Thần Y

Chương 238

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 238: Trở về Ngô Đồng y viện Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Diệp Thanh cầm lấy chiếc quần, loại quần của nữ cạp trễ đến mông, cái túi phía sau còn thêu một đóa hoa lan màu sắc linh hoạt kỳ ảo, tuy nhiên cũng may là loại quần ống rộng, thẳng, chứ không phải là loại quần ống bó chặt. Ừ. Nhan Tuyết Khâm gật gật đầu, liền xoay người trở về trong phòng! Không quay về, chẳng lẽ ở đây xem nam nhân thay quần áo sao, tình thế vừa qua cũng đã thấy hết bây giờ cũng không có gì phải ngại. Diệp Thanh khứu khứu mà xoay người mặc quần vào, chiều dài thật vừa vặn, lúc này mới chú ý tới Nhan Tuyết Khâm một mỹ nữ dáng rất cao, không hề thấp so với mình ! Không được hoàn chỉnh lắm vì không có quần lót, "Tiểu Diệp Thanh" da thịt non mịn, hơi lạc được hoảng, dù sao, chiếc quần bò cũng mềm mại, nhưng không che giấu được vẫn là chất vải thô, không phải là chất vải lụa mềm mại ! Lúc này, Diệp Thanh nghe được sát vách có âm thanh mở cửa, chỉ biết chắc chắn là Ninh Não Nhi và Trần Du đã trở về, lập tức vui vẻ không ngừng, cuối cùng đã trở về ngủ, vội vàng nhanh bước đến trước cửa! Trong phòng, Nhan Tuyết Khâm trên mặt trùng xuống. Hừ chưa đi, dựa lưng vào cửa nghe lén, nghe thấy sau vách truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân Diệp Thanh, không khỏi hơi hơi có chút hụt hẫng: - Người này, ra đi cũng không nói một tiếng, vừa nghe gặp nữ nhân của mình trở về, liền khẩn cấp mà đi về! Ninh Não Nhi và Trần Du khẳng định một trong hai người đó có quan hệ với Diệp Thanh, trong long Nhan Tuyết Khâm cho là như vậy! Đang định mở cửa đi tắm rửa, nào ngờ, tiếng bước chân Diệp Thanh đi rồi lại trở về, Nhan Tuyết Khâm vội vàng lắc mình lui về phía sau, ngồi xuống trên giường, làm bộ như bộ dáng buồn ngủ. Tuyết Khâm tỷ, ta đi đây! Hôm nay cảm ơn ngươi! Ngoài cửa truyền đến tiếng Diệp Thanh có chút xấu hổ những cũng rất chân tình thực lòng nói lời cảm tạ. "..." Nhan Tuyết Khâm cuối cùng tâm lý cân bằng một chút, tuy nhiên, lại không biết muốn nói gì, vừa rồi bôi thuốc cho hắn là không có gì, bây giờ một hồi nhớ đến, cái mông trắng bóng của Diệp Thanh, cả hung khí dữ tợn kia nữa, trên mặt liền nóng bừng! Ta đi đây! Diệp Thanh cười khổ một tiếng, lập tức rời đi. ... ... ... ... ... ... ... ... ... A, Diệp Thanh, thật là khéo léo vậy, chúng ta vừa trở về, ngươi liền gõ cửa ! Trần Du mở cửa ra, nhìn thấy Diệp Thanh, liền cười hì hì nói. Ha hả, đúng vậy, thực khéo léo! Diệp Thanh tự nhiên sẽ không nói ra việc đáng xấu hổ hôm nay, ngượng ngùng cười nói. Ừ, mau vào đi, Não Nhi đi tắm rửa, ngươi cùng với nàng cùng nhau đi tắm chứ? Trần Du liếm liếm môi hồng ướt át, trêu tức nói. Không được, ta hôm nay đi trị trọng chứng cho một người bệnh, có chút mệt, đi ngủ trước! Diệp Thanh nghiêm trang nói, sau đó, nhanh chóng trốn vào phòng ngủ.. Hừ, Trần Du này, lại muốn đùa cợt chêu chọc ta, sao có thế trúng kế ngươi? Hơn nữa, mặc dù thật sự là có chuyện tốt này, ta cũng không muốn, cái mông vừa mới bị thương, vừa mới bôi thuốc, sao có thể được ! Dối trá! Nhìn thấy Diệp Thanh chạy trốn, Trần Du biết miệng, che miệng cười trộm, đột nhiên ánh mắt giật mình, A Diệp Thanh như thế nào lại mặc nhầm quần nữ nhân? Thoạt nhìn giống như chiếc quần Nhan Tuyết Khâm mặc cùng cửa đối diện! Ai da lại còn có thoang thoảng mùi! Không phải là quần cô bé đó chứ? …Thiên nột, bọn họ rốt cuộc làm gì? Không được không được, mau chóng nói cho Ninh Não Nhi! Nói xong, mượn khởi đổi giặt quần áo, vọt vào buồng vệ sinh, cùng với Ninh Não Nhi cùng nhau tắm rửa, chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng hai nữ nhân vui cười và đùa giỡn. ... ... ... ... ... ... ... ... ... Ngày hôm sau, Diệp Thanh trở về Phù Liễu Thị, Ninh Não Nhi và Trần Du thì ở lại Ninh thành tiếp tục chuẩn bị công việc ở công ty mới, về phần Phù Liễu quán spa còn lại là giao cho một nhân viên ưu tú Tả Tiểu Thanh xử lý. Ai da, rốt cục lại đã trở lại! Diệp Thanh đứng ở cừa Ngô Đồng Y Viện, nhìn sáu cây cỏ như người, ở sân phong cảnh như bức tranh, bên rất nhiều người bệnh trong lui tới đang phơi nắng, đi bộ, rất là thân thiết, đây chính là nơi công tác chính thức đầu tiền của mình, để lại rất nhiều điều tốt đẹp khi nhớ lại, có thể nào không có cảm tình? Đi vào khoa điều trị gấp ở trên lầu, còn có nhiều gương mặt quen thuộc nhìn hắn nhiệt tình chào hỏi! Đương nhiên, cũng có không ít con người mới kinh ngạc nhìn hắn. Diệp chủ nhiệm hảo! Diệp chủ nhiệm, ngài rốt cục đã về rồi! Ha ha, Diệp chủ nhiệm, cuối cùng nhìn lại nhìn thấy ngài, lại được ngài dẫn dắt, khoa cấp cứu chúng ta khẳng định có thể tươi sáng huy hoàng! ... Diệp Thanh đều nhất gật đầu một cái ra hiệu, hắn đã sớm tham gia thi viết lý luận tổng hợp xong rồi, thuận lợi mà lấy chứng chỉ y sư tư cách chuyên nghiệp, tất cả cái gì đăng kí linh tinh thủ tục cũng đều tất cả làm tốt, cuối cùng không cần lo lắng người khác chít chít méo mó ! Lần này trở về, chính thức giữ chức chủ nhiệm khoa cấp chẩn Ngô Đồng Y Viện, mà Mã Tiểu Linh còn lại là phó chủ nhiệm, nhưng xem như vợ chồng đương! Diệp Thanh tình tình khí phách, tính toán lại rất giỏi! Tốt xấu cũng cứu người vô số, thăng cấp đến "Tế thế cảnh ! Phía sau, những nhân viên mới tới đều hướng các lão nhân hỏi thăm! Cái Diệp chủ nhiệm là ai vậy? Diệp chủ nhiệm mà không biết sao? Chính là Diệp Thanh Diệp thầy thuốc đó! Là người trẻ tuổi nhất khoa điều trị gấp chúng ta, đẹp trai và phong độ chuyên gia diệu thủ, trụ cột đó! Úc, hóa ra là hắn à ! Ta lần đầu tiên nghe nói đến ! Diệp chủ nhiệm đại danh như sấm bên tai, chính là không nghĩ tới tuổi trẻ như vậy ! Chính là, ta còn tưởng rằng ít nhất phải ba mươi lăm, nào biết, thoạt nhìn dường như so với ta còn muốn nhỏ hơn ! Ôi, Đúng là tre già măng mọc, hàng so sánh với hàng được ném a! Diệp chủ nhiệm tuổi trẻ như vậy mà được làm chủ nhiệm , ca hay là thầy thuốc thực tập? Điều này có thể dùng cái gì đó ? Không thể chịu nổi lời nói tìm khối đậu hủ đâm chết thôi! "..." ... ... ... ... ... ... ... ... ... A, Vương lão sư, ngài bị sao mà ở trong này? Diệp Thanh vừa mới đi vào lầu hai, chỉ thấy một người hơn năm mươi tuổi, dáng người lệch gầy, mặt chữ điền, mắt đeo một bộ kính cận thị nặng, người đàn ông trung niên, giống như kiến bò trên chảo nóng ở hành lang loạn chuyển xung quang, tập trung nhìn vào, không ngờ trước đây là chủ nhiệm lớp cấp ba Vương Thiện Tài Vương lão sư! À, là Diệp Thanh! Vương lão sư mặt đầy lo lắng, trong ánh mắt sung mãn tơ máu và hối hận, nguyên bản mặt mũi hiền lành, tinh thần quắc thước hai má hiện tại cũng tiều tụy không ngừng, vừa nhìn thấy mình rất là coi trọng học sinh, lập tức kích động đứng lên, một phen vồ đến cầm lấy cánh tay Diệp Thanh nói, Diệp Thanh, ngươi mau cứu sư mẫu, mau cứu nàng! Thần sắc hoảng loạn, có chút nói năng lộn xộn. Vương lão sư, đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói ra? Diệp Thanh vỗ vỗ bả vai Vương lão sư, an ủi nói, trong lòng cũng nghiêm nghị không ngừng, có thể khiến Vương lão sư luôn luôn thong dong bình tĩnh mà thành ra như vậy, quên luôn trên dưới, tuyệt đối là người mệnh quan thiên đại sự ! Chẳng lẽ sư mẫu nàng... Diệp Thanh giật mình một cái! Quả nhiên, Vương thiện tài vỗ cái trán, lấy súng máy giống như ngữ nói mau: - Ta thật sự rất lo lắng! Sư mẫu nàng uống phải thuốc trừ sâu, hiện tại đang cấp cứu ở trong phòng cấp cứu! Ta chưa được vào thăm, chỉ sợ, chỉ sợ... Vương lão sư liền nhanh khóc! Vương lão sư, đừng lo lắng, ta vào xem! Diệp Thanh trịnh trọng, vỗ vỗ bả vai Vương lão sư, sau đó đẩy cửa đi vào phòng cấp cứu! Ngoài phòng, Vương thiện tài cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, ở trên tivi và báo chí nói đến hắn rất nhiều, Diệp Thanh hiện tại …………………, lần trước không biết bệnh độc bệnh truyền nhiễm hoành hành, nhiều chuyên gia như vậy đều bó tay không biện pháp, chỉ có một mình hắn Diệp Thanh ngăn được cơn sóng dữ! Trước kia là một học sinh , ham đọc sách mình cảm thấy hắn cốt cách thanh kỳ, tươi lai sáng lạ, bây giờ quả nhiên đúng như thế, đã trở thành trụ cột Ngô Đồng Y Viện, có hắn ở đây, lão bà của ta, hẳn là sẽ hy vọng! Nói thật, Vương thiện tài còn là có chút lo lắng , cũng không phải là không tin tưởng Diệp Thanh, mà là phu thê tình thâm, vài chục năm là vợ chồng , một giây đồng hồ không cứu chữa được, hắn sẽ lo lắng một giây đồng hồ! ... Ngươi là ai ? Ai cho ngươi vào? Còn không mau đi ra ngoài! Diệp Thanh vừa mới vào cửa, nhìn thấy vài tên thầy thuốc và y tá đang ở đứng cùng một người con gái trung niên đang tiến hành cấp cứu, định mở miệng nói chuyện, trong đó một thầy thuốc lạ mặt liền hướng hắn lạnh giọng quát. Bên cạnh, y tá Tiểu Quyên vội vàng giải thích nói: - Đây là Diệp chủ nhiệm... Ta mặc kệ ngươi là Diệp chủ nhiệm, hay Thụ chủ nhiệm, trong phòng cấp cứu, tự tiện xông tới, chậm trễ trị liệu làm sao bây giờ? Đây là một gã hơn bốn mươi tuổi, râu ria xồm xàm, khuôn mặt gầy lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, người đàn ông trung niên tựa như đao phủ chém người, chút không để ý tới y tá Tiểu Quyên bên cạnh giải thích, liền hướng Diệp Thanh lạnh giọng quát, Còn ngây ngô đứng ở đây làm gì, còn không mau cút ra ngoài! Ở hắn xem ra, tiểu tử này tuổi còn trẻ, chiếc áo dài trắng còn không mặc, khoa điều trị gấp cũng không có người này, phần lớn chính là từ bên ngoài tới, dù sao khẳng định không phải đến hỗ trợ , nói sau, ai có bản lĩnh có thể đến giúp hắn "Mặt lạnh thần y", thúc cũng không cần loại tiểu mao đầu này hỗ trợ! Người thầy thuốc này nóng nảy, y tá tiểu Quyên liền câm miệng , thầm nghĩ, ngươi ngay cả Diệp chủ nhiệm cũng không nể tình, về sau biết được ngươi chịu , hừ, ai kêu ngươi tính tình thối , ta nói không nghe, ngươi như vậy sau này đi mà đắc tội! Dù sao, đại thúc ngươi đắc tội cũng không phải một người này? Vì thế liền và mặt khác vài tên y tá thầy thuốc, tiếp tục cúi đầu, tiến hành công việc cứu giúp, dường như cực có ăn ý, còn lại vài tên nhân viên đều im miệng làm việc không nói, chờ xem kịch vui! Xem ra, thầy thuốc này đắc tội nhân không ít! Diệp Thanh con mắt hơi chút vừa chuyển, đã đem hết vẻ mặt mọi người thu hết trong đáy mắt, cảm thấy mặc dù có chút tức giận, nhưng nghĩ lại, nếu chính mình đang ở cứu giúp, một tên tiểu tử trẻ tuổi không hiểu biết chạy vào, chính mình cũng hành động như vậy, thầy thuốc này nhưng thật ra trong này không biết mình chủ nhiệm cái gì, cũng như trước không nể tình! Ta là Diệp Thanh. Diệp Thanh nhạt cười nói. Tên thầy thuốc mặt lạnh kia giận tím mặt, này tiểu tử thối, còn không đi, còn ở chỗ này đắc ý cười, lúc này vỗ án dựng lên, lại đây sẽ đem Diệp Thanh oanh đi ra ngoài, miệng mắng to nói: - Quản ngươi Diệp Thanh thụ thanh, còn không cho ta... Tay vừa mới bóp trên cổ áo Diệp Thanh, nói cũng mắng đến một nửa, đột nhiên dường như nghẹn ở cổ, lắp bắp nói: - Cái, cái gì, ngươi kêu Diệp Thanh? Thần sắc giữa tràn đầy không thể tin!