Thần Y
Chương 165
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 165: Đòi nợ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
- Mọi người cứ ngồi chơi nhé, tôi về trước đây!
Diệp Thanh cười nói, cảm nhận được ánh mắt thù địch từ những anh bạn nhỏ kia!
Tĩnh cũng chẳng thích thú gì, nhìn bạn bè xung quanh rồi nói:
- Không sao chúng ta tiếp tục ngồi nói chuyện một lát!... Hay là em dẫn anh đi tham quan sân trường nhé, phong cảnh bên trong cũng đẹp lắm!
Thanh vui vẻ đáp:
- Được thôi!
Bụng nghĩ, anh chưa từng được học một trường cấp ba có tiếng tăm nào cả, tham quan một chút cũng được!
Hai anh em liền đi sâu vào phía bên trong trường, vừa nói chuyện vừa ngắm phong cảnh, lưu lại trên đường đi những tiếng cười sảng khoái!
- Ôi, ước gì lúc nào mà có thể được cùng Diệp Tĩnh nắm tay đi du ngoạn thế này, cho dù là đi ngắm cảnh trường anh cũng mãn nguyện rồi!
Hàn Nhạn Băng ngây người ra nhìn bóng hình của Diệp Tĩnh!
- Mọi người ngồi chơi nhé, tôi đi vào trong lớp học đây!
An Tiếu Trúc phảng phất có một chút mất mát, cũng không đánh bóng tennis nữa, trong lòng mô hồ như coa một cảm giác khó chịu:
- Thì ra cái tên kia không phải là đến thăm mình mà là đến tìm em gái hắn!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Leng keng leng keng
Tiếng chuông tan học từ xa vọng lại!
- Tiết học tiếp theo của em là gì?
Nhất Trung Phù Liễu, cây cối xanh tươi, dưới hồ cá tung tăng bơi lội, cảnh sắc thật là đẹp và yên bình, Diệp Thanh được em gái Diệp Tĩnh dẫn đi men theo con đường mòn bên hồ, thưởng thức phong cảnh trữ tình nơi đây!
- Môn tiếng anh! Chắc là phải viết văn nữa!
Diệp Tĩnh trong lòng rất vui vẻ nói!
- Viết văn à, anh sợ cái đó nhất đấy! Đặc biệt là nghị luận! Em mau đi đi, không thì lại muộn mất!
Diệp Thanh thúc giục, cái hồ này cách phòng học của bọn họ cũng tầm mấy phút đi bộ, giờ đi tới đó là vừa kịp!
- Được, vậy chúng ta cùng đi thôi anh!
Diệp Tĩnh có chút luyến tiếc, không dễ gì mà lại được gặp mặt anh trai!
- Đi đi! Nhớ là phải cố gắng chăm chỉ học hành đứng có vội vàng yêu đương lung tung!
Diệp Thanh dặn dò, đứa nhỏ này thành tích tốt lắm, nó cũng khá là chăm chỉ học tập mà!
- Anh, anh nói cái gì vậy?
Gương mặt nhỏ bé trắng nõn xinh xắn của Diệp Tĩnh có chút ửng hồng ngước lên oán trách.
- À à, anh thấy cái thằng cu có diện mạo xinh xắn như con gái kia hình như có tình ý gì với em!
Diệp Thanh mỉm cười nói, trong lòng mơ hồ có một chút khó chịu!
Gì chứ, dường như trên trái đất này, những người anh trai đều không có cảm tình với tất cả những cậu nhóc có tình ý với em gái mình! Diệp Thanh tất nhiên cũng không phải ngoại lệ! Hừm, muốn cưa đổ em gái ta, mơ đi!
- Anh~, em với cậu ấy không có chuyện gì cả!
Diệp Tĩnh giấu đầu hở đuôi giải thích, gương mặt xinh xắn ửng hồng lên! Đôi mắt long lanh cứ tìm cách lẩn tránh!
Lúc này Diệp Thanh lúc này quả thật có chút lo lắng, nhìn thấy ánh mắt của em gái mình, anh ta thấy mơ hồ có chút gì đó như là cô ấy có cảm tình với tên nhóc kia??? Hài đúng là đàn bà! Thôi bỏ đi vậy, vẫn cứ là thuận theo tự nhiên, cũng lười phải quản cô ấy, tránh sau này lại thành một người ác không à!
- Được rồi được rồi! nhanh đi học đi! Đừng có chậm trễ sự nghiệp học tập! Anh vẫn mong đợi cô thi được vào một trường đại học đàng hoàng, học đến thạc sĩ tiến sĩ, vinh danh!
Diệp Thanh lại một lần vỗ vai cô ấy, rồi thúc giục.
- Ờ! Vậy em đi nhé! Anh tự đi dạo một mình nhé! Đừng có lạc đường đấy!
Diệp Tĩnh thấy thời gian cũng không còn sớm, liền nhanh chóng cáo biệt Diệp Thanh rồi đi lên lớp!
- Thật là ngưỡng mộ cuộc sống cấp ba vô âu vo lo!
Diệp Thanh lắc đầu cười rồi đi hướng về phía con đường nhỏ ở tiểu khu phía trước, đó là khu nhà ở của giáo viên, Mã Tiểu Linh và bố mẹ cô ấy đều ở đó!
Đên trước cổng khu nhà ở kia, cũng không đi vào mà lại táp vào một cửa hàng bán trà gần đó!
Lần đến thăm Diệp Tĩnh này anh ta có lưu ý, cái tiệm trà kia làm ăn cũng được, những loại trà mà họ bán ra chất lượng cũng tương đối đảm bảo! Thế là lúc đó đi vào mua luôn hai hộp Long Tỉnh Trà! Gì chứ lần đầu tiên đến nhà bạn gái thì có ngượng ngùng gì đi chăng nữa cũng nên mua một chút quà làm lẽ ra mắt chứ nhỉ? Nếu không thì cũng không có được lịch sự lắm!
Theo địa chỉ, cuối cùng cũng tìm đến được tầng lầu nơi mà Mã Tiểu Linh ở, vừa mới đi đến cửa, đang chuẩn bị ấn chuông thì nghe thấy bên trong mơ hồ vọng ra tiếng nói của rất nhiều người, thế là bản thân cũng có chút hoảng loạn!
- Tiểu Linh thật là, không phải là nói chỉ có ở cùng với cha mẹ thôi sao? Hôm nay sao mà lại có nhiều người thế cơ chứ? Chẳng lẽ bạn bè thân thiết đều biết hôm nay mình đến, nên đều đến để xem đây chăng?
Vừa Nghĩ như vậy trong lòng Diệp Thanh càng thêm lo lắng, không biết chỗ quà mà mình mua có đủ hay không, những người bạn của Tiểu Linh không nhận được quà liệu có trách móc gì không! Lúc lại lo lắng trước mặt bao nhiêu người như thế, liệu khí chất của mình có đủ để giữ thể diên được cho Tiểu Linh hay không! Một lúc lại lo sợ cha mẹ Tiểu Linh coi thường bản thân! Tóm lại là vô cùng rắc rối!
- Ôi, kệ vậy, chết thì chết! Cứ lao vào trước đã! Anh là ai chứ? Nên thản nhiên một chút!
Diệp Thanh cuối cùng cũng lấy được dũng khí, ấn chuông cửa!
- Leng keng! leng keng! Leng keng!
Sao ba tiếng chuông cánh cửa đã mở ra, thế là ngay lúc đó, một cô gái dáng người cao cao, đôi mắt đen láy long lanh, uyển chuyển xinh đẹp, chính là MÃ Tiểu Linh, cô ấy đích thân ra mở cửa cho Diệp Thanh!
- Vào đi!
Đôi măt như ngọc của Mã Tiểu Linh dịu dàng cùng đôi môi hồng quyến rũ mê lòng người, liền kéo tay Diệp Thanh đi vào trong!
- Đây là bố em!
Có bốn người ngồi ngoài phòng khách, Mã Tiểu Linh chỉ vào một người đàn ông mũi hiền lành tầm ngoài năm mươi, mang theo cặp kính đen, xem ra có nhiều phần là một học giả, giới thiệu với Diệp Thanh.
Diệp Thanh ngay tức khắc biết là Mã Chấn Hoa cha của Mã Tiểu Linh, đồng thời cũng là phó hiệu trưởng của trường cấp ba số một thành phố Phù Liễu, thế là lúc đó nhanh chóng tiến đến tự chào hỏi giới thiệu:
- Chào bác! Cháu là Diệp Thanh, “Diệp” trong từ cây “Diệp”, “Thanh” trong từ cỏ xanh “Thanh”!
Trong bụng ngầm tán thưởng, quả không hổ danh là một hiệu trưởng! Có phong độ thật hơn người, đúng là cốt cách của một hiệu trưởng!
Mã Chấn Hoa, nhìn Diệp Thanh một cái liền sửng sốt, dường như cảm thấy vô cùng bất ngờ, rồi sau đó liền hồi phục lại như bình thường, cười ha ha nói:
- Chào Tiểu Diệp, tôi có nghe lão Trương nhắc đến cậu, tuổi còn trẻ mà y thuật thì hơn người!
Diệp Thanh lúc đó liền thích thú, gì đây, bố vợ tương lại không ngờ lại có nghe qua đến tên tuổi của mình, vậy là cũng được nửa rồi! đang chuận bị khiêm tốn thì vọng lại tiếng nói chua chát của một nam thanh niên khiến cho Diệp Thanh cảm thấy như là vừa ăn nhầm cái đầu của con ruồi xanh nào đấy ghê thấy mẹ luôn!
Chỉ nghe thấy người kia nói:
- Hơ! Cái thằng nhóc kia sao nhìn mặt quen thế nhỉ? Không phải là cái người mà trên ti vi đăng là hành nghề trung y phi pháp đó sao?
- ...
Vậy là lập tức trong lòng Diệp Thanh vô cùng không vui! Người này sao lại có thể như thế được cơ chứ? Anh đâu có đắc tội với mày chứ? Có ai nói chuyện như mày vậy không à?
Thế là liền quay đầu lại hướng theo phía giọng nói đó pháp ra, chỉ thấy người kia tầm khoảng hai bảy hai tám tuổi, thân hình tương đối vạm vỡ, nhìn qua là biết người này đặc biệt thích vận động! Ngoài ra còn có hai người nữa, một người đàn ông mập mạp trung niên và một người phụ nữa khóe miệng có nốt ruồi dài tầm tuổi trung niên, đều chừng trên dưới sáu mươi tuổi!
Ba người này cứ như là mình nợ tiền ba người bọn họ vậy, ánh mắt đều vô cùng không tốt đẹp gì nhìn về phía mình!
Mẹ nó, đây là ai vậy chứ? Đừng có nghĩ mày to mà đã giỏi, anh cho mầy một trận đến bu mày cũng không nhận ra đươc bây giờ! Diệp Thanh trong bụng rủa thầm, đồng thời cũng có một chút không vui, những người này không phải là thân bằng cố hữu với Mã Tiểu Linh sao!
- Cái này là lộn vào chỗ nào rồi?
Diệp Thanh đánh mắt hỏi Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh che miệng cười, cũng không có giới thiệu ba người kia cho Diệp Thanh biết, mà lại lôi Diệp Thanh vào trong bếp, chỉ về phía người đàn bà mặc váy chùm đang thái rau, chỉ có thể nhìn thấy từ đằng sau lưng, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, gọi:
- Mẹ, Diệp Thanh đến rồi!
Diệp Thanh nhanh chóng chào hỏi:
- Cháu chào cô ạ!
Trong bụng nghĩ thầm đúng là mẹ nào con nấy, xem ra mái tóc ngắn cửa Mã Tiểu Linh cũng là ảnh hưởng từ phía mẹ của cô ấy! Nhưng mà cũng không có chắc chắn lắm, không biết chừng lại là mẹ cô ấy bị ảnh hưởng từ cô ấy cũng nên chăng?
Sau đó, mẹ Mã Tiểu Linh, Đồng Huệ Cầm quay đầu lại nhìn Diệp Thanh, mỉm cười nói:
- Diệp Thanh đến thật là đúng lúc, lát nữa ở đây ăn cơm với nhà cô, thưởng thức tài nấu ăn của cô nhé!
- Vâng, căm ơn cô ạ!
Diệp Thanh trong bụng mừng thầm, ha ha, lại còn giữ mình lại ăn cơm nữa, xem ra bươc đầu ra mắt có tiến bộ lớn rồi!
Anh ta đâu có biết đây chỉ là một câu nói xã giao, cho dù có là một người bạn không quen lắm hoặc chỉ là đồng nghiệp với Mã Tiểu Linh thì mẹ cô ấy cũng sẽ nói như vậy!
Mã Tiểu Linh rạo rực vui mừng kéo Diệp Thanh ra ban công.
Diệp Thanh trộm chỉ vào bên trong phòng khách, chỗ Mã Chấn Hoa đang ngồi tiếp ba vị khách kia, hỏi nhỏ:
- Tiểu Linh, bọn họ là ai vậy?
MÃ Tiểu Linh liếc qua một cái rồi đưa sát đôi môi của mình vào gần tai Diệp Thanh nói nhỏ:
- Bọn họ là đến đây để xem mặt đấy đấy, đều là bạn của mẹ em giới thiệu! Cứ đòi đến bằng được, em cũng không có cản được!
- Choáng, chẳng trách hôm nay em kêu anh đến!
Diệp Thanh lúc đó liền ngạc nhiên không nói lên lời!
- Thảo nào thấy kì lạ, từ lúc vào phòng khách thấy không khí cứ khang khác thế nào ấy? Hóa ra là như vậy!
Trong lòng lại mơ hồ có một chút hạnh phúc, gì chứ bà vợ này đối với mình tốt ghê! Nếu mà đổi là người khác thì chắc cứ chọn mãi, chọn tới người nào tốt hơn mình, mà lại còn giấu mình để đi hẹn hò nữa!
Trước cửa nhà mình nhưng Mã Tiểu Linh cũng không thể đuổi họ đi được, không được một lúc, Mã Chấn Hoa liền gọi Mã Tiểu Linh ra phòng khách tiếp khách, đương nhiên là Diệp Thanh cũng chạy theo, nhiệm vụ của anh ta hôm nay là làm cho chuyện này rùm beng lên!
- Phương Dũng nhà chúng tôi là vận động viên của tỉnh, lại còn nhiều lần đoạt được giải cấp quốc gia nữa!
Người đàn bà có nốt ruồi dài bên mép nhìn như là người bán rau vậy, chỉ biết khen ngợi con mình, đoạn nói:
- Bình thường nó đối nhân xử thế cũng rất tốt, đặc biệt là thích làm chuyện nghĩa hiệp! Có lần trên đường gặp người xấu, không màng đến bản thân đuổi theo bắt hắn, lại còn được lên báo nữa!
Diệp Thanh trong bụng nghĩ, lên báo thì ai chưa lên chứ, anh lên hai lần rồi đó! Lại còn lên cả ti vi nữa chứ! Một là là cứu Vương lão bá, một là ra mặt thay cho Ninh Não Nhi! Tuy rằng lần đó lý do không có được đẹp cho lắm nhưng cũng là lên báo với ti vi đây phải không? Người bình thường đâu có được như vậy!
Mã Chấn Hoa liền cười ha ha, cũng có thâm ý nhắc nhở con gái mình qua ánh mắt, bụng nghĩ, cái con nhỏ này đúng là làm khó cho ba mẹ! Trong nhà đã đến xem mặt một người rồi, lại còn tự ý gọi thêm một người nữa đến, cũng không có thông báo gì trước cả, có ai trêu chọc cha mẹ như vậy không?
Cái anh chàng vận động viên của tỉnh kia ánh mắt vô cung thù địch nhìn Diệp Thanh, hỏi một cái như đòi nợ vậy:
- Anh có đúng thật là cái người mà trên ti vi nói là hành nghề trung y không có giấy phép không? Sao mà tôi càng nhìn càng thấy giống thế nhỉ!
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
21 chương
164 chương
257 chương
25 chương
107 chương