Thần Y
Chương 203
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 203 Tất cả đều vui mừng
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ôi, thật là tốt quá, virút đã được khống chết rồi!
- Thật vậy sao?
- Thì đương nhiên rồi. Vừa rồi đích thân viện trưởng bệnh viện Ngô Đồng thông báo thế mà. Tiếc là tôi lại không có mặt ở đấy.
- Haha, cuối cùng tôi có thể gặp bạn gái tôi rồi!
...
Bên ngoài tòa nhà khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng, đám đông vẫn chưa đi, đứng bàn tán xì xào. Lại còn không ít người nhận được điện thoại người thân từ bên trong tòa nhà nữa chứ.
- A lô, con gái ngoan, con đã đỡ chưa? ...Ừ, vậy thì tốt quá rồi, khi nào con được ra viện? ... Ừ ừ. Khoa cấp cứu đang tiến hành khử trùng hả? Bọn con phải đợi một ngày nữa mới được chẩn đoán sao? Ừ ừ, thôi, bình an là tốt rồi, bình an là có phúc rồi con. Mai là ra được rồi à, cũng không tới một ngày đâu con ạ. Con cố gắng nằm trong đó dưỡng bệnh nhé. Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà, ngày mai mẹ sẽ vào thăm con.
Một bà nhận được điện thoại của con gái đang nằm trong phòng cấp cứu. Vui mừng hết biết, vừa lau nước mắt vừa nói.
- Tam Nha à, không phải nói virút đó nguy hiểm lắm à? Sao vừa đó bọn con đã khỏi rồi? Không phải vì an ủi bố mẹ mà nói dối đấy chứ? ...Ừ, ừ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Bố chỉ lo con nói dối lừa bố thôi! Ừ, là một cậu tên Diệp Thanh chữa cho bọn con hả? Vậy thì con nhất định phải cảm ơn người ta đàng hoàng đấy nhé, đừng có để thất lễ đấy... Bố về báo cho mẹ con biết đây, mai cả nhà sẽ tới đón con, rồi cả nhà ta sẽ đi ăn một bữa chúc mừng nhé.
Một bác nhận được điện thoại của thằng con chuyên gia phá phách, cảm xúc dạt dào. Ông cảm thấy, dường như sau sự việc này, thằng con khó bảo của ông sẽ hiểu ra được nhiều điều, sẽ biết nghĩ cho người khác hơn. Nghĩ thế ông cảm thấy mừng thản vô cùng. Chẳng lẽ đây chính là câu người ta vẫn thường bảo: “trong phúc có họa, trong họa có phúc” đấy hay sao. Con người phải trải qua khổ nạn mới có thể trưởng thành được.
...
- Nghe nói cái cậu thần y Diệp Thanh đó mới chỉ có hai mươi tuổi đầu thôi. Tôi lại cứ nghĩ đó phải là một ông cụ râu tóc bạc phơ cơ đấy.
- Haha, lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, về sau mới biết, thì ra là một cậu trông rất là tuấn tú, lịch sự.
- Nghe đồn thần y Diệp Thanh học Trung y đó, là y thuật gia truyền. Chẹp, thế cho nên tuổi thì ít nhưng mà đã tinh thông y thuật, đúng là tuổi trẻ tài cao.
- Thì đó, thời nào nhân tài đó. Một mình vượt qua cửa ải khó này, đúng là quá giỏi. Không biết mấy cái lão chuyên gia chuyên giếc nghe xong thì cảm thấy thế nào nhỉ?
- Haha, còn cảm thấy thế nào nữa. Lại còn không xấu hổ đến nỗi lấy mo che mặt đi ấy hả! Nhưng mà nếu không có bọn họ thì lấy ai làm nền cho thần y Diệp Thanh của chúng ta cơ chứ.
- Câu này có lí đấy. Ai dà, đúng là khiến người khác khâm phục nhỉ. Diệp thần y lập được đại công, có lẽ thưởng cũng không nhỏ nhỉ?
- Giời ạ, cái thằng tiều tử này, suốt ngày từ sớm đến tối chỉ biết mỗi tiền tiền tiền. Nếu như mày đi làm bác sĩ nhất định là loại bác sĩ hổ mang, cứ mở mồm ra là đòi phong bì cho xem.
- Tôi nghe nói thần y Diệp Thanh đó rất có y đức, rất có khí chất bậc thánh hiền ngày xưa. Mấy cái thứ phong bì phong bao, trước giờ cậu ấy không có nhận.
...
Ở một góc khác là một có một đám người đang đứng đó, không ai dám đứng gần, thì ra là mấy vị lãnh đạo quan trọng của thành phố.
Thị trưởng An Đông Phóng nhận được tin, vỗ tay khen ngợi:
- Giỏi lắm Diệp Thanh, quả không khiến chú phải thất vọng!
Tần Ưu Quốc có chút không vui, trong lòng nghĩ cậu là người của ông, ông đương nhiên là khen ngợi cậu ta rồi.
Thư kí ủy ban hành chính pháp luật Tô Chấn cũng tỏ ý khen ngợi ra mặt:
- Cậu nhóc Diệp Thanh này còn ít tuổi mà đã có được thành tích như vậy, nếu tiếp tục cố gắng nhất định sẽ còn tiến xa. Rồi sẽ bỏ xa hết chúng bạn cho xem.
Nghĩ tới thằng con của mình Tô Thông thân thiết với Diệp Thanh nên trong lòng càng đắc ý tợn. Phải nói là đứa con ngốc ngếch này của ông cũng có phần may mắn, tùy tiện làm quen lại có thể kết bạn được với người có y thuật như một danh y trong tương lai, hơn nữa nhân cách của đối phương cũng rất tốt!
Đối với Tô gia mà nói, tiền bạc, quyền lực đương nhiên là quan trọng. Nhưng nói về mặt sức khỏe thì nào có là gì. Nếu mà so sánh, thì cậu nhóc Diệp Thanh này còn quan trọng hơn đám người kia. Haiz! Sau này nhất định phải bảo thằng Tô Thông gần gũi hơn với Diệp Thanh, không vì gì khác chính là vì Diệp Thanh đã cứu mạng vợ sắp cưới của nó.
Thị trưởng An Đông Phóng phấn chấn nói:
- Bệnh viện Ngô Đồng còn phải chờ thêm một ngày nữa. Một ngày sau, nếu không có ai tái phát bệnh hoặc là có người nhiễm mới thì có thể gỡ bỏ lệnh cảnh báo, mở cửa phòng cấp cứu! Lần này công lao của Diệp Thanh rất lớn, những bác sĩ cùng tham gia cũng đã tốn không ít công sức. Tôi đề nghị sẽ mở một lễ tuyên dương tật long trọng, trao phần thưởng khích lệ cho những con người đáng quý này!
Tần Ưu Quốc sắc mặt không vui, hầm hầm hút một điếu thuốc.
Thường vụ phó thị trưởng Thịnh Triều Huy hiểu ý, lập tức họ một tiếng, đứng dậy phát biểu:
- Dù sao thì chuyện này cũng có ảnh hưởng không tốt. Nếu như công khai tuyên dương há chẳng phải nói cho mọi người biết chuyện này là có thật sao. Đến lúc ấy ấn tượng của tỉnh về ban thường vụ chúng ta sẽ ra sao?
An Đông Phóng nói:
- Nếu không tuyên dương chẳng phải sẽ khiến những người có công thất vọng sao?
Tần Ưu Quốc đáp:
- Vẫn không nên làm lớn. Vừa rồi bí thư Nhan có gọi điện thoại tới. Trong lời nói chính là có ý này.
An Đông Phóng đành đồng ý, nói:
- Không tuyên dương cũng được, tặng chút phần thưởng vật chất thì được chứ gì.
Tần Ưu Quốc gật đầu. Tuy ông ta muốn gây căng thẳng với Diệp Thanh nhưng lời An Đông Phóng rất có trọng lượng, nên ông ta cũng không dám làm quá.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Một ngày sau, lệnh cách li được gỡ bỏ. Tòa nhà khoa cấp cứu được mở, bệnh viện Ngô Đồng lại tiếp tục công việc thường ngày.
Rất nhiều người thân của bệnh nhân và y tá vào thăm, gặp nhau rất vui vẻ.
- Tiểu Linh
- Bố, mẹ, sao mới sớm thế này bố mẹ đã tới rồi?
Mã Tiểu Linh đang nằm trên giường, vui mừng lắm. Mã Chấn Hoa và Đổng Huệ Cầm ngồi bên giường con gái. Cả nhà ba người nói chuyện vui vẻ, trong câu chuyện đương nhiên không thể thiếu cậu con rể tương lai, Diệp Thanh.
Đống Tuệ Cầm nói:
- Cậu bé Diệp Thanh này, tôi càng nhìn càng thấy thích!
Mã Tiểu Linh làm nũng:
- Mẹ, hồi trước mẹ còn thấy anh ấy không thuận mắt kia mà?
Mã Chấn Hoa cười nói:
- Mẹ con ấy à, gọi là mẹ vợ ngắm con rể, càng nhìn càng thấy thích!
Mã Tiểu Linh cười tươi, cảm thấy một cảm giác hạnh phúc vô cùng. Trên đời này còn gì vui hơn là bố mẹ mình khen ngợi bạn trai mình nữa.
...
- Miêu Miêu, con gái đáng thương của mẹ, con gầy đi mất rồi!
Mẹ Lí Tiểu Miêu, Phương Ngọc Liên ôm lấy con, lòng xót xa vô hạn.
- Mẹ này, con có sao đâu nào. Nhìn mẹ lo lắng kìa. Được rồi, được rồi. Mẹ đừng khóc nữa. Ở đây có nhiều người lắm, để người ta nhìn không hay đâu!
Lí Tiểu Miêu vỗ nhẹ lưng mẹ, dỗ dành.
- Có gì không hay nào, con không thấy bao nhiêu người đang khóc đấy à? Đâu có phải chỉ có mình mẹ đâu!
Phương Ngọc Liên lau nước mắt, cười, mắng yêu con gái.
- Bố, con không về nhà mấy ngày, em có nghe lời bố mẹ không?
Lí Tiểu Miêu hỏi thăm bố. Bố cô, Lí Đại Trung, đang ngồi bên vừa cười vừa gọt cam cho cô.
- Nghe lời nghe lời
Lí Đại Trung gật đầu lia lịa. Ngập ngừng một lúc, ông liền rút ra một phong bao đỏ, nhét vào tay Lí Tiểu Miêu, nói:
- Miêu Miêu à, bố ở bên ngoài nghe người ta kháo nhau bệnh viện con có bác sĩ Diệp, y thuật cao minh. Lần này bệnh dịch là do một mình cậu ấy giải quyết. Con và bác sĩ Diệp có thân nhau không? Hay con mời cậu ấy đến khám cho em con xem sao?
Em trai của Lý Tiểu Miêu bị chậm phát triển, ngốc ngếch rất nhiều năm rồi , luôn là nỗi đau trong lòng của nhà họ Lý!
Lí Tiểu Miêu trả lời:
- Bố, bố làm gì thế này. Diệp Thanh, cậu ấy sẽ không nhận phong bao đâu.
- Nhưng...
- Bố cứ yên tâm đi, con đã nói với cậu ấy từ trước rồi. Cậu ấy nói mấy ngày nữa sẽ qua nhà ta.
- Vậy còn phong bao này...
Lí Tiểu Miêu sẵng giọng:
- Bố, sao bố lại học cái thói này. Bố yên tâm đi. Diệp Thanh với con quan hệ rất tốt. Nhắc đến chuyện tiền nong lại thành ra tổn hại tình cảm.
- Ồ!
Lí Đại Trung và Phương Ngọc Liên nhìn nhau cười. Trong lòng nghĩ thảo nào bác sĩ Diệp đối với con gái mình... Haha, Miêu Miêu hóa ra lại có phúc!
Bọn họ đứng từ xa quan sát Diệp Thanh, thấy anh chàng này trông cũng tuấn tú, đã thế mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhìn khí chất tướng mạo trông cũng lương thiện, họ nghĩ nhân phẩm ắt hẳn là rất tốt, cho nên trong lòng cảm thấy mừng vui vô cùng.
Nếu để Lí Tiểu Miêu biết một lời vô ý của mình khiến cho bố mẹ liên tưởng ra nhiều điều như thế, thì chắc cô sẽ dở cười dở mếu mất.
Cùng lúc đó, con trai ông Trịnh, Trịnh Tiểu Trữ cùng con dâu tới thăm. Con gái bác sĩ Cao, Cao San San đưa bạn trai tới thăm mẹ. Khoa cấp cứu vui vẻ ấm áp, không còn sự u tối như mấy ngày qua.
...
- Diệp Thanh, qua đây qua đây, tôi giới thiệu với cậu một người bạn. Đây là bạn đại học của Tần Lam, Nhan Tuyết Khâm.
Tần Lam theo Trương Hạo Kiệt tới thăm người bạn gái vừa mới từ xa tới đã mắc phải bệnh dịch. Trương Hạo Kiệt vừa nhìn thấy Diệp Thanh thì gọi qua, giới thiệu Nhan Tuyết Khâm để cậu làm quen. Trong lòng cậu nghĩ, Nhan Tuyết Khâm là con gái bí thư tỉnh ủy, giới thiệu với Diệp Thanh chỉ có lợi chứ không có hại.
- Anh Trương, chị dâu!
Diệp Thanh vội chạy tới, chào hỏi, rồi nói với Nhan Tuyết Khâm:
- Cô Nhan, cô đã khá hơn chưa? Còn bị ho khó chịu không?
Nhan Tuyết Khâm nhớ đối phương đã từ sờ bụng dưới của mình, hơi xấu hổ, nó
- Đã khá hơn nhiều rồi!... Cảm ơn anh!
Trương Hạo Kiệt vỗ vai Diệp Thanh, cười nói:
- Sao, hai người đã quen nhau rồi à, xem ra không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ!
Diệp Thanh trả lời:
- Lần này có thể thuận lợi giải quyết dịch bệnh cũng là có công của cô Nhan.
Trương Hạo Kiệt cảm thấy kì lạ, thắc mắc:
- Là sao cơ?
Tầm Lam cũng rất hiếu kì, nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh liền kể sơ lược lại chuyện về phân tử virut và u tế bào đánh nhau ra sao, ức chế thế nào. Trương Hạo Kiệt và Tần Lam nghe chẳng biết hay không, chép miệng ngợi khen.
Tần Lam nói:
- Dù là thế vẫn là công Diệp Thanh. Là cậu nghiêm túc, cẩn thận, y thuật cao minh. Nếu không tại sao bao nhiêu chuyên gia không nhìn ra, chỉ mình cậu nhìn thấy!
Trương Hạo Kiệt nói:
- Hôm qua cha tôi biết tin anh lập được công, ông cũng thấy mừng thay cho anh. Còn đứng trước mặt tôi khoe khoang nữa chứ, làm tôi cũng thấy ngại.
Diệp Thanh khiêm tốn đáp:
- Chỉ là tôi có chút nghiên cứu về y thuật thôi mà. Còn về những chuyện khác dù có cố cũng không thể bằng anh Trương!
Mọi người cười ha hả. Nhân lúc ấy, Diệp Thanh lấy ra một tờ giấy, đưa cho Nhan Tuyết Khâm.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương