Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 131
Nhất thời, trước sảnh một màn lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị những lời nói này của Lý Vân Phỉ mà sợ đến ngây người, tầm mắt đặt lên người Lý Vân Phỉ đang ôm bụng ngã nằm trên đất sau đó là đưa mắt sang nhìn Âu Dương Vũ đang đứng bên cạnh.
Nhưng điều không ngờ là Âu Dương Vũ trước tình cảnh như vậy trên mặt vẫn không thấy có một tia kinh hoảng, giống như là vừa xem qua một vở kịch chỉ thản nhiên cười nhẹ đưa mắt nhìn Lý Vân Phỉ đang đau đớn run rẩy dưới nền.
Lý Vân Phỉ nhìn thoáng qua bộ dạng trông vô cùng thống khổ, Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi có chút tò mò, nàng ta nếu thật sự mang thai thì tại sao cư nhiên lại nhẫn tâm lấy tính mạng đứa con ra để hãm hại mình?Dạo trước cô ta còn ở trước mặt nàng khoe này khoe nọ, hơn nữa còn rất quan tâm để ý đến, căn bản nàng ta lúc đó không có ý nghĩ sẽ dùng đến phương cách này báo thù nàng mà không quan tâm đến sinh mạng đứa trẻ trong bụng!
Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lý Vân Phỉ, ánh mắt liền trở nên u ám lạ thường, liền nhớ đến trước đó vài hôm có gặp nàng, bộ dáng của nàng cũng như lúc này, căn bản không phải là thái độ hành động mà một người phụ nữ có thai nên có, ngược lại thì có điểm giống...
Âu Dương Vũ đáy mắt lóe sáng lên trong lòng liền hiểu được vài phần, khóe môi thản nhiên cong lên ý cười, nhẹ giọng nói: “Em dâu à, ta khuyên cô đừng nên làm loạn như vậy nếu không hậu quả cô gánh không nổi đâu.”
Lý Vân Phỉ đau đớn hung hăng hít một hơi, gắt gao ôm chặt lấy bụng mình, ngón tay khẽ nắm chặt lấy y phục,bởi vì dùng lực quá mức cho nên cho nên phẫn uất liền bắt đầu dâng trào, lời nói cũng bắt đầu tàn nhẫn: “Nhị tẩu, ta đến tột cùng là đã đắc tội với tẩu ở chỗ nào, tẩu nói ta sẽ xin lỗi nhưng vì sao lại muốn hại chết đứa con đáng thương còn chưa ra đời của ta? Con ta nó không có lỗi, nếu như tẩu tức giận thì cứ việc trút giận hết lên người ta. Tại sao lại muốn tính mạng của con ta?!”
Lý Vân Phỉ bày ra bộ mặt tâm can tê liệt hướng về phía Âu Dương Vũ hô to khóc cơ hồ thở không ra hơi, ánh mắt giống như hận thù ai oán hung hăng trừng về Âu Dương Vũ, lên án: “Âu Dương Vũ, lòng dạ cô thật thâm hiểm!”
Vừa dứt lời, liền nghe tiếng choang một tiếng, chén trà ngay lập tức vỡ choang trên mặt đất, mảnh nhỏ vương vãi bắn tung tóe.
Dạ Trọng Hoa từ lúc xảy ra sự tình vẫn nhẫn nhịn đợi xem Lý Vân Phỉ loại đàn bà này dám giở trò gì, nhưng khi nghe được câu cuối cùng của cô ta, hắn dường nhưng không nhẫn nhịn được nữa, tức giận lộ ra rõ ràng trong mắt hắn, lạnh lùng quát lên: “Câm miệng.”
Những người xung quanh đều bị hành động này của Dạ Trọng Hoa dọa sợ đến không dám hít thở sâu, bầu không khí chết chóc này khiến cho không những Lý Vân Phỉ mà những người khác cảm thấy bất an, những lời nói như bị chặn lại nơi đầu môi, mặc dù ủy khuất nhưng cũng không dám lên tiếng tranh cãi, chỉ nức nở khóc, thân thể đau đến lạnh run.
“Thái y! Thái y!” Rốt cục Dạ Phi Hy cũng phục hồi tinh thần khiếp sợ đứng lên, lo lắng chạy đến bên người Lý Vân Phỉ mặc dù hắn không có chút tình cảm nào với Lý Vân Phỉ như nàng ta đang mang cốt nhục của hắn!Cũng là vì đứa con trong bụng nhưng một phần cũng vì quá bối rối, liền không tự chủ được hô lên.”Thái y a, mau truyền thái y, các ngươi có nghe rõ không!” Dạ Phi Hi không ngừng hướng về phía những người xung quanh hô hoán, hắn vừa lo lắng vừa hồi hộp, trên mặt bắt đầu trắng bệch. Thái y lúc này rất nhanh cũng chạy vào chưa kịp quỳ xuống hành lễ đã bị Dạ Phi Hi túm đến kéo đứng trước mặt Lý Vân Phỉ, nói: “Giúp bổn vương nhìn xem, con của bổn vương có cứu được hay không?”
Mọi người thần sắc có chút khác thường, tuy có thể nói tính mạng đứa nhỏ rất quan trọng nhưng một người đàn ông biết yêu thương vợ sẽ căn bản sẽ không hành động như vậy, chỉ quan tâm hỏi han về đứa con của hắn mà không hề để ý đến vị vương phi của hắn đang đau đến chết đi sống lại kia, liền không khỏi càng thêm tin tưởng đến việc người bên ngoài đồn đại rằng Dạ Phi Hi có mối quan hệ bất hòa với Lý Vân Phỉ, những người thân của Lý gia có mặt ở đây cũng kín đáo phê bình.
Nhưng Dạ Phi Hi lúc này nào có để ý đến dị nghị xung quanh, trong mắt hắn lúc này, đứa bé trong bụng là trên hết, so với tính mạng của Lý Vân Phỉ mà nói thì quan trọng hơn nhiều, nếu như không phải Lý Vân Phỉ đang mai thai cốt nhục của hắn thì hắn căn bản không bao giờ muốn nhìn thấy loại phụ nữ này!
Ngô thái y vội vàng quỳ xuống trước mặt Lý Vân Phỉ, nhẹ nhàng đặt tay lên mạch, một lát sau, sắc mặt hắn trông rất khó coi, nhìn Dạ Phi Hi ấp a ấp úng nói, “Con của Tứ hoàng phi... Sợ là không giữ được!”
Lý Vân Phỉ nghe xong liền gào lên khóc lóc thảm thiết, âm thanh cực kỳ réo rắt thê lương, nàng ôm bụng, trên mặt mang theo một nỗi tuyệt vọng: “Đứa con đáng thương của ta!”
Hoàng thượng sắc mặt thập phần khó coi, lần đại thọ của hắn lần trước gần như cũng mất hứng vì chuyện sinh non của Trình Cẩm, lần này là tiệc khánh sinh cho An phi của hắn lại cũng hỗn độn nguyên nhân cũng không khác chính là vì Lý Vân Phỉ sinh non, nếu như nói là trùng hợp thì chẳng phải là khéo quá mức hay sao, vì sao phi tử của Dạ Phi Hi đều mang đến nhiều điềm xui xẻo như thế?
Hoàng thượng đưa ánh mắt lạnh lùng đặt lên người Dạ Phi Hi cùng Âu Dương Vũ, mặt mày trong lúc đó mang theo một chút lệ khí, hắn không tự chủ được cầm tay An phi đang ngồi bên cạnh giống như đang cố trấn an cảm giác tồi tệ trong người mình.
Âu Dương Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của hoàng thượng liền ngẩng đầu chạm đến đôi mắt âm lãnh không tia kỵ úy của hoàng thượng, thần sắc lạnh nhạt mà ôn nhã, thậm chí còn có chút mờ mịt, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của Âu Dương Vũ, trên mặt hắn liền hiện lên một chút nghi hoặc. Hắn biết Vũ nhi cô con dâu này sẽ không phải là người như thế. Chuyện này hắn tin tưởng chắc chắn không phải đơn giản.
Dạ Trọng Hoa sau khi lên tiếng bèn đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ, bên môi cong lên một ý cười nhạt, một đôi mắt vô cùng đạm mạc,bình tĩnh không hề có chút dao động, giống như chuyện xảy ra trước mắt hắn đều là những chuyện vớ vẩn không đáng để hắn quan tâm! Bàn tay ấm áp to lớn của hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Âu Dương Vũ, dùng ngón tay cái của mình khẽ vuốt nhẹ mu bàn tay nàng trấn an, ánh mắt tràn ngập sự tin cậy. Bảo vệ nàng, tin tưởng nàng là điều mà hắn muốn làm nhất lúc này cũng như là điều mà nàng cần hắn làm nhất lúc này. Đối với hắn, nếu như đã không nếm trải được tình yêu thì hắn vốn không biết tình yêu không những cần sự chân thành mà còn là sự tin tưởng, cho dù cả thế giới này có quay lưng lại với nàng, có hiểu lầm nàng, có bỏ mặc nàng, hắn sẽ không bao giờ để nàng cô độc giữa một màn đêm cô tịch với sự mạnh mẽ vốn chỉ là một tấm lá chắn tự vệ tạm thời, nàng vẫn còn có hắn ở bên nếu như nàng nguyện ý để trái tim mình tin tưởng hắn, chấp nhận hắn. Âu Dương Vũ bị hành động này của hắn làm cho cảm động không thôi. Nàng biết cường thế, tin tưởng là tác phong điển hình của Dạ Trọng Hoa, nàng chợt nhận ra không biết khi nào kể từ khi bước vào thế giới cổ đại này, Dạ Trọng Hoa chính là người đàn ông đầu tiên cho nàng cảm nhận được sự ấm áp từ trong trái tim vốn băng lạnh đã lâu của nàng. Khi Dạ Phi Hi nghe được Ngô thái y chẩn đoán ngay lập tức ngẩn người, con hắn còn chưa kịp sinh ra, tại sao lại có thể mất được?
Nghe được tiếng gào khóc thê lương của Lý Vân Phỉ, lúc này hắn mới kịp hoàn hồn, con hắn chết là do loại đàn bà độc ác kia hãm hại!Nghĩ như vậy liền nghiến chặt răng tay chỉ thẳng vào mặt Âu Dương Vũ, đè nén sự phẫn nộ đang chực trào ra của mình quát: “Nói, vì sao phải hại con của bổn vương?”
Dạ Trọng Hoa nghe xong những lời nói ấy sắc mặt ngay lập tức âm trầm, cả người hắn tỏa ra một luồng không khí lạnh lẽo, đáy mắt tối tăm một màu.
Tiếp theo hắn nghe được Âu Dương Vũ thản nhiên đáp lại: “Tứ đệ nên suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng, Âu Dương Vũ ta lấy lý do gì mà muốn hại đứa con mà căn bản nó chưa từng tồn tại?”
Giọng của nàng nhẹ nhàng không một chút phẫn nộ, thậm chí bình thản không một tia dao động, đôi mắt dường như đang mang theo ý cười châm chọc. Mọi người sắc mặt ngay lập tức nghi hoặc, cái gì mà đứa bé đó chưa từng tồn tại?
Âu Dương Vũ y thuật cao minh khắp cái đất Tây Lăng này không ai không biết. Cho nên một câu này của nàng đều khiến cho mọi người có mặt ở đây bắt đầu hoài nghi đưa đôi mắt dò xét về phía Lý Vân Phỉ. Lý Vân Phỉ vốn sắc mặt tái nhợt giờ nghe được vài câu đó của Âu Dương Vũ lại càng thêm tái nhợt, chỉ biết che đậy bằng cách khóc càng lúc càng to, giống như muốn khiến cho mọi người chú ý.
Khi Dạ Phi Hi nghe được những lời nói này của Âu Dương Vũ trong lòng lại cực kỳ phẫn nộ, chỉ cảm thấy một luồng tức giận không thể khắc chế được vọt lên, nếu không phải vì hình tượng hoàng tử cao quý của mình hắn thật sự muốn ngay tại chỗ này mà đánh ả một trận, bèn giơ tay chỉ vào Âu Dương Vũ mắng: “Cô quả thật là loại đàn bà tâm địa rắn rết, lại còn nói nhăn nói cuội che đi tội lỗi của mình! Lúc trước còn hại chết Lý Phương Phỉ vẫn chưa đủ bây giờ lại còn hại chết cả con của ta, không biết vì sao loại người độc địa như cô lại có thể sống sót trở về. Loại người như cô lẽ ra là nên chết quách ở ngoài kia để không còn có thể hại người nữa!”
Dạ Trọng Hoa sắc mặt nhất thời trầm xuống, gương mặt nghiêng trở nên sắc bén. Ánh mắt bùng một ngọn lửa giận dữ có thể dễ dàng nhận ra. Một người có thói quen che dấu cảm xúc của mình khi thật sự tức giận quả thực đáng sợ hơn bất cứ ai. Vũ nhi của hắn sao hắn có thể để nàng dễ dàng bị người khác chửi mắng vào mặt như thế. Tên Phi Hi này quả thực đã chọc tức điên hắn rồi. Hắn thân ảnh như quỷ mỵ, lắc mình đến trước mặt Dạ Phi Hi, đôi mắt giống như lưỡi đao sắc bén, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi nói cái gì?”
Dạ Phi Hi lúc này bị cừu hận che mắt, giọng căm hận nói: “Nhị ca, huynh sao lại có thể cưới một loại tiện nhân tâm cơ đi hãm hại con đệ..!”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy Dạ Phi Hi té ngã văng ra xa mặt đất, Dạ Trọng Hoa trong tay tụ khí, dùng còn chưa được một phần ba công lực của mình, trong mắt lại không lộ cảm xúc, không mang chút lưu tình nào, vung tay đánh bật Dạ Phi Hi, Dạ Trọng Hoa còn định xuất chiêu thì bị Tam hoàng tử đứng một bên nắm chặt ngăn cản.Dạ Phi Hi bị Dạ Trọng Hoa làm cho sợ hãi mặt xanh tái mét, hắn biết từ trước đến nay Dạ Trọng Hoa hắn chưa bao giờ tức giận đến mức này.Sau đó không chút do dự, Dạ Trọng Hoa tiêu sái tiến lên phía trước đạp một cước vào người Dạ Phi Hi âm thanh lạnh lẽo u ám đến tận cùng của địa ngục: “Nếu không nể mặt ngươi, ta đã không ngần ngại ngay chính tại nơi này dùng mũi kiếm kia cắt đứt lưỡi ngươi! Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ngươi tự mình hiểu lấy. Đừng trách ta vô tình không nể tình huynh đệ”
“Phi Hi!” Hoàng hậu cũng biết Dạ Phi Hi làm như vậy thật sự vô cùng lỗ mãng, chỉ có điều! Dạ Trọng Hoa xuống tay cũng quá độc ác, ngay cả lời nói ánh mắt của hắn đều là sát khí! Dạ Phi Hi mặc dù tức giận nhưng cả người lại phát lên từng cơn run rẩy chỉ vì sự cường thế, tàn nhẫn của Dạ Trọng Hoa. Rồi đột nhiên trong miệng hắn liền dâng trào lên một cỗ mùi tanh sau đó hai mắt chợt tối sầm lại ngất đi.
“A!” Các vị tiểu thư ở đây nhìn thấy một màn này không khỏi hét to lên. Ngay giây phút đó đại sảnh lại lần nữa lặng ngắt như tờ, ai ai cũng không thể tiêu hóa được hết những chuyện vừa xảy ra ở đây. Dạ Trọng Hoa vẫn lạnh lùng đứng đó, nhìn một màn vừa rồi, trong lòng không mảy may rung động, mặt cũng không chút biến sắc, chỉ đưa mắt liếc nhìn hắn sau đó quay sang Âu Dương Vũ đưa đôi mắt phức tạp nhìn nàng. Nàng có biết ngay lúc hắn nhận ra ý đồ của Dạ Phi Hi, tim hắn như ngừng đập,cảm giác tuyệt vọng, đau đớn sợ hãi trên núi tuyết sơn kia lại một lần nữa tái hiện ra khiến hắn hít thở không thông. Hắn chỉ hận không thể ngay lập tức ngũ mã phanh thây, lăng trì tên Dạ Phi Hi ngu xuẩn kia ra.
Âu Dương Vũ cũng biết hắn đang lo lắng tức giận nàng đến mức nào. Nàng khẽ đưa mắt nhìn vết máu loang lỗ trên tay hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất. Âu Dương Vũ khẽ nắm tay hắn nhỏ giọng hỏi: “ Chàng ngốc vậy! Lại để bản thân mình bị thương thế kia?”
“ Âu Dương Vũ! Không có lần sau!” Một câu dù lạnh lùng nhưng pha chút lo lắng khiến Âu Dương Vũ trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng biết hắn sợ điều gì, là nàng phản ứng chậm, nếu thật sự không có hắn thì nàng thật sự đã chật vật dưới mũi kiếm của tên tứ hoàng tử kia.
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa liếc nhau khẽ giơ lên ý cười tà mị, ngày hôm nay hẳn hai vợ chồng hắn nên làm chút gì đó coi như là quà đáp trả cho vở kịch thú vị hôm nay, hắn biết Vũ nhi của hắn không bao giờ chịu để người khác khi dễ mình như vậy!
“Phi Hi!” Hoàng hậu lúc này không thể tưởng được Dạ Phi Hi lại đột nhiên ngất xỉu đi, trong lòng run sợ tới mức nước trà trong chén kia đã vơi đi hơn phân nửa, nàng bây giờ cũng không cố làm ra vẻ tao nhã quý phái nữa liền nâng y phục chạy vội vàng về phía Dạ Phi Hi xông đến, đem Dạ Phi Hi ôm vào trong lòng, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, “Phi Hi!Phi Hi, Con thế nào rồi?”
Hoàng thượng cũng kinh ngạc trước cảnh này từ trên ghế đi xuống, sau đó đưa đôi mắt ngờ vực về phía Dạ Trọng Hoa.
Ngô thái y đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh Lý Vân Phỉ liền nghe tiếng của nàng quát lớn: “Còn không mau qua đó xem!”
Ngô thái y cả kinh, vội vàng chạy đến, đem hai ngón tay khoát lên mạch cổ tay Dạ Phi Hi, chợt hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, lúc này hắn rất muốn mở miệng nói tình hình bệnh trạng của Tứ hoàng tử nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Mọi người tham gia bữa tiệc cũng không dám phát ra bất cứ một âm thanh gì, im lặng chờ tên Ngô thái y kia đưa ra kết luận, nhưng thấy bộ dáng chậm chạp không mở miệng của hắn, sau đó trán hắn mồ hôi lạnh tuôn ròng rã, thân mình lạnh run.
Hoàng thượng nhịn không được giận dữ, một cước đem Ngô thái y đá ngã xuống đất, nói: “Đồ vô dụng! Cút xéo đi!”
Nói xong lại bổ sung một câu: “Tuyên Vương thái y!”
Vương thái y là thái y chuyên trị cho hoàng thượng, y thuật rất cao minh, và cũng là người công tâm ngay thẳng nhất trong viện thái y. Hắn vốn không thích vị tứ hoàng tử này nên khi nghe hoàng thượng triệu vào hắn cũng đành khinh thường đến chẩn đoán.
Nếu như không phải thái y ở đây đều vô dụng như nhau, Dạ Phi Hi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tình trạng lại khẩn cấp, hoàng thượng cũng sẽ không gọi Vương thái y tới. Từ trước đến nay cũng rất ít người biết đến vị vương thái y này vì y thuật của hắn cao mình vô cùng hơn nữa hắn chỉ phục vụ cho mỗi một người chính là hoàng thượng. Lúc còn trẻ hoàng thượng khi mắc bệnh hiểm nghèo, hắn chính là người duy nhất đã ra tay chữa được nên hoàng thượng mới có thể sống cho đến bây giờ nên hoàng thượng cũng có vài phần kính trọng đối với hắn.
Vương thái y vừa đến hoàng thượng liền lập tức lo lắng hỏi: “Ngươi mau đến xem xem, Phi Hi rốt cuộc là sao vậy?”
Vương thái y không chút hoang mang tiêu sái đến trước mặt hoàng thượng hành lễ. Sau đó hắn mới ngồi xổm xuống chuẩn đoán hiện trạng cho Dạ Phi Hi.
Hoàng hậu ở một bên nói: “Vương thái y, ngươi phải xem xét thật cẩn thận, vừa rồi Phi Hi là bị... Là đánh bật đi nên mới bất tỉnh.”
Một lát sau đã nghe Vương thái y nói: “Thực ra Tứ hoàng tử bị đánh ngã thì không có vấn đề gì, chẳng qua...”
Hoàng thượng sốt ruột nói: “Chẳng qua cái gì?”
“Tứ hoàng tử bị trúng độc.” Vương thái y trầm ngâm nửa phút, chậm rãi nói.
Nhất thời, mọi người đều cả kinh! Sau đó cúi đầu nhìn chén rượu của mình, trúng độc? Có người hạ độc ở bữa tiệc này sao? Mọi người không khỏi ném chén rượu đi, trong lòng kinh hãi, sợ mình cũng sẽ bị trúng độc.
Vương thái y dường như không thèm để ý đến thái độ lo lắng sợ hãi của mọi người thản nhiên nói: “Hơn nữa là loại độc mãn tính, Tứ hoàng tử đã trúng loại độc này cũng được một năm rồi, loại độc này nếu như sử dụng ngắn hạn thì sẽ nâng cao sức khỏe, nhưng nếu như dùng dài hạn thì...sẽ khiến cho người dùng không có khả năng sinh sản. Loại độc này sẽ từ từ xâm nhập vào cơ thể, nếu như vừa rồi không phải tứ hoàng tử bị kích thích thì độc này sẽ không phát hiện ra trong khoảng thời gian dài.”
Hoàng hậu nghe Vương thái y nói xong liền mở tròn hai mắt kinh ngạc không thôi: “Ngươi nói Phi Hi bây giờ không có khả năng sinh sản?”
“Đúng vậy.” Vương thái y thần sắc bình tĩnh, hắn đối với chuyện tranh đấu trong cung vô cùng bình thản.
Hoàng hậu dường như bị ai chọc tiết quát lên: “Chuẩn đoán như thế mà cũng là thái y sao?” Mắt nhìn sang Lý Vân Phỉ, trong lòng càng tin tưởng rằng chắc chắn có sai lầm gì đó, tiếp tục nói: “Nói hươu nói vượn! Vân Phỉ thân vẫn có mang đấy!”
Nhưng người ngoài nào có suy nghĩ giống như hoàng hậu, vừa xe xong kết luận của Vương thái y, Dạ Tiểu Đàn giật mình kinh ngạc không khỏi thốt lên: “Trời ơi! Nói như vậy, lẽ nào con của Vân Phỉ không phải là của... Tứ đệ?”
P/s: Tối thứ ba có chương mới nha chị em...*chuồn lẹ kẻo ăn gạch*
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
11 chương
129 chương
20 chương
236 chương
89 chương