Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 19 : Bức Thoái Vị? Muốn Chết?

Sau khi sững sờ trong chốc lát, Triệu Cường đột nhiên lấy lại tinh thần. "Đâu rồi? Làm sao lại để hắn trốn thoát rồi?" "Đúng a? Chúng ta vừa mới chỉ lo ngẩn người, kết quả lại để tên oắt con này chạy thoát!" "Mẹ nó! Mau đuổi theo!" Mấy người liền vội vàng đứng lên, nhưng lúc này mới phát hiện, không biết cửa phòng từ bao giờ đã bị người khác từ bên ngoài khóa lại. "Đáng chết! Tên đáng chết này, hắn muốn làm cái gì đây?" Đám người Triệu Cường tức giận đá cửa. Mà Tống Vũ Hân dường như nghĩ tới điều gì, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại một bước, cùi chỏ không cẩn thận đẩy ngã một bình Vodka. "Phanh"! Tiếng thủy tinh vỡ nát giống như tiếng chuông vang lên, hung hăng gõ vang tại trong lòng của mọi người, làm cho mọi người giật nảy mình. "Tống Vũ Hân, ngươi làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không? Tại sao sắc mặt khó coi như vậy?" Tống Vũ Hân nuốt nước miếng một cái, ở trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn đến mọi người run rẩy nói ra: "Các ngươi có nhớ hay không, Lăng Tiêu mới vừa nói cái gì?" "Nói cái gì?" "Hắn nói... Đây là bửa liên hoan đầu tiên sau ba năm, cũng là bữa ăn cuối cùng của chúng ta đó?" Trong lòng mọi người run lên, ánh mắt của Triệu Cường trợn thật lớn. "Mẹ nó! Tên chó chết này! Đây là hắn muốn giết chết chúng ta sao?" "Tên chó má này, hắn tưởng hắn là cái loại gì rồi chứ? Hiện tại hắn chỉ là một tên phế vật không cha không mẹ, vậy mà cũng dám ra tay với chúng ta sao?" "Nhanh! Mau gọi điện thoại cho cha mẹ, giết chết tên khốn kiếp này!" Lời nói chỉ vừa dứt, đột nhiên điện thoại của một tên thiếu niên gọi là Tiểu Long liền vang lên. "Quá tốt rồi, tôi còn chưa có gọi điện thoại, cha của tôi đã gọi đến! Tôi sẽ kêu cha tôi đến cứu chúng ta ngay!" Nói xong, vẻ mặt của hắn rất đắc ý nhận nghe điện thoại. "Này! Ba! Ngài đã tan ca chưa vậy? Con gặp một chút phiền phức, ba mau tới giúp con một chút." "Giúp cái đầu mẹ mày!" Ở trong điện thoại trực tiếp truyền tới một giọng nói tràn đầy giận dữ, lập tức làm cho khuôn mặt của Tiểu Long mếu máo. "Ba! Có chuyện gì vậy?" "Đừng gọi tao là ba! Tao không có loại con trai ngu như lợn như mày! Mẹ mày cái đồ ngu ngốc, mày dám đắc tội với người không nên đắc tội, mày lừa tao thảm quá rồi! Bây giờ tao đã bị mất chức, mẹ của mày cũng bị sa thải, nhà chúng ta xong rồi! Lại không thời gian xoay sở! Mày cũng không cần phải về nhà, tự mà lo cho bản thân đi!" Cha của Tiểu Long mắng xong, trực tiếp cúp điện thoại. Tiểu Long triệt để hoá đá, chiếc điện thoại di động đang nằm trong tay của hắn im ắng trượt xuống đất vỡ nát. Những người khác liền ngẫn ngơ. Triệu Cường vội hỏi: "Tiểu Long, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Long đắng chát cười một tiếng. "Xong, đều xong rồi! Chúng ta quá ngu xuẩn! Tất cả những chuyện này đều là chúng ta tự làm tự chịu! Nếu là chúng ta có chút lương tâm, thì làm sao có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay chứ?" "Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống a!" "Con mẹ mày não bị hư rồi a? Đừng để ý tới hắn, nhanh chúng ta nhanh gọi điện thoại." Triệu Cường bận bịu kêu gọi những người khác gọi điện thoại, nhưng mà tất cả mọi người đều bị cha mẹ gọi điện thoại đến trước. Chỉ sau vài phút, tất cả mọi người đều trầm mặc. Hơi thở của sự tuyệt vọng lập tức lan tràn khắp căn phòng... ... Lăng Tiêu rời khỏi khách sạn lớn Giang Châu thì đi về hướng về phố xá đông đúc. Ở chỗ đó, hắn còn có một cái hẹn. Hắn vốn là muốn cho đam người Triệu Cường một cơ hội. Nhưng cũng tiếc, đám người Triệu Cường cũng không có nắm bắt lấy. Điều quan trọng nhất là lúc mà bọn họ nhục mạ mẹ của Lăng Tiêu, cái loại thái độ cùng nụ cười tùy ý đó cũng đã triệt để đóng băng một tia tình bạn ở trong lòng của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu xuyên qua mấy con phố, liền đi vào một quán Cafe có tên là Hắc Miêu, quán cafe này cũng không tính lớn lắm nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp. Ba năm trước đó, lúc Lăng Tiêu còn đi học tại Giang Châu, thì thường xuyên cùng Mục Y Nhân uống cà phê tại trong quán cafe này Nơi này chính là nơi mà Lăng Tiêu thích nhất. Trời mưa ở Quỷ Cốc ba năm, Lăng Tiêu cũng nhớ nơi này ba năm. Chỉ là hiện tại hắn đến nơi này liền có cảm giác khác biệt. Lăng Tiêu đi vào quán cafe, một cánh tay nhỏ ở bên trong không ngừng khua tay. "Lăng Tiêu, ở chỗ này." Lăng Tiêu cười cười, đi về phía tiếng gọi, ngồi xuống bàn. "Mục tiểu thư tới sớm nhỉ!." Mục Y Nhân dịu dàng cười một tiếng. "Lăng tiên sinh mời khách, tôi đương nhiên phải cho tiên sinh một chút thể diện. Dù sao chuyến làm ăn của Omega là vì tiên sinh giúp đỡ mới đàm phán thành công được." "Tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí." "Đúng rồi, tại sao anh lại muốn uống cà phê ở quán này?" "Sao vậy? Quán cafe này có cái gì khác biệt sao?" "Cũng không có gì, chỉ là quán cafe này là nơi tôi cùng anh ấy thường xuyên tới." "Vậy a, thật đúng là trùng hợp!." ... Hai người tỉ mỉ trò chuyện một lát, không bao lâu sau thì máy thu âm ở trong quán cafe truyền tới bản tin của đài phát thanh Giang Châu. "Sau đây là bản tin nhanh. Mười hai giờ trưa hôm nay tại tầng mười một ở khách sạn lớn Giang Châu, có một căn phòng bị bốc cháy. Trận hỏa hoạn làm cho năm học sinh cấp ba tử vong tại chỗ, năm học sinh này được xác định là ba nam hai nữ. Cảnh sát có phán đoán sơ bộ là nguồn điện của nồi lẩu bị rò rỉ gây ra hỏa hoạn dẫn đến chết người, nghi ngờ là trung tâm mua sắm không được đảm bảo tính an toàn. Trước mắt, sự việc này đang còn trong tình trạng điều tra." Lúc này Mục Y Nhân đang uống cà phê cũng không khỏi sững sờ. "Khách sạn lớn Giang Châu?" Lập tức trong lòng của nàng nổi lên sự nghi ngờ liền liếc nhìn Lăng Tiêu một chút, cặp lông mày xinh đẹp nhăn lại hỏi nhỏ: "Sự kiện này...?" Lăng Tiêu gõ gõ đồng hồ, sắc mặt lạnh nhạt trả lời: "Khi tôi tới đây mới 12 giờ 05 phút." "Há, xin lỗi, tôi còn tưởng rằng là đám người Triệu Cường đi tìm anh, sau đó tụi anh có xung đột với nhau." Lăng Tiêu cười nhạt lắc đầu. "Tôi còn không có ngây thơ như vậy, cần gì phải tức giận với một đám học sinh." "Vậy cũng đúng, tôi nhìn thấy anh cũng không giống như là người bình thường, cũng không đến mức tính toán với đám người Triệu Cường." Trong lúc hai người đang nói chuyện, ở bên ngoài có một cô gái mặc một bộ quân áo công sở đang nhanh chóng tiến vào bên trong quán cafe, đôi chân dài của cô gái này mặc một đôi vớ màu đen toát ra vẻ thanh lịch quyến rũ, liền làm cho mọi người chú ý. Nàng chạy chậm đến bên người Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân, thở dốc mấy hơi rồi nói: "Tổng... Tổng giám đốc... Không xong!" Lông mày của Mục Y Nhân hơi nhíu, nàng để tách cà phê xuống, lời nói có chút tức giận hỏi: "Có chuyện gì, tại sao cô lại mất lịch sự vậy? Cô không thấy tôi cùng bạn uống cà phê sao?" "Xin lỗi Tổng giám đốc. Tôi không cố ý nhưng mà có việc gấp! Đám người Vương Đổng nói muốn tổ chức đại hội cổ đông để bầu Tổng giám đốc mới! Bọn họ hiện tại muốn ngài lập tức trở về để đàm luận việc này!" "Cô nói cái gì?" Trong nháy mắt, lông mày của Mục Y Nhân dựng đứng lên, sắc mặt băng lãnh đáng sợ. "Đám khốn kiếp này! Vốn là muốn mượn chuyện của Omega đem tôi đuổi xuống đài. Hiện tại tôi đàm phán thành công chuyến làm ăn với Omega, bọn họ thấy không có hi vọng liền bắt đầu chó cùng rứt giậu, trực tiếp xuống tay với tôi! Thật sự là thật ác độc a!" Cô gái lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc, làm sao bây giờ a? Đám người Vương Đổng có mưu đồ với vị trí Tổng giám đốc đã lâu. Nếu như lần này để bọn họ thành công, thì chắc chắn sau này khẳng định sẽ đem ngài đá ra khỏi tập toàn! Đến lúc đó, sợ là tập đoàn Y Nhân không còn là họ Mục nữa!" Mục Y Nhân nghiến chặt hàm răng. "Tôi sẽ không để cho bọn họ được như ý, đi thôi, trước tiên trở về để nhìn xem bọn họ diễn trò gì rồi lại tính tiếp." Nói xong, nàng hướng về Lăng Tiêu tạ lỗi nói: "Xin lỗi Lăng tiên sinh, cám ơn anh đã mời tôi uống cà phê, nhưng tôi có việc phải đi trước!" Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng. "Không có việc gì. Nếu không ngại thì tôi cùng với cô đi một chuyến. Thêm một người thì nhiều thêm một phần trợ giúp. Huống hồ tôi có người quen ở Omega, nói không chừng đến lúc đó có thể trợ giúp cho cô một chút." Mục Y Nhân khẽ giật mình. "Vậy thì cảm ơn anh, nhưng mà không biết có làm phiền anh hay không?" "Không có gì, dù sao hôm nay tôi cũng rất rảnh rỗi!"