Thần Y
Chương 206
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 206: Hôn
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-...đi nào!
Diệp Thanh mặt dày kéo Mã Tiểu Linh vào một chỗ bên đường mà người ta vẫn gọi là “vườn lựu tuyệt vời”.
Vườn lựu, đúng như tên gọi, bên trong trồng rất nhiều cây lựu, rồi còn đặt thêm cả hòn non bộ, đài phun nước, đình nghỉ, ghế gỗ, đá cuội... Dưới ánh trăng, cảnh vật nơi đây mang đậm hương vị của một bức tranh.
Lúc ấy đã vào tháng chín, có rất nhiều quả cả to cả nhỏ, màu xanh nhạt, treo lủng lẳng trên cây, tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào.
-Chúng mình ngồi đây một lát đi.
Khu vườn yên ắng, cây cối được trồng san sát, những chiếc ghế dài bằng gỗ được đặt bên đường. Diệp Thanh kéo Mã Tiểu Linh ngồi xuống.
-Haha, đây mới đúng là cảm giác học sinh đại học yêu nhau.
Mã Tiểu Linh cười buồn, rồi vùi đầu vào lòng Diệp Thanh.
Nhớ, mình cũng cảm thấy. Ôi, nhớ lại thấy thật đáng tiếc. Ngày còn học đại học, mình không hề yêu ai. Diệp Thanh dâng tràn cảm xúc, ngày trước không biết đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội, mình đúng thật là quá ngốc.
Nhưng mà, duyên phận là do trời định. Ngày trước thất nghiệp nằm nhà nghĩ đi kiếm bạn gái sao mà khó thế. Ngờ đâu vừa tới thành phố Phù Liễu lại gặp ngay người con gái xinh xắn, tính tình phóng khoáng rộng rãi này, rồi không biết bằng cách nào hai người lại lọt được vào mắt nhau.
-Ghế này cứng quá à!
Mã Tiểu Linh nhích người, giọng nũng nịu. Trước giờ Mã Tiểu Linh rất mạnh mẽ, phóng khoáng, đột nhiên lại làm nũng, nghe cũng ngọt ngào êm ái đấy, khiến Diệp Thanh thấy lòng cũng xôn xao.
-Vậy ngồi lên người anh đây này.
Diệp Thanh phấn khích, buột miệng nói, rồi hắn dang tay, kéo Mã Tiểu Linh ngồi lên chân.
Đột nhiên Mã Tiểu Linh cảm nhận được mình đang ngồi lên cái gì đó cứng cứng, lại còn động đậy nữa chứ, sợ quá hét lên một tiếng định bỏ chạy, nhưng vừa mới định đứng lên thì bị Diệp Thanh kéo lại, ôm chặt vào trong lòng.
-Cái tên đáng ghét này, mới thế mà đã phản ứng rồi!
Tim Mã Tiểu Linh nhảy loạn nhịp, làm gì không biết cái thứ đang động đậy kia là thứ gì. Nghe tiếng Diệp Thanh thở bên tai cô mới an tâm, dần dần nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, vai hai người dựa vào nhau, thật nóng bỏng.
-Tiểu Tri
-Nhớ
Anh yêu em quá. Diệp Thanh hôn khắp cổ của Mã Tiểu Linh, một lúc chạy từ cổ ra đến bên tai, hắn cắn nhẹ một cái, làm dáy tai xinh xắn động đậy, hắn lại thò lưỡi ra liếm láp.
-Ngứa quá!
Mã Tiểu Linh thẹn thùng, đẩy hắn ra ngoài, mỉm cười nói:
-Anh còn chưa tặng hoa cho em đâu đấy nhé.
Diệp Thanh:
-...
Vừa mới xong đã quên rồi. Xem ra tên này cũng không phải là một người lãng mạn. Trong lòng đột nhiên nghĩ ra một ý kì quái, tự nhủ thầm, hôm nào đó nhất định phải mua một bó hoa hồng đỏ thật to tặng cho nàng. À không, ngày mai luôn, cho người gửi thẳng đến bệnh viện, phải nhiều mới ra dáng, mới xịn.
-Haha
Mã Tiểu Linh thấy hắn bối rối, trong lòng đắc ý lắm. Đột nhiên nàng dang tay, kéo lấy cổ Diệp Thanh, và rồi đôi môi đỏ mọng ấy chiếm trọn lấy đôi môi hắn.
Việc này khiến họ Diệp phản ứng không kịp, tim đập rộn ràng. Lớn bằng này rồi chưa từng có cô gái nào chủ động hôn hắn. Tuy là hắn cũng chưa hôn được mấy lần, nhưng lần này là tự nguyện, lại là người mà hắn thích.
Diệp Thanh lâng lâng, chỉ còn cảm thấy đôi môi mềm mại của Tiểu Linh đang đặt nhẹ trên môi mình, rồi một mùi hương ngọt ngào từ đâu đưa tới, khiến hắn cảm thấy như mình bị trúng độc, sức phản kháng không còn, đầu óc mơ màng.
Bất ngờ, Mã Tiểu Linh thè lưỡi ra, như một con rắn nhỏ nhanh nhẹn, Diệp Thanh tự ý thức được, thả lỏng hàm răng, để cái lưỡi nhỏ chui vào. Cảm giác sung sướng ấy khiến Diệp Thanh suýt chút nữa không nhịn được hét lên.
-Tiểu Linh!
Diệp Thanh xúc động ôm lấy Mã Tiểu Linh, bắt đầu “phản kháng”. Cô nàng này dám khiêu khích anh, anh phải cho cô biết.
Diệp Thanh hôn kịch liệt, vừa mãnh liệt vừa hài hước trêu Mã Tiểu Linh hôn như gió xuân thổi qua mặt. Còn nụ hôn của Diệp Thanh thì như là gió bão, như nước sông chảy ầm ầm, đúng là hai phong cách khác hẳn nhau.
Mã Tiểu Linh hổn hển, rõ là bị ngạt thở, trong bụng nghĩ, anh hôn mãnh liệt quá, chắc khác mấy cưỡng hiếp. Nếu để Diệp Thanh nghe thấy, nhất định xấu hổ phải biết. Có vẻ trò cưỡng hiếp này đã trở thành một bài tập thành thục rồi. Lần trước với An Tiếu Trúc không phải cũng thế này sao. Cho nên mới nói, lần đầu tiên rất quan trọng, sẽ ảnh hưỏng tới tất cả những lần sau trong đời, cho nên các bạn hậu bối nhất định phải chú ý đấy nhé.
Dần dần Mã Tiểu Linh thích ứng được với tốc độ của Diệp Thanh, đến lúc này mới bắt đầu gọi là hưởng thụ. Lưỡi hai người xoắn xít vào nhau, hôn đến nỗi trời rung đất lở, cứ như thế họ muốn nuốt luôn đối phương, nhập cùng với mình vào làm một.
Dưới mông Mã Tiểu Linh cái thứ cứng nhắc nóng hầm hập kia trở nên chắc nịch, mạnh mẽ... một năng lượng truyền tới khiến cô như bị kẹp vào giữa, cô không chịu được phải rút ra,
-Á
Diệp Thanh không kìm được hét lên một tiếng, trong lòng rất khát khao. Có quần áo ngăn cách còn thoải mái thế, nếu như làm thật, thì sung sướng phải biết.
Diệp Thanh lại tiếp tục làm tới. Hắn cảm nhận được, lúc ấy, quần hai người đều ươn ướt, không biết là của hắn hay của Mã Tiểu Linh tiết ra...
-Anh không chịu được nữa rồi.
Diệp Thanh hét lên một tiếng. Rồi tay không để im nữa mà đút vào trong áo Mã Tiểu Linh lần mò. Hắn rất thành thục thò tay cởi áo ngực, rồi nhè nhẹ vân vê đôi gò bồng đảo của cô nàng.
Chiếm vị trí số một.
Một cảm giác thỏa mãn, sung sướng cực độ. Mã Tiểu Linh cắn chặt môi, hít thở thật sâu, tim như bắn ra ngoài.
Hai người ôm nhau rất chặt, đắm chìm trong trò trai gái.
Đột nhiên, cách đó không xa, vọng lại một tiếng động của cây gãy. Diệp Thanh rùng mình ngoái đầu nhìn lại.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương