dân xoa tay, tuy không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt cũng vô cùng lo lắng!
An Tiếu Trúc an ủi nói:
- Chị Tiểu Linh đã nói rồi, Nhạn Băng chắc chắn không sao!
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di lúc này mới chú ý, ngoài An Tiếu Trúc và bạn học của cô Diệp Tĩnh, còn có hai người nữa, nam thanh nữ tú, chàng trai mặc jacket màu đen, người nữ mặc áo Blue trắng, xem ra là bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng.
An Tiếu Trúc chỉ vào Mã Tiểu Linh giới thiệu:
- Tiểu Linh tỉ là Trưởng khoa cấp cứu!
Ngược lại không thèm nhìn Diệp Thanh, cũng không giới thiệu hắn.
Diệp Thanh không khỏi gượng cười một tiếng, nha đầu này, vẫn còn hận ca đây! Nhưng nói thực, việc này quả thực phải nhớ cả đời!
Hàn Ân Dân vội vàng móc một cái phong bì lớn, mượn bóng của mọi người che, lén lút đưa cho Mã Tiểu Linh, khẩn thiết nói:
- Trưởng khoa Mã, làm phiền cô nhé!
Mã Tiểu Linh tất nhiên không thể nhận, nhẹ nhàng đẩy trả, cười nói:
- Trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc chúng cháu, cháu đã sắp xếp chuyên gia giỏi nhất về tim mạch của Khoa cấp cứu rồi! hẳn là không có việc gì!
Đang nói, cửa phòng cấp cứu mở ra, chuyên gia Mạc Phú Hải bước ra, đám người Hàn Ân Dân , Thích Nguyệt Di, An Tiếu Trúc lập tức vây lại!
- Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di vẻ mặt tha thiết nhìn Mạc Phú Hải, ánh mắt sáng quắc, chỉ hi vọng, vị chuyên gia này thông báo tin tốt.
Mạc Phú Hải lau mồ hôi, Vì mệt mỏi mà hơi thở dồn dập, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói:
- Hai người là cha mẹ của cậu ta sao? Yên tâm, cậu nhóc này nói chung cấp cứu ổn rồi!
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di lập tức vô cùng vui mừng, vui đến đến phát khóc!
- Bác sĩ, rất cảm ơn ông!
Thích Nguyệt Di nắm chặt tay Mạc Phú Hải, xúc động nói.
- Chuyên gia, ngày khác tôi nhất định đến nhà bái tạ!
Hàn Ân Dân thầm nghĩ, nhìn chằm chằm, cũng không tiện đưa phong bì cho người ta, cho dù người ta nhận thì người ta cũng không tiện mà nhận, ừ, tốt nhất nên đến nhà tạ ơn.
- Ách…
Mạc Phú Hải định nói lại thôi, quả thực không muốn làm mất cảm xúc vui mừng của hai người này, nhưng, thân là bác sĩ, phải có trách nhiệm với bệnh nhân, làm sao có thể không nói ra.
- Bác sĩ, có gì ngài cứ nói thẳng ra! Vợ chồng chúng tôi gánh được!
Thích Nguyệt Di cũng hiểu được có gì đó không ổn, sắc mặt trùng xuống, nhưng kiên cường nói.
Hàn Ân Dân nặng nề gật đầu, trong lòng cũng mơ hồ đoán được gì.
Mạc Phú Hải liếc nhìn 4 người đứng bên cạnh là Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, Diệp Tĩnh, An Tiếu Trúc, nói với vợ chồng Hàn Ân Dân :
- Con trai của hai người mắc phải bệnh cơ tim mở rộng, hiện nay đã đến giai đoạn cuối, trên lâm sàng đã xuất hiện các bệnh trạng làm gánh nặng cho tim dẫn tới suy tim, tim mở rộng và ác tính, nhịp tim không đều… bồi bổ những cái đơn giản e rằng không hiệu quả, tôi kiến nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim.
Lời này vừa nói ra, vợ chồng Hàn Ân Dân lập tức ngẩn ngơ. Phẫu thuật cấy ghép tim? Như vậy về sau phải luôn luôn dùng thuốc chống lại tác dụng phụ? Hơn nữa, nghe nói sau khi ghép tim, không sống được lâu? Hơn chục năm là cùng!
Thích Nguyệt Di đau lòng, con trai bạc mệnh của ta, con mới 17 tuổi, lẽ nào mười mấy năm sau, chưa đến ba mươi đã li biệt sao? Lúc đó e rằng ngay cả dâu con đều chưa có?
Lo lắng này của Thích Nguyệt Di không phải không có lí, thử nghĩ, một người suốt ngày phải dùng thuốc lại thay tim, tuổi thọ ngắn ngủi, ai muốn gả cho nó chứ? Tất nhiên, nếu chuẩn bị khối tài sản lớn để lại cho đối phương, đó là chuyện khác, nhưng Hàn gia chỉ khấm khá chút thôi, cũng không giàu lắm.
Hàn Ân Dân tự trách mình, thường ngày bận làm ăn và xã giao, thiếu quan tâm đến con trai, mấy ngày trước con trai đã nói với mình, nói là tức ngực khó thở, mình không quan tâm, chỉ cho rằng do ít vận động, học tập mệt mà dẫn đến, nào ngờ là bệnh tim? Kiểm tra sức khỏe của nhà trường là không công rồi, chẳng kiểm tra ra cái gì cả!
Rất nhanh, Hàn Nhạn Băng bị đẩy ra ngoài, chuyển đến một phòng bệnh tạm thời, vợ chồng Hàn Ân Dân, ba người An Tiếu Trúc cùng theo vào, nói chuyện với Hàn Nhạn Băng. Diệp Thanh vốn nghĩ đi về, mọi người đều là người một nhà, mình là người ngoài không tiện ở lại, vì thế đi vài bước rồi lại quay lại, hơi chút do dự.
Diệp Thanh thở dài, xem ra con em gái này của mình thật đã động lòng tên tiểu tử đó rồi, Tuy nhiên, tình yêu cấp ba đều rất thuần và thật lòng vậy, không ảnh hưởng đến tình hình học tập, mình ủng hộ nó xem sao? Vì thế nói:
- Ta cũng nên vào thăm một chút!
Sau đó kéo Mã Tiểu Linh vào phòng bệnh.
Diệp Tĩnh tất nhiên vội vàng chạy theo, khóe miệng chợt lộ ra ý cười, thầm nghĩ, là ca ca thương ta nhất! đồng thời cũng có vài phần e lệ, tâm ý của mình sẽ không bị ca ca xem thấu chứ?
- Cháu đến để bắt mạch cho em nó nhé!
Diệp Thanh lại gần vợ chồng Hàn Ân Dân nói.
- Ách…
Hàn Ân Dân và Thích Nguyệt Di đều không ngờ, người này cũng là bác sĩ? Còn là Đông y? trẻ như vậy có trình độ chữa được bệnh tim khó chữa này không? Tuy nhiên, người ta chủ động yêu cầu bắt mạch, cũng là có ý tốt, không nên từ chối
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương