Thần Y

Chương 196

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 196: Y linh bảo tháp, tất cả đều dựa vào mày rồi! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Quả nhiên, Lão Trịnh tức giận nói: - Hôm qua tôi đã viết đơn đề nghị rồi, không có ai tình nguyện đến đây à! Viện trưởng Trương cũng không có cách nào khác! Diệp Thanh Trầm ngâm nói: - Bây giờ giao cho Lý Tiểu Miêu và Cổ Linh Quên phụ trách giám sát điện tâm đồ! tôi lại tiếp tục nói chuyện với Trương viện trưởng xem sao, phân tích cho họ biết rõ phần nào tính nghiêm trọng của việc này, ít nhất thì bác sĩ Hàn và bác sĩ Tương có thể họ cũng sẽ vào đây! Nói đoạn liền đi ra khỏi phòn cách ly, gọi điện cho Trương Hạo Bác! Chừng khoảng năm phút sau, Diệp Thanh gác điện thoại đi vào, rồi thăm bệnh cho từng bệnh nhân ở trong phòng cách ly! Đây là loại bệnh dịch lợi hại nhất từ trước đến nay chưa bao giờ gặp, tất cả nhưng kháng thể hay những dược liệu được bào chế đều không có khả năng khống chế hay tiêu diệt được viruts một cách hiệu quả. Đến ngay cả trình độ y thuật cao minh của Diệp Thanh là vậy, am hiểu về cả y học hiện đại lẫn cả y học tương lại của thế giới nhưng cũng không có nghĩ ra được phương pháp triệt để nào cả, chỉ có thể dùng thương lê thần châm châm vào các huyệt vị của người bị nhiễm bệnh, phong tỏa hết mọi huyệt đạo lớn xung quanh tim tạo thêm mấy hàng phòng ngự cho tim. ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... - Hiện tại tình hình tại tòa nhà khoa cấp cứu là như vậy! Tại phòng họp ở lầu hành chính, các lãnh đạo thành phố và các chuyên gia lại mở cuộc họp nghiên cứu và thảo luận, bàn bạc để tìm ra phương pháp giải quyết! Trương Hạo Bác đem tình hình mà Diệp Thanh thông báo cho mình báo cáo lại với các lãnh đạo và mọi người không thiếu một từ rồi sau đó nói: - Hiện tại bệnh tình của những người bị lây nhiễm, phần nào cũng đã được Diệp Thanh không chế lại được! Vấn đề về nhân sự vẫn là vấn đề cấp bách nhất! Vốn dĩ nhân sự ở khoa cấp cứu đã ít, bây giờ lại có thêm mười bảy bác sĩ và nhân viên y tá ở đó bị lây nhiễm, nhân lực lại càng thêm bó hẹp! Chúng ta có một số đồng chí lão thành như chuyên gia khoa xương Trịnh Thường Mẫn, chuyên gia nhi khoa Cao Lệ Bình, đều nghỉ hưu rồi, được mời trở lại, bọn họ tối qua thậm chí còn không được nghỉ ngơi, đều ở lại chiến đấu với căn bệnh này! Tôi hy vọng những bác sĩ đang ở bên ngoài như chúng ta cũng không biết sợ hãi như họ, đi vào trong khoa cấp cứu giúp đỡ họ! Trịnh Thường Mẫn và Cao Lệ Bình, tuy rằng không phải là chuyện gia nghiên cứu về bệnh truyền nhiễm, nhưng có kinh nghiệm nhiều năm hành nghề, đối với nhiều khoa cũng có chút hiểu biết, lại nói, khoa cấp cứu là cần nhân tài của nhiều môn, nhiều khoa, Trịnh Thường Mẫn và Cao Lệ Bình cũng có thể đi vào, nói cách khác cũng là thể hiện được khả năng và năng lực của họ! Một lúc không có ai nói gì! Đến cả những vị lãnh đạo cũng không có phản ứng gì! Trương Hạo Bác, quyết tâm nói: - Trương mỗ bất tài xin xong phong đi đầu! ... Chuyên gia của bệnh viện Nhân Dân thành phố Lưu Quốc Khôn nói: - Ông là viện trưởng của bệnh viện Ngô Đồng, và cũng là người lãnh đạo của tổ chuyện gia, vẫn nên là ở ngoài tọa chuẩn chỉ đạo chứ! thôi để tôi đi cho! Trương Hạo Bác phẫn nộ nói: - Chiến trương ở đâu thì phòng chỉ huy trung tâm ở đó! Những người ở bên trong kia thì liều sống liều chết còn chúng ta ngồi ngoài này uống trà hút thuốc, bó tay không biện pháp, còn gọi gì là ngồi tọa chuẩn chỉ huy nữa?! Vừa dứt lời mọi người đều giật mình thất kinh, gương mặt biến sắc! Trương Hạo Bác nói có phần hơi nặng lời rồi, quả thật như là đập vào mặt người ta vậy, đến ngay như cả những người mặt dày như La Văn Châu, Tần Ưu Quốc cũng cảm thấy xấu hổ! Lưu Quốc Khôn hắng giọng khuyên nhủ: - Lão Trương... Chưa kịp nói hết câu, thì Trương Hạo Bác đập bàn cắt lời: - Lão Lưu, ông không cần nói nữa, tôi nhất định phải đi vào trong! Lưu Quốc Khôn nói: - Được vậy có anh già này cũng đi vào đó cùng với chú! Tôi không tin, có mỗi một con viruts mà lại có thể ăn thịt được một bác sĩ lâu năm như tôi?! Hai người khẳng khái đối thoại với nhau, thế là lập tức liền khơi dậy không ít khí thế trong các chuyên gia khác! Chuyên gia khoa nội Hàn Hưng Dân nói: - Tôi Lão Hàn này cũng tính là một người đấy nhé, tuy rằng tôi không có am hiểu gì về bệnh truyền nhiễm, nhưng ít nhất cũng có thể bảo đảm, vào trong đó rồi cũng có thể giúp được việc, không trở thành sự trói buộc của mọi người đâu! Chuyên gia khoa sản Tương Xuân Yến nói: - Tôi nghe nói bên trong cũng có không ít trẻ em và sản phụ, nếu tôi vào trong đó tôi sẽ phụ trách chắm sóc cho bọn họ! Bọn họ còn tôi còn, bọn họ mất tôi mất! Câu này nói ra có chút thảm thương, trong ngữ khí thản nhiên đó có bao hàm không ít sự dũng cảm và tựu tin! Một vị chuyên gia về Viruts họ Mạc ở bệnh viện Trung Y nói: - Thảo dược trung y đối với viruts cũng có phần nào hiệu quả khống chế, tôi có vài phương thuốc muốn đi vào đó thử nghiệm xem sao! Lý Quế Lăng môi cũng mấp máy, ngập ngừng mốn nói ra thái độ của mình, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt vào trong! Hoàng Húc Quân của bệnh viện Ngô Đồng bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, buồn dầu không hé răng nửa lời! ... ... Lại Trầm mặc thêm một phút, Trương Hạo Bác không thấy có ai lên tiếng, liền đứng dậy nói: - Bác sĩ Lưu, bác sĩ Hàn, bác sĩ Tương, bác sĩ Mạc, chúng ta đi thôi! Nói xong, năm con người đó đứng dậy rời đi, để lại đằng sau bên trong phòng hội nghị là sự xấu hổ vô cùng của các chuyện gia và những lãnh đạo! Trầm mặc một lúc thị trưởng thành phố An Đông Phương than thở một tiếng, “hổ thẹn à” rồi sau đó đứng dậy rời đi! Cuộc họp, họp đến bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả rồi! trong bụng nghĩ, chỉ tiếc tôi không biết gì về y học chứ không thì cũng đã đi vào bên trong đó góp một phần sức lực rồi! Nhưng mà, ông ấy cũng bất ngờ lắc đầu cười, cho dù nếu như ông ta có hiểu biết về y thuật đi nữa thì có muốn vào trong người ta cũng liều sống liều chết ngăn cản ông ấy! Nói cho cùng thì thân phận thị trưởng đặt ra ở đây! An Đông Phương đi đầu, rồi sau đó Tô Chấn cùng nhưng người khác cũng dần dần rời đi, không đến mười phút sau, cả phòng hội nghị đề đi hết! ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... - Cô gái này chính là Nhan Tuyết Khảm phải không? Diệp Thanh trán đầy mồ hôi, bộ quần áo cách ly mang trên người mơ hồ như dính sát vào da vậy, đương đến bên một bệnh nhân nữ, bệnh nặng nhưng nhìn gương mặt có vẻ xinh xắn, lật cái đồng hồ đa năng trong tay anh ta ra, rồi đột nhiên nhớ ra, hóa ra cô ấy là bạn đại học của bạn gái Trương Hạo Kiệt, Nhan Tuyết Khảm, và cũng là người đầu tiên bị lây nhiễm! - Ghê ghớm thật! Viruts nhiều đến như vậy?! Diệp Thanh hơi kiểm tra một chút, thiếu chút nữa giật nảy mình! Lượng viruts trong người Nhan Tuyết Khảm nhiều hơn rất nhiều so với những người khác, mức độ nhân chia của chúng cũng nhanh hơi nhiều nhưng chỉ có một điều kì lạ là cô ấy vẫn có thể sống đến tận bây giờ? Phía sau vẫn còn có đến mười mấy bệnh nhân cần được châm cứu, Diệp Thanh cũng không có kịp tỉ mỉ tìm hiểu, thế là lúc đó liền mở phanh áo ngực cô ấy ra, dùng kim châm vào cửu vĩ huyệt, đồng thời dùng thương lê chân khí bảo vệ tim mạch của cô ấy! Rồi tiến hành đến bệnh nhân tiếp theo! ... Đến chừng hai tiếng sau, Diệp Thanh mới thu kim, suýt nữa thì đứng không vững! Mỗi kim đều dùng lực từ bản thân, nội khi tiêu hao, thế này là cường độ lao động lớn biết bao nhiêu à! Hơn nữa, thương lê chân khí của anh ấy vẫn chưa luyện đến mức độ cao thâm là bao nhiêu! Rất, rất đáng tiếc là những bệnh nhân kia đều là những người bệnh tình nguy kịch, bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, làm cho Diệp Thanh vô cùng căng thẳng, đều làm cho anh bạn Diệp Thanh của chúng ta không có một chút thời gian và tâm chí nào để đi thưởng thức vẻ đẹp từ cặp nhũ hoa của bọn họ! - Lão Trịnh, bác sĩ Cao, tôi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, tiện tổng kết cân nhắc một chút, mọi người đừng ai đến làm phiền tôi! Diệp Thanh nói đoạn liền rời khỏi khu vực cách ly, đi vào một căn phòng trống khác, đây là căn phòng mà trước kia anh tới bệnh viện Ngô Đồng được Trương Hạo Bác sắp xếp là nơi ở cho anh ta, bây giờ thì trở thành căn phòng mà Mã Tiểu Linh nghỉ lại qua đêm mỗi khi không về nhà! - Y linh bảo tháp, đều dựa vào ngươi rồi! Diệp Thanh ngửi mùi hương thoang thoảng rồi trong đầu mường tượng ra không gian tầng hai của y linh bảo tháp rồi tiến vào trong đó!