Thần Y
Chương 224
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 224: Vé vào cửa “Giọng oanh vàng”
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Một châm hai huyệt quả thật là vô cùng hiếm thấy. Diệp Thanh 1 châm 5 huyệt, quả thật là nghe rợn cả người.
Chỉ thấy ngón tay anh khẽ rung, chiếc kim dài mềm mại như con rắn nhỏ linh hoạt châm vào huyệt “thần đình” của bà cụ, trước tiên là đâm xuyên vào huyệt “đương dương”, sau đó đâm tiếp vào huyệt “thượng tinh”, kim châm lại tiếp xuống dưới huyệt “tị giao”, sau cùng kim châm định hướng đâm thẳng lên huyệt “thủy câu”.
Sau khi đâm vào 5 huyệt, kim châm ở dưới làn da nhăn nheo uốn lượn như con giun tùy ý đi lại, giống như được sai khiến, vô cùng linh hoạt, hơn nữa lại rất dễ dàng thành thạo chuẩn xác, khéo léo tuyệt vời không thể tả được!
"A!"
"A!"
"A!"
Người chung quanh tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng cảnh tượng thần kỳ như thế, đều đồng loạt kêu lên tán thưởng!
Nhan Tuyết Khâm thầm nghĩ:
-Tên Diệp Thanh này y thuật quả nhiên tuyệt diệu y như lời đồn, đáng tiếc là lần trước mình trong cơn mơ màng, vẫn chưa tận mắt nhìn thấy tay nghề của anh ta.
Sau đó nhớ tới Diệp Thanh đã từng dùng tay xoa bụng của mình, bất giác không khỏi thấy xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng
-Đôi tay kia mới linh hoạt làm sao, thon dài như con gái.
Lạc Tửu Tịch say sưa nhìn, khẽ mím chiếc miệng nhỏ xinh, hai cái má lúm đồng tiền khẽ đệ lộ ra, đôi mắt đen láy phát ra tia sáng kỳ lạ:
-Cách châm kim này, đúng là quá sức tưởng tượng. Có thể luyện tới mức độ này, chắc chắn bình thường phải khổ luyện lắm đây. Cô bình thường mặc dù rất ham chơi, thường xuyên trốn học, nhưng thực tâm rất khâm phục những bạn học sinh học hành chăm chỉ.
Một y tá đứng bên cạnh chép miệng, nghĩ bụng, vị bác sĩ Diệp này mặc dù còn trẻ tuổi, tuy nhiên tay nghề châm cứu so với bác sĩ dày dạn kinh nghiệm nhất của viện này là bác sĩ Ngô cũng không thể nào bì kịp. Mà bác sĩ đó đã hơn 60 tuổi, lại còn xuất thân từ viện sĩ hàn lâm nữa chứ.
...
Mặc dù thù hận Diệp Thanh như Nhan Tuyết Minh, con mắt cũng không khỏi thu hẹp lại, trong lòng thầm nghĩ,chẳng trách võ công của tên này giỏi đến thế, hóa ra là y thuật với võ công kết hợp với nhau. Thường nghe nói thời xưa các đại hiệp đều là các danh y võ công cao cường cả, chẳng lẽ tên Diệp Thanh này cũng là? ! Về sau muốn xử hắn, cũng khó.
Diệp Thanh vẫn giữ châm năm phút như cũ, sau đó, lấy ra toàn bộ kim châm, dùng cồn sát trùng lại một lượt, sau lại đổi sang tổ huyệt vị thứ 2: "Dũng tuyền", "Nhân nghênh", "Phong trì", "Bách hội", "Đại chuy", "Mệnh môn", "Can du", "Thận du" ...
...
Ước chừng khoảng bốn mươi lăm phút sau, Diệp Thanh mới kết thúc lần châm này. Dù anh có sức khỏe, chân khí tràn đầy, trên trán anh cũng lác đác thấy mồ hôi! Đáng tiếc , lần này không có Tiểu Linh ở bên, lại không có ai lau mồ hôi cho anh, đành phải tự mình lau.
Ngẩng đầu nhìn Nhan Tuyết Khâm và Lạc Tửu Tịch một cái, nghĩ bụng mình nghĩ đi đâu vậy, không thân thiết với người ta, việc gì người ta phải lau mồ hôi cho mình. Với lại, người ta là thiên kim tiểu thư, từ trước đến giờ chỉ có người khác giúp họ lau mồ hôi.
-Diệp Thanh, anh vất vả rồi !
Nhan Tuyết Khâm cười dịu dàng, tự mình rót nước mang đến cho anh, lúc này tâm thái của anh mới hơi chút cân bằng một chút, sao kia chứ, có người đẹp săn sóc, lại chẳng thấy dễ chịu thoải mái?
-Cảm ơn!
Diệp Thanh đón lấy "Ừng ực, ừng ực", uống một hơi hết sạch.
-Bà nội, bà thấy thế nào rồi?
Mặc dù biết rõ là bà nội không nhận ra cô, nhưng Nhan Tuyết Khâm vẫn cúi thấp người, vuốt trán bà cụ, ân cần hỏi han.
-Khâm Nhi à...
Thật bất ngờ, đôi mắt vốn lờ đờ của bà cụ dần dần trở lên minh mẫn hơn, nhìn rõ được đứa cháu nội trước mắt, đột nhẹ giọng gọi.
-A!
Âm thanh này, tuy rằng cực kỳ nhỏ yếu, nhưng nghe ở tai của Nhan Tuyết Khâm thì như sấm nổ vang trời, có thể khiến cho người ta phấn chấn hứng khởi.
-Bà nội!
Nhan Tuyết Khâm vui sướng hết mức, nước mắt trào ra, nắm chặt tay của bà nội cô, vui mừng nói:
Bà nội, bà nhận ra cháu rồi ạ?
Bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng cũng nhận ra được người thân, quả không dễ dàng chút nào.
-Khâm Nhi à... , bà nội tuổi cao, làm khổ cháu rồi ...
Bà cụ tuy vẫn ở trong trạng thái không minh mẫn, tuy nhiên vẫn nhớ được mọi ngày đều là Nhan Tuyết Khâm tới thăm bà, bón cho bà ăn, mưa gió cũng không nghỉ. Có lẽ, phần kí ức đó lưu lại trong não, nên lúc tỉnh lại liền nhớ ra ngay.
-Bà nội, còn cháu nữa, ba có nhận ra cháu không?
Nhan Tuyết Minh cũng xông tới, ngồi xuống trước giường bệnh, cười và nói.
-Ha ha, Minh Nhi à, cháu cũng đến đấy à...
Bà cụ mới nói được vài câu thần sắc đã đột ngột xấu đi, đến mắt cũng dường như không mở ra được.
-Diệp Thanh, thế này là...
Nhan Tuyết Khâm ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, cầu cứu anh.
Diệp Thanh nói:
-Bà cụ cơ thể suy nhược, cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa, đây chỉ là khôi phục tinh thần tạm thời thôi, nói không chừng không được bao lâu sẽ lại trở nên không minh mẫn.
-Thế thì phải làm sao?
Nhan Tuyết Minh bỗng nhiên đứng lên, túm lấy cổ áo Diệp Thanh hỏi.
-Chỉ có cách điều trị dần dần thôi.
Diệp Thanh đẩy Nhan Tuyết Minh ra, không hài lòng nói. Nghĩ thầm rằng, nếu không phải nể mặt chị mày, với lại mày cũng hiếu thuận, anh đây đã đánh cho mày một trậ nhừ tử từ lâu rồi. Mày lại tưởng tất cả mọi người đều phải sợ tên công tử quèn như mày sao?
-Tuyết Minh, không được vô lễ!
Nhan Tuyết Khâm nhíu đôi mi thanh tú, giọng lạnh lùng quát.
-Hừ!
Nhan Tuyết Minh lui ra, trong lòng đầy oán hận, hắn biết, bất kể thế nào, Diệp Thanh lần này đều rất nổi trội, sợ rằng địa vị của hắn trong lòng chị mình lại tăng thêm một bậc nữa.
Tuy nhiên, hắn nhìn thấy bà nội mình thần trí phút chốc tỉnh táo lại, hơn nữa còn có thể sống lâu hơn một năm nữa, cũng khá là vui sướng, ở tận sâu thẳm trong lòng, cũng thầm biết ơn Diệp Thanh, chỉ là nghĩ tới cái tên công tử bột đáng đánh kia sẽ dụ dỗ mất chị mình, liền cảm thấy không có chút thiện cảm nào với Diệp Thanh.
-Hừ, nếu mày dám dụ dỗ chị ta, tao sẽ không khách khí mà tạo ra thêm một vụ tai nạn xe.
Hắn liếc nhìn Nhan Tuyết Khâm một cái, trong lòng thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, lại nhớ tới cái tên anh rể đáng thương vừa mới kết hôn mà chưa kịp động phòng kia.
-Đồ rác rưởi, dám lấy chị của ta, đâm chết mày cũng đáng.
-Diệp Thanh, cảm ơn cậu !
Nhan Tuyết Khâm không thèm để ý tới đứa em không hiểu chuyện kia của mình, khẽ cười nói với Diệp Thanh.
Lạc Tửu Tịch cũng khẽ vô tay reo lên:
-Bác sĩ Diệp, không ngờ rằng y thuật của bác sĩ lại cao đến thế. Chú của em quen biết bao nhiêu là bác sĩ giỏi, tất cả đều bó tay, không ngớ bác sĩ vừa đến, đã khiến bà nội tỉnh lại, lại còn có thể sống thêm một năm nữa. Thật là tuyệt vời quá đi mất.
-Tôi cũng là cố gắng hết sức thôi, đây đều là trách nhiệm của bác sĩ.
Diệp Thanh khiêm tốn nói, trong lòng lại nghĩ, người chú mà cô nói chẳng lẽ là bí thư tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm?
Các y tá vây quanh cũng rất vui mừng, bàn tán xôn xao, tấm tắc khen, tuy là khôi phục thần trí ngắn ngủi , nhưng cũng là rất tốt rồi, cũng là dấu hiệu tốt mà. Nói khoa trương một chút, thì có thể coi là vô cùng thần kỳ.
Nhan Tuyết Khâm hỏi:
-Diệp Thanh, thế đơn thuốc đâu?
Thần sắc lại có chút vội vàng và kích động.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, nói:
-Chúng ta ra bên ngoài nói đi, để cho người bệnh có thể nghỉ ngơi, lưu lại một y tá trông coi là được rồi.
Nhóm người Nhan Tuyết Khâm đương nhiên là vui vẻ chấp thuận, sau đó, Diệp Thanh ra bàn nước ngoài phòng khách , “soạt soạt" viết một phương thuốc, tên là "Sinh linh ích trí thang", chủ trị tủy hải bất túccùng với lại kiện tỳ ích khí, cố bản bồi nguyên.
Cụ thể phương thuốc như sau: nhân sâm 9 gam, ngũ vị tử 9 gam, thố tơ tử 12 gam, ích trí nhân 12 gam, sừng hươu giao 12 gam, hồng đào 8 gam, hồng hoa , xuyên khung 15 gam, cây thạch xương bồ 9 gam, viễn chí 6 gam, nhau thai 15 gam, sinh địa 15 gam, thục địa 15 gam, đỗ trọng 9 gam, thiên đông 9 gam, mạch môn 9 gam, mai rùa 15 gam, vàng bách 3 gam, bạch phục linh 3 gam, cây Ngưu Tất 3 gam, tiên thủy 300ml, mỗi ngày chia làm 3 lần uống.
-Diệp Thanh, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào nữa.
Nhan Tuyết Khâm cầm phương thuốc, nước mắt lưng tròng, hơi có chút cảm động đến rơi nước mắt.
Diệp Thanh không chịu nổi nhất là lúc nhìn thấy con gái như thế, liền lập tức xua tay thoải mái nói:
-Đừng khách khí, chúng ta là ai với ai cơ chứ.
Kỳ thật, đây là câu cửa miệng hắn học của Lí Tiểu Miêu, chứ thực tình không phải là không có phân cô tôi gì với Nhan Tuyết Khâm.
Ai ngờ Nhan Tuyết Minh lại cho là thật, trong lòng càng thêm oán hận, ánh mắt nhìn Diệp Thanh như là muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Nhan Tuyết Khâm cười nói:
-Tuy nói đại ơn thì không thể nào dùng lời cảm ơn được, nhưng một bữa thì không thể nào thiếu được, chi bằng anh đến nhà tôi, tôi làm cơm mời anh ăn, tôi tin rằng, bố tôi cũng sẽ rất vui mừng khi gặp được anh.
Lời này nói, có chút không rõ ràng, so ra với Diệp Thanh rõ ràng là có chút thành ‎y, tuy rằng cô là xuất phát từ tấm lòng chân thực, cũng không có y gì khác, nhưng nghe ở trong tai người khác thì quả thực không khác gì sấm sét giữa trời quang!
-Sao cơ, tên khốn này mà cũng có tư cách đến nhà mình á? Còn được chị xinh đẹp của ta tự tay nấu cơm cho ăn? Mơ à, tên tiểu tử thối này.
Trong ánh mắt của Nhan Tuyết Minh sắp tóe ra lửa, hắn hằn học nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh liếc hắn một cái, chép chép miệng, liền quay sang nói với Nhan Tuyết Khâm:
-Hay là thôi vậy, gần đây tôi cũng khá bận rộn, về sau có cơ hội sẽ đến vậy.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Vậy cũng được, lần sau anh nhất định phải tới, bố tôi sẽ nhất định cảm ơn trước mặt anh. À, đúng rồi, khi nào thì anh về Phù Liễu, tôi tiễn anh.
Diệp Thanh nói:
-Không cần đâu, như này đi, hai tháng sau tôi lại đến tái khám, tin rằng, khi đó bệnh tình của bà cụ sẽ có chuyển biến tốt đẹp! À, nếu mà có xảy ra chuyện gì bất thường thì hay mọi người phải liên lạc ngay với tôi.
Nói xong, định cáo từ rời đi, anh không chịu nổi bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người của tên Nhan Tuyết Minh, cảm giác như mình nợ hắn nhiều tiền lắm y. Không sai, là anh đánh hắn, nhưng mà là do hắn chút nữa là đâm chết 3 người bọn anh, thế thì tính thế nào? Tên này đúng là nhỏ mọn, nhưng mà thiết nghĩ, Nhan Tuyết Minh chắc chắn không phải chỉ đơn giản vì chuyện này.
Nhan Tuyết Khâm tiễn Diệp Thanh ra ngoài phòng, cười nói:
-Diệp Thanh, lần này thật sự rất cảm ơn anh. Nếu mà trả tiền cho anh, sợ răng anh sẽ không nhận. Thế này đi, coi như tôi nợ anh một ân tình, lần sau nếu có chuyện gì cần giúp đõ, cứ đến tìm tôi.
Diệp Thanh gật đầu, trong lòng không khỏi thầm đắc y nghĩ, lần này cá kiếm rồi, con gái của Bí thư Tỉnh ủy nợ ân tình với mình, vậy tương đương với là nhà họ Nhan nợ ta ân tình, nhưng việc có thể làm được nhiều vô số.
Tuy nhiên, anh cũng chỉ nghĩ thế thôi, chứ thực tâm để mà anh mở miệng cầu cạnh người khác giúp đõ, đặc biệt là con gái, anh nhất định không chịu. Bí thư tỉnh thì sao, anh đây không thiếu ăn thiếu mặc, cũng chẳng dễ dàng đến cầu cạnh ông.
-Bác sĩ Diệp.
Diệp Thanh đi được vài bước, đột nhiên phía sau có tiếng con gái gọi, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lạc Tửu Tịch thở hổn hển chạy tới, trong tay không biết là đang cầm cái gì.
-Bác sĩ Diệp, đây là vé vào cửa “Giọng oanh vàng” buổi tối ngày mai, em có bạn học tham gia cuộc thi hát khu vực Ninh Thanh vòng thi loại 5 chọn 3, hy vọng anh có thể đến cổ vũ.
Lạc Tửu Tịch khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng , khẽ cười nhẹ, liền lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu quyến rũ.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương