Thần Y
Chương 172
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 172: Điềm đạm gặp mặt!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Trần Du chớp chớp đôi long mi đen nháy, chu đôi môi gợi cả của mình lên than thở:
- Nếu như có thể sản xuất và bán ra với số lượng lớn, tối dám chắc chắn không đến một năm sẽ chiếm lĩnh thị trường trong nước, và chỉ tầm ba năm là vươn ra thị trường thế giới, cái gì chứ chanel, ete lauder, Hải Lam Chi Mễ, tất cả đều chỉ có mà đứng hết sang một bên!
Ninh Não Nhi mỉm cười, đôi mắt to sáng ngời như Nguyệt Nga:
- Nha đầu, đùng có nghĩ mọi chuyện suôn sẻ tốt đẹp đến như vậy! Kinh doanh không có đơn giản như vậy đâu, không phải là chỉ có một phương thuốc hay mà đã là tốt! Hơn nữa, không phải là Diệp Thanh cũng đã nói là bên trong phương pháp điều chế đó có một vị thuốc rất quý hiếm sao, Lượng hàng ở trong tay anh ta cũng có giới hạn à!
Trần Du cười ha ha nói:
- Đó là điều đương nhiên, tôi cũng chỉ là vui miệng nói vậy thôi mà!
Diệp Thanh trầm ngâm nói:
- Kì thực cũng không phải là không có thể!
Thế là liền lập tức hai người đẹp ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh, vẻ mặt tràn đầy hi vọng
- Ha hả, cái đó, cái đó, vẫn cần thêm thời gian nữa, cần thêm thời gian!
Diệp Thanh ngẫm nghĩ nếu như trình độ y thuật của mình mà nhanh chóng nâng lên đến bậc thiên cảnh giới thì đương nhiên là những đồ tốt sẽ có rất nhiều, chứ mấy cái đồ mĩ phẩm này thì có là gì!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
-Ai dà, Tiểu Diệp đến đấy à! Mau vào trong này, mau vào trong này! Cái thằng nhỏ này, lại còn mang theo cả quà nữa làm gì?
Trong tòa nhà thành ủy, Trương Phủ, Hà Tố Khiết gương mặt vui vẻ hiền lành đón tiếp Diệp Thanh.
- Cô ơi, sức khỏe bác Trương dạo này có tốt không ?
Diệp Thanh mỉm cười hỏi
- Khỏe lên nhiều rồi, từ sau lần cậu đến khám bệnh châm cứu, lại cứ theo phương thuốc của cậu sắc cho ông ấy uống, đến giờ khá lên nhiều rồi, có thể miễn cưỡng đứng dậy đi lại rồi.
Hà Tố Khiết vô cùng vui mừng, đón tiếp Diệp Thanh rất nhiệt tình, lai ngâm cho cậu ấy một tách trà bích loa xuân, mỉm cười nói:
- Hai bố con ông ấy đang đi tản bộ ở ngoai kia, lát nữa về bây giờ!
Diệp Thanh nói:
- Đáng tiếc thật, lúc tôi mới đi vào không có gặp!
- Cái khu này cũng tương đối rộng, không biết chừng hai cha con ông ấy lại vào nhà ai đó ngồi chơi rồi cũng lên, cho nên cậu không thấy cũng phải thôi
Sau đó Hà Tố Khiết hỏi thăm tình hình công việc gần đây của Diệp Thanh, ngữ khí như là đang phỏng vấn trên tivi vậy!
Diệp Thanh vui vẻ trả lời, nói đại khái một lượt!
Đang ngồi nói chuyện thì, phí ngoài cửa “ hắt xì” một tiếng, rồi tiến vào là một người vóc vô cùng cao lớn nhưng rất ốm yếu, chính là Trương Kim Thụ tư lệnh viên khu cảnh bị Phù Liệu, đằng sau là một người đàn ông chừng trên dưới ba mươi tuổi, mậc một chiếc áo thể thao màu trắng và đi một đôi giày bóng đá, dáng vẻ rất có tinh thần!
- Chào bác Trương!
Diệp Thanh đứng dậy chào hỏi.
- Ai ~ dà, là Tiểu Diệp à!
Trương Kim Thụ thấm chí rất vui vẻ, dường như coi Diệp Thanh như là con cháu nhà mình vậy, liền chì vào Diệp Thanh rồi nói với người đàn ông trẻ tuổi kia.
- Đây là Diệp Thanh người mà bố hay nhắc đến ! Hai anh em làm quen với nhau nhé!
- Người đàn ông kia mắt sáng quắc, mỉm cười tiến đến bắt tay Diệp Thanh nói:
- Hai chúng ta từng nói chuyên qua điện thoại! Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi tôi là anh được rồi!
- À lần trước phải cám ơn anh Trương nhiều rồi!
Chất giọng người này sạch sẽ trong trẻo, Diệp Thanh có có nhiều phần có cảm tình, đương lúc vui vẻ nói chuyện! Nghe giọng hai người là biết đây đích thị là Trương Hạo Kiệt con của Trương Kim Thụ, không rõ cụ thể nghề nghiệp là gì nhưng rất có ảnh hưởng đến cục trưởng cục kiểm định dược thành phố, hiển nhiên cũng là do lăn lộn mà thành!
- Chúng ta ngồi nói chuyện!
Trương Hạo Kiệt ngồi tiếp Diệp Thanh, còn Trương Kim Thụ có chút mệt mỏi, được Hà Tố Khiết dìu vào trong phòng nghỉ ngơi!
- Hút thuốc không?
Trương Hạo Kiệt lấy ra một bao Nhuyễn Trung Hoa rồi rút ra hai điếu thuốc, đưa cho Diệp Thanh một điếu!
Diệp Thanh khéo léo từ chối:
- Tôi không biết hút thuốc!
- Vậy tôi cũng không hút!
Trương Hạo Kiệt mỉm cười, cất bao thuốc lại, rót thêm trà cho Diệp Thanh nói:
- Vây thì chúng ta cùng uống trà nói chuyện vậy! Cậu đến hơi muộn một chút, nếu không thì lầm bữa cơm tối, lại còn có thể ngồi nói chuyện thêm một lúc!
Diệp Thanh nói:
- Sau này vẫn còn có cơ hội mà!
Trong bụng liền đắc ý nghĩ, anh là anh ngắt thời gian mà đến chứ, nếu mà đúng giờ mà đến thì ít nhiều người ta cũng nghĩ đến ăn rình, như vậy làm người ta cũng ngượng chứ!
Trương Hạo Kiệt nói:
- Tôi có hỏi thăm qua chuyện của cậu rồi, kì thực, dựa vào năng lực của cậu, đi thi lấy cái giấy chứng nhận tư cách bác sĩ cũng phải nói là tương đối dễ dàng!
Diệp Thanh nói:
- Tuần Trước, viện trưởng Trương cũng có giúp tôi đi báo danh rồi nhưng mà tiếc là nhầm thời gian nên không có báo danh được!
Vốn dĩ là dựa theo “Hoa Hạ chấp nghiệp y sĩ” , những người học ngành hộ lí ở đại học như Diệp Thanh không được phép báo danh đến thi, nhưng anh ta lại là trung y cổ truyền “luật Y sư” lại có một quy định khác là chỉ cần học y học cổ truyền đủ ba năm, hoặv là có nhiều năm kinh nghiệm thực tiễn kiểm chứng, trên phương diện y thuật có lớn mạnh, lại được sự công nhận của chính phủ của tổ chức y học cổ truyền, y liệu, dự phòng, bảo vệ sức khỏe là có đủ tư cách và được đề đạt, có thể tham gia thi lấy tư cách bác sĩ hoặc giấy phép hành nghề. Nội dung thi do viện quốc vụ bộ vệ sinh tiến hành chế định.
Diệp Thanh từ thuở nhỏ theo học y cùng với cha mình Diệp Thanh tuyền và anh trai Diệp Dại Đông, sớm đã đầy mấy cái ba năm kia rồi, lại được sự đề bạt của bệnh viện Ngô Đồng, nên muốn tham gia kì thi kia thì cũng chẳng có vấn đề gì!
Chỉ tiếc là , thời gian báo danh vào tháng ba, lúc đoa anh ta vẫn còn đang ở dưới quê nhà! Đến giờ thì không có kịp rồi, cách ngày thi có một tuần!
Trương Hạo Kiệt liền xua tay:
- thời gian không thành vấn đề! Trên cục vệ sinh và cục kiểm tra dược có người quen của tôi, có thể linh động giúp cậu được!
Diệp Thanh tất nhiên là vô cùng cảm kích!
Hai người nói chuyện một lúc, rồi Diệp Thanh liền, đi bắt mạch cho Trương Kim Thụ và các triệu chứng rồi nói:
- Bệnh của bác Trương cũng khỏi được tầm bảy tám phần rồi, châm cứu thêm một lần nữa, sau này chỉ cần chú ý bảo dưỡng là ổn, không sợ tái phát lại!
Nói rồi, liền để Trương Kim Thụ cởi áo ra nằm trên giường sau đó lấy ra một cây kim dài đến ba thốn, châm vào “phong trì”,”khúc trì”, “dương trì” , “ngoài quan”, “bát tà”, “phong thị”, “túc tam lí” , “tam âm giao” , “giải khê”, “khâu khư”, tổng cộng mười huyệt lớn!
Lần này châm cứu có khác với lần trước, lần trước mười kim đều thẳng tắp, chia ra từng tổ từng lượt, động tác phức tạp, tay nhanh thoăn thoắt như bay, như anh sáng vụt qua, lại mềm mại nhu động như mây bay, những người đứng ở một bên như bị lạc trong mây khói vậy, hoa mắt chóng mặt khi nhìn vào...
Lần này, không chỉ một kim, thong thả từ từ mà khí thế cũng trầm ngưng, nặng nề. Lưc đâu kim xuống đầu kim nhân “ thương lê chan khí” khong ngừng rung mạnh, tự bảo kiếm được rút ra khỏi bao, đến những người tuyệt đối không hiểu gì về châm cứu khi xem cũng biết ít nhiều được ba bốn phần ý vị, có thể nói là biến phức tạp thành đơn giản, trở về nguyên dạng!
- Không ngờ có một thời gian ngắn mà y thuật của Diệp Thanh lại tiến bộ lớn như vậy!
- Tuy rằng tôi không có hiểu rõ kĩ thuật châm cứu của anh ta cho lắm, nhưng bên trong vẫn ngấm ngầm bao hàm kiến thức y học!
- Cùng với các thủ pháp, của thật là vô cùng kì diệu! Anh bạn Diệp Thanh này không thể chỉ nhìn người mà bắt hình dong được, sau này chắc chắn là nhân vật có tầm cỡ đây!
Cả ba người nhà họ Trương đều âm thầm tán thưởng!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Hội trường thành phố Phù Liệu, một buổi tối đèn bật sáng chưng, có rất nhiều người giới thượng lưu đều được mời đến trước, lại còn càng thêm không ít con cháu cũng đến biểu dương! Chỉ riêng quảng trường ở trước mặt cũng đỗ không biết bao nhiêu là xe sang trọng!
- Hê, không nghĩ là Tô Thông lại có trọng lượng đến vậy!
Diệp Thanh và Ninh Não Nhi xuống xe, nhìn thấy một hội trường lớn như vậy đều ít nhiều có chút bất ngờ! Đem ra so sánh thì xe của Ninh Não Nhi quả thật là không là gì trong đó, càng không cần phải nói đến cu cậu Diệp Thanh, nghèo đến mức đến xe cũng không có!
Ninh Não Nhi thản nhiên nói:
- Kinh doanh mà, làm mạng lưới quan hệ thôi! Anh bạn này củ anh gia đình có tiềm lực, khe ra một chút cũng có là gì!
Diệp Thanh gật gật đầu rồi cùng với Ninh Não Nhi đi vào trong đại sảnh hội trường!
Hôm nay là ngày Tô Thông thành lập công ty mới, CÔNG TY TRÁCH NHIỆM HỮU HẠN THỜI TRANG BA ĐỀ thành phố Phù Liễu, lễ hội khai trương sản phẩm thời trang mới! Diệp Thanh là bạn tốt của anh ta nên đương nhiên là nhận lời mời đến trước!
Gì mà phải mở một công ty thời trang! Tất nhiên là chủ ý của Vương Liễu rồi! Người đẹp này xuất thân là người mẫu thời trang, vẫn luôn muốn chuyển sang thiết kế, tự mở một công ty riêng, Tô Thông làm như vậy cũng chẳng có gì bất thường!
Vốn là Tô Thông mời Diệp Thanh và Mã tiểu Linh, nhưng mà Mã Tiểu Linh gần đây lên chức phó chủ nhiệm khoa cấp cứu, công tác có vẻ bận rộn một chút, lại thêm nữa, tình hình ở bênh viện có nhiều biến đổi, thường phải làm thêm giờ, không có thời gian cố định, nên Diệp Thanh cũng thì là đưa Ninh Não Nhi đi cùng! Cũng coi như là làm quen trước với giới thương nhân để mở rộng cho con đường phát triển sau này!
- A, sao mà cô ấy cũng đến rồi?
Vừa vào đến đại sảnh , hoạt động vẫn chưa bắt đầu, Diệp Thanh liền nhìn thấy người quen!
Người phụ nữ này dáng người cao cao, búi tóc cao đen bóng, lộ ra cái cổ nhỏ với làn da trắng như thiên nga, gương mặt xinh đẹp , hàng mi cuốn hút, nụ cười mê hoặc lòng người như có ma lực!
Cô nàng cao mét bảy, mang một đôi giày cao gót đình đầy hạt , mặc một chiếc váy dài màu tím, lỗ ra những đường cong vô cùng nhuần nhuyễn hấp dẫn! Đứng giữa hội trường, quả thật đem so với mấy cô người mấu đứng ở phía sau cánh gà kia còn hơn bội phần!
Chính là người mà Diệp Thanh thầm yêu trộm nhớ thời học phổ thông, giờ là một quản lí của ngân hàng công thương Phù Liễu, Hứa Tinh Tinh!
- gì đấy, nhìn thấy người đẹp một cái là không chớp mắt được luôn à?
Ninh Não Nhi liếc nhìn Diệp Thanh một cái, trong bụng có chút ghen tuông.
Diệp Thanh trả lời:
- Không có, chỉ là một người bạn học cũ.
- Sao cơ? Mối tình đầu của cậu à?
Ninh Não Nhi rất nhạy bén, biết được sự che lấp của Diệp Thanh, làm bộ như không có chuyện gì, nhưng vẫn bị cái trí hội của phụ nữ tìm ra manh mối, nói trêu tức.
- Đâu có chứ! Trước đây tôi đối với nàng ..., có gì đâu, chỉ một chút kỉ niệm thôi, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà thôi! Giờ đã sớm không có cảm xúc gì nữa rồi, chúng ta sang bên kia đi!
Diệp Thanh chỉ về phía mặt nam, vô tình hay cố tình muốn tránh mặt Hứa Tinh Tinh.
Ninh Não Nhi cười như không cười,đi theo Diệp Thanh!
Đâu có biết là vẫn bị Hứa Tinh Tinh phát hiện ra!
- Diệp Thanh!
Cái cô gái trời sinh ra đã xinh đẹp này đi đến sáp lại, đôi mắt xinh đẹp đến say lòng người liếc nhìn cô nàng Ninh Não Nhi bên cạnh Diệp Thanh như dò xét!
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
21 chương
164 chương
257 chương
25 chương
107 chương