Thần Y
Chương 168
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 168: Sao bố cứ bôi nhọ con không à!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Diệp Thanh thân hình nhanh nhẹn, cánh tay tung bay, thi triển “ cửu mạng lục quyền” dạ kích một cách mãnh liêt lên người gã vận động viên tỉnh kia, gần như là lực từ những quyền đó đến cơ bắp khá là đủ! nhưng mà mỗi một đấm phát ra, nặng nhẹ khác nhau, và tư thế cũng có khác, vô cùng cao thâm, sợ rằng đến cả những người làm trung y cao thủ lâu năm nhìn cũng không hiểu!
Đôi mắt của Mã Tiểu Linh ánh lên những tia sáng kì lạ, càng thêm khâm phục Diệp Thanh! Nếu mà đổi là cô ấy đến cứu người thì chắc chỉ có dùng đến phương pháp hô hấp nhân tạo, mà cô ấy lại không có muốn như vậy! Lại nói, không phải là có Diệp Thanh ở đây sao? Cho dù là có hô hấp nhân tạo thì cũng là Diệp Thanh đến làm à!
...
Gì? Hô hấp nhân tạo? Diệp Thanh cũng không có chịu! Có phương pháp y học truyền thống này rồi thì cần gì đến hô hấp nhân tạo chứ? Lại nói, cái anh chàng Phương Dũng này là một ngươi đàn ông như vậy, thì bản thân hạ miệng thế nào đước? Nếu mà đổi thành một cô gái xinh đẹp khác thì còn có thể!
Lúc này có khác với lúc cứu Vương Lão Bá, một là Vương Lão Bá với Diệp Thanh tương đối thân thích, con người rất là trung hậu, đối với Diệp Thanh cũng khá là tốt đây là “bán anh em xa mua láng riềng gần”. Hai là lúc đó Diệp Thanh cũng không có biết “ ngư xà bí thôi”, “ thương lê thần châm”, “cứu mệnh lục quền” mấy cái kĩ năng thần y này à!
Bây giờ thì y thuật tiến bộ rồi, tất nhiên là có thể dự theo hoàn cảnh mà lựa chọn phương pháp cứu người thích hợp!
- Ọe~! Ọe~!
Phương Dũng quay người nôn, mơ hồ như cả mật đắng cũng nôn cả ra, rồi sau đó há ngoác mồm hít từng hơi từng hơi lớn!
- Anh thế nào?
Diệp Thanh cười nói.
- Tôi...
Phương Dũng ngẩng đầu nhing Diệp Thanh, rồi lại liếc sang Mã Tiểu Linh, nghĩ đến những câu nói hùng hồn lúc trước của mình, đến lúc này chỉ muốn tìm một cái hố nào đấy để chui vào! Hoặc là dùng quần áo bọc cái đầu mình lại! đáng tiếc là trên thân lúc này chỉ có một cái quần bơi bé tẹo, chẳng có cái gì khác, thế là lúc đó mặt đỏ gắt lên, đúng là muốn nhảy lầu quá đi!
- Tôi không sao! Tạm biệt!
Bạc sĩ Diệp thật là thần kì, Phương Dũng lúc nãy tim còn ngừng đập, thế mà bây giờ không lại có thể bò dậy được, đầu cắm thẳng về phía phòng thay đồ nam đi thẳng!
- Diệp Thanh, chúng ta có khi nào quá đáng quá chăng?
Mã Tiểu Linh nhìn bóng dáng lật đật của Phương Dũng, trong bụng có cảm thấy một chút có lỗi, đỗi môi hồng mấp máy nói.
Diệp Thanh nói:
- Cái này có gì mà quá đáng chứ, anh ta dám đứng trước mặt bố mẹ em nói không hay về anh, đả kích như thế này vẫn còn coi là nhẹ đối với hắn rồi! đến anh hồi còn nhỏ còn bị nhận nhiều sự đả kích hơn thế này nữa cơ!
Mã Tiểu Linh nói:
- Đàn ông bây hơi ích kỉ một tí là ánh mắt lại đâm chọc như là mũi kim vậy!
Diệp Thanh có chút mất mặt, gườn mặt đỏ ửng lên, chiu môi nói:
- Ai bảo hắn muốn nhân có hội sàm sỡ em chứ?!
- Hì Hì, giận rồi à?
Mã Tiểu Linh cười duyên dáng, rồi mạnh tay ôm chặt lấy Diệp Thanh, không ngờ cũng ôm chầm được lấy Diệp Thanh, rồi sau đó quay vòng quanh anh ta!
- Em làm cái gì vậy? Mau bỏ anh ra coi nào!
Tội nghiệp anh bạn Diệp Thanh của chúng ta, từ bé đến lớn chưa có được con gái ôm chặt mình đến như vậy, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp như thế này!
Thế này làm cho người ta ngượng chết được!
- Sao mà anh nặng thế này à?
Mã Tiểu Linh cũng không có dễ dàng gì ôm được một vòng quanh Diệp Thanh rồi vất anh ta xuống, thở phì phò nói.
Diệp thanh hỏi ngược lại:
- Dạo này sao mà em khỏe thế ? gây teo như vậy mà không ngờ!
Kì thực Diệp Thanh rất thích người như Mã Tiểu Linh thế này, và đặc biệt là nàng tương đối hào phóng, đôi môi cong cong ướt át, lộ ra hằm răng trắng bóng, rạng rỡ!
- Đương nhiên rồi! cho nhà ngươi xem cơ bắp của chị!
Mã tiểu Linh cười duyên dáng, kéo cánh tay áo phông ngắn của mình lên, khoe khối cơ hai đầu bé nhỏ của mình lên.
- Ài! Dà1 cái bắp nhỏ này làm sao mà luyện được ra vậy?
Chỉ thấy cánh tay trắng trẻo của Mã Tiểu Linh hơi hơi nhô lên một chút cơ, làn da trắng mịn, đường nét cuốn hút, làm cho người khác khó mà kìm nén nổi cảm xúc, muốn cắn thử một cái!
- Hồi trước khi học cấp hai đứng xe bú vịn thành xe nhiều mới có được đấy!
Mã Tiểu Linh cười đắc ý, vẻ mặt yêu kiều quyến rũ lòng người!
Diệp Thanh nhịn không nổi liền hướng mặt đến hôn nhẹ lên má cô ấy!
- Anh làm gì thế, cận thận bị người khác nhìn thấy!
Mã Tiểu Linh vô cùng thẹn thùng, đôi mắt quyến rũ tràn đầy sự vui mừng!
Diệp Thanh mặt dày mày dạn nói:
- Nhìn thấy thì nhìn thấy chứ sao, chuyện cũng rất bình thường mà!
Nói đoạn bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng!
- Ai muốn chứ, đi chết đi!
Mã Tiểu Linh không nhịn được lại một lần nữa đưa tay ra cấu vào mông Diệp Thanh!
Diệp Thanh lập tức tóa mồ hôi, cái cô gái này, học cái trò đấy cảu ai thế cơ chứ? Nhưng mà, hê hê, cảm giác đó thật là tuyệt!
...
Diệp Thanh cũng tiện lúc đó đi vào phòng thay đồ nam, cái cậu Phương Dũng kia sớm đã biến mất từ lúc nào rồi! Diệp Thanh nhanh chóng tắm một cái rồi thay đồ ra với Tiểu Linh! Rồi sau đó hai người tay cầm tay đi về nhà!
- A, sao lại chỉ có hai người đi về? Dũng Nhi nhà tôi đâu?
Vừa mới vào nhà, mẹ Phương Dũng vô cùng khách khí đi ra hỏi.
Diệp Thanh trả lời:
- Anh Phương tự đi về trước rồi!
- Cái thằng nhóc này đúng là không biết nghe lời!
Mẹ của Phương Dũng nhìn Diệp Thanh, trong bụng nghĩ, không phải là con trai mình bị thằng nhóc này bắt nạt đấy chứ? không được, mình phải gọi một cuộc điện thoại hởi xem sao, thế là lấy điện thoại gọi cho Phương Dũng!
Gọi đến hai ba cuộc điện thoại cũng không thấy trả lời! cuối cùng thì đến lần thứ tư Phương dũng cũng đã nghe máy, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia giọng nói tức giận của anh ta:
- Đừng làm phiền con nữa! giờ ai con cũng không muốn gặp!
- Con sao vậy, có chuyện gì thế...!
Tút~ tút~ tút
~
Mẹ của Phương Dũng vẫn chưa nói hết câu thì anh ta đã dập máy! Thế là ngay lúc đó bố mẹ anh ta cảm thấy vô cùng buồn bực!
Mã Chấn Hoa nói:
- Tiểu Linh à, có chuyện gì thế?
Rồi sau đó Mã Tiểu Linh cũng vô cùng ngượng ngùng kể lại cuộc thi bơi của hai người đàn ông một lượt, cô ấy cũng biết khéo léo kể lại, tuy có thiên về phía Diệp Thanh, nhưng cũng để cho người khác cảm thấy Phương Dũng không quá là bị oan khuất cho lắm, nói ra như là một chuyện nhỏ nhặt không có gì đáng kể!
Nhưng mà cha mẹ của Phương Dũng tương đối hiểu tính cách con trai mình cho nên biết, Phương Dũng bị chịu sự kích động nhiền đến gấp mười lần những gì mà Mã Tiểu Linh nói, thế là lúc đó hung hăng nhìn Diệp Thanh một cái rồi cáo từ ra về!
Mã Tiểu Linh liếc mắt nhìn bố mẹ, vô cùng xấu hổ nói với Đồng Huệ Cầm:
- Mẹ, làm cho mẹ thêm phiền phức rồi! sợ mẹ khó ăn khó nói với thím Quách?
Cái thím Quách này là bạn giao hảo tốt với Đồng Huệ Cầm, cũng là người giới thiệu Phương Dũng đến! Lần này đăc tội với cả nhà Phương Dũng, chắc là thím Quách không vui rồi!
Diệp Thanh cướp lời nói:
- Cái chuyện này là chủ định của cháu, không có liên quan gì đến Tiểu Linh!
Đồng Hệ Cầm ánh mắt thầm khen ngợi Diệp Thanh, rồi hướng về phía Tiểu Linh cười nói:
- Con ngốc này, có gì chứ, là hạnh phúc của con quan trọng hay là nói chuyện với người khác quan trọng?! Với lại cái chuyện này vốn dĩ cũng không thể miễn cưỡng được, thím Quách cũng không thể nói gì được!
Mã Chấn Hoa mắng yêu cô con gái bé bỏng của mình:
- Từ nhỏ cô đã cho chúng tôi bao nhiêu là phiền toái, bây giờ biết nhậ lỗi rồi à?
- Bố!
Mã Tiểu Linh hờn dỗi một tiếng:
- Vẫn còn có khách ở đây nữa, bố đừng có bôi xấu con như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương