Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 107
Âu Dương Vũ chậm rãi tiêu sái tìm đường xuống núi, Nàng từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào với Dạ Trọng Hoa nữa. Trong lòng Âu Dương Vũ có chút nhức nhối nhưng sau đó lập tức biến mất. Liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên đi về phía trước nở nụ cười lạnh mà chính bản thân mình cũng không thể giải thích được ý cười này của mình. Âu Dương Vũ nàng nhất định phải sống, phải mạnh mẽ hơn nữa!
Âu Dương Vũ từ lúc xuống núi sau, liền kiếm một bộ y phục thường dân, tóc thì được buộc đơn giản. Nhìn thoáng qua trông nàng chỉ là một vị cô nương bình thường như bao người.
Âu Dương Vũ vừa đi quẹo vào một con hẻm nhỏ liền đã có hai vị nam tử nghênh diện. Hai tên nam tử này mặc một bộ y phục vải thô, dáng vẻ rất lưu manh, rất đáng khinh. Hai người bọn họ vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ, hai mắt sáng lên.
Vị nữ tử trước mắt bọn họ trông diện mạo thật tuyệt mỹ, mặt mày tinh xảo, thoạt nhìn trông thật ôn nhu yếu đuối, hai người nhìn nhau nháy mắt đi lại gần.
Âu Dương Vũ nhìn thấy bọn họ nháy mắt với nhau tức thì hai con ngươi vốn bình thản chợt lóe lên. Nàng cảm giác được hai người bọn họ vốn không có ý đồ tốt gì, nhưng cũng không có chút e ngại, tiếp tục đi về phía trước. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn quanh bốn phía thấy không có người, trong lòng liền sinh ra ý đồ đồi bại.
Hai người vốn định lên núi bán vài món hàng hóa kiếm chút tiền tiêu vặt nhưng không ngờ hôm nay lại may mắn đến như vậy, gặp phải một mỹ nữ đẹp tuyệt trần.
Một trong hai tên mặc y phục vải bố màu xanh thấp giọng nói: “Ca ca,đã lâu lắm rồi đệ vẫn chưa có một bữa ăn mặn nào, cư nhiên hôm nay lại gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần thế kia.”
Tên còn lại mặc vải bố màu xám cười dâm đãng nói: “Nhìn dáng vóc của cô nương này hẳn so với kỹ nữ ở lầu xanh còn khiến cho chúng ta thoải mái hơn ấy chứ!”
Âu Dương Vũ thính giác vô cùng tốt, nghe được từng câu từng chữ đầy ý dâm đãng chết tiệt kia. Âu Dương Vũ lạnh lùng nở nụ cười, nói ra những thứ dơ bẩn như vậy, thật đúng thực bẩn hai lỗ tai nàng. Nàng căn bản cũng không muốn để ý tới, chuẩn bị rời đi thì tên áo lam kia nhanh chân hơn một bước ngăn cản đường đi của nàng, bên môi đáng khinh cong lên: “Tiểu nương tử, sao hôm nay lại lẻ loi một mình như thế, có muốn cùng ca cac chơi đùa một chút hay không?”
Âu Dương Vũ lạnh lùng liếc hắn, ánh mắt lạnh lùng ấy đập thẳng vào ý nghĩ dục vọng của hắn lúc này. Tên áo lam kia chỉ cảm nhận được nữ nhân trước mắt mình trong hai mắt trong trẻo kia lại ẩn chứa sự lạnh lùng đến đáng sợ, lãnh liệt bức người, hắn theo bản năng rùng mình lên muốn chạy trốn. Nhưng dục vọng trong người hắn đã giữ chân hắn lại, cùng lắm cũng chỉ là một cô nương tay trói gà không chặt, nào có khả năng đối phó với hai huynh đệ bọn họ
Âu Dương Vũ nhướng mày, ánh mắt hoàn toàn lạnh như băng mở miệng: “Không muốn chết thì cút đi cho ta!”
Tên áo xám nghe vậy liền bày bộ dáng lưu manh cười nói: “Ta thích như vậy, đủ vị mới vui!”
Hắn nhìn lên khuôn mặt tức giận của Âu Dương Vũ, thật là một tiểu cô nương cá tính. Bên môi hắn không khỏi chảy nước dãi, hắn xoa xoa tay mong chờ được chạm tay vào thân thể nàng.Âu Dương Vũ khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh, cổ tay vừa chuyển, liền lấy một con dao nhỏ từ trong không gian ra. Nàng giơ con dao lên dùng đầu ngón cái mình vuốt ve sau đó đưa mắt nhìn hai tên phía trước, âm thanh bình thản nhưng mang tính cảnh cáo: “Bây giờ hai người các ngươi hối hận vẫn còn kịp, lúc đó đừng trách bổn cô nương không nương tay tha cho các ngươi một con đường sống!”
“Ha ha ha, còn chơi dao với bọn ta sao. Bây giờ ta sẽ cho tiểu nha đầu ngươi biết thế nào là dao nhỏ...” Tên nam nhân kia nhìn Âu Dương Vũ với vẻ mặt trêu tức, nghĩ rằng tiểu cô nương này chỉ giơ dao lên hù dọa tụi hắn để phòng thân mà thôi thế nên không những không sợ mà ngược lại còn bạo dáng trực tiếp tiến lên muốn bắt lấy cánh tay của Âu Dương Vũ giật lại con dao từ tay nàng.
Âu Dương Vũ nhìn cánh tay mập mạp của hắn khẽ vươn ra, khóe môi ý cười lạnh càng thêm rõ ràng, ánh mắt vừa tàn nhẫn lại có phần trêu chọc. Nàng không chút do dự ra tay, ánh sáng lạnh chợt lóe lên đã thấy tay phải của tên áo xám ngay lập tức bị chặt đứt, máu tươi nơi miệng vết thương không ngừng trào ra trông thật kinh người.
Tên áo xám thấy tay mình bị chặt đứt liền hét rống lên ôm lấy cánh tay mình, sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi. Đáy mắt Âu Dương Vũ hiện lên một tia hứng thú, thon dài ngón tay tiếp tục thưởng thức vết máu còn đọng lại trên dao, lại khẽ nghiêng đầu nhìn tên nam tử đang nằm rên la trên mặt đất: “Thế nào, bây giờ đã biết dao nhỏ là cái gì chưa?”
Tên áo lam nhìn thấy bộ dáng của huynh đệ mình liền ngẩng người không thể tin được. Rõ ràng là một cô nương bình thường nhu nhược, nhưng bây giờ lại hóa thành ác quỷ. Hắn muốn co giò chạy trốn, nhưng tên áo xám lại kéo hắn lại. Trên mặt bởi vì đau đớn nên vặn vẹo khó coi, hắn thở phì phò, oán hận nói: “Ca ca, huynh phải báo thù cho đệ, giết chết nữ nhân này cho đệ!”
Tên áo lam võ công cũng có chút cao cường liền đưa mắt nhìn vị nữ tử đang đứng trước mắt mình đón gió. Tà áo trắng khẽ tung bay với mái tóc dài bóng mượt tự nhiên tung bay trong gió, ánh mắt ngoan cường, môi mỏng khẽ cong lên khiêu khích tươi cười. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bị chinh phục.
Trong nháy mắt, từ trong ống tay áo, hắn lấy ra một con dao sắc bén đâm về phía Âu Dương Vũ. Trên đời này ngoài rắn ra, thứ mà Âu Dương Vũ không sợ nhất chính là loại ám sát dã man này, nàng xoay người một cái, thoải mái thoát được, dùng sức bắt lấy cánh tay hắn làm vẻ như đang chơi đùa với món đồ chơi, sau đó không chút nhân từ bẻ quật ra sau. Tên áo lam không chịu được kêu to, ngón tay co rút, con dao trong tay cứ thế mà rơi xuống. Đôi mắt Âu Dương Vũ liền ánh lên một tia thị huyết, dùng con dao trong tay mình nhẹ nhàng cứa vào cổ hắn
Tên áo xám thấy tên áo lam quỳ trên mặt đất, ánh mắt vì hoảng sợ nên mở lớn đến cực đại. Sau đó mới phát hiện máu từ cổ tên áo lam chảy xuống một dòng, một giọt, một giọt nữa, sau đó liền như nước lũ khẽ tuông trào.
“Tiện nhân, ngươi là đồ vô nhân tính, cả tính mạng của ca ca ta mà ngươi cũng không buông tha!” Vừa dứt lời thì nhận ra con dao của Âu Dương Vũ đã đến gần ngay cổ mình sau đó không một tiếng động cắt đứt ống thanh quản của hắn.Âu Dương Vũ khẽ phất tay, ánh mắt lạnh lùng sát ý lúc nãy cũng biến mất. Nhìn hai thi thể trước mắt mình, trong lòng liền dâng lên chút xúc động không nói nên lời, lại có chút tức giận. Rõ ràng nàng đã thầm nhủ với lòng mình sẽ không thèm để ý đến hắn, cùng với hắn đoạn tuyệt, đường ai nấy đi. Nhưng chẳng lẽ mình đã phán đoán sai tình cảm của hắn trong lòng mình rồi sao, thì ra, rõ ràng, nàng vẫn còn nhớ tới hắn, rõ ràng vẫn bị hắn chỉ phối tâm can!
Có người từng nói với nàng “ Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng.Trên đời chỉ có một việc đáng nói là tình yêu vì nó là mầm mống của sung sướng và là nguyên nhân của đau khổ. Nhớ lại lúc trước, người đó luôn bên cạnh nàng, mỗi cái nhíu mày của nàng, mỗi suy nghĩ hành động của hắn đều rõ trong lòng bàn tay, dường như sinh mệnh của nàng đối với hắn lúc đó không chỉ đơn giản là một ngọn gió dễ dàng len lỏi qua bức tường vững chãi của hắn, cũng không đơn giản chỉ là một giọt nước có thể tìm về biển cả để trốn khỏi hắn. Lúc đó nàng dường như chỉ muốn dựa dẫm vào hắn, quen với việc có hắn bên cạnh mình. Thế nhưng bây giờ nàng nhận ra sinh mệnh của mình đối với hắn cũng chỉ như khách qua đường, không hơn không kém! Âu Dương Vũ nàng tự hỏi liệu hắn có lo lắng, đau khổ khi mất đi nàng hay không? Nàng tự hỏi liệu mình có thể tha thứ được cho hành động đó của Dạ Trọng Hoa không? Chấp nhận quá khứ của hắn với vị thanh mai trúc mã? Buồn cười! Trọng Hoa chàng thật ngốc. Âu Dương Vũ ngẩng mặt lên trời, nước mắt nơi khóe mi đã lưng tròng, Trọng Hoa, chàng biết không, thiên hạ này còn biết bao nhiêu người đàn ông tốt hơn chàng, không có chàng, ta vẫn sống tốt như vậy cho nên vẫn cứ xem như là người xa lạ đi, cả đời này ta sẽ coi như không biết đến một Dạ Trọng Hoa đã từng vì nàng dùng sáu tòa thành trì cưới nàng, đã từng vì cảm nhận của nàng mà đưa nàng đến nhiều nơi, đã từng khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp nơi con tim.Quả thực khi đã thực sự yêu một người thì trái tim lãnh lẽo của nàng cũng dần trở nên nhạy cảm hơn.
Âu Dương Vũ gạt nhẹ giọt lệ chực trào ra, thu hồi con dao không thèm để ý đến hai thi thể đang nằm trên vũng máu kia chậm rãi bước đi. Chỉ là vừa xuống núi, Âu Dương Vũ liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn, leng keng đinh! Là một đám binh lính ở trên tuyết sơn! Nàng lắc mình trốn phía sau thân cây gần đó, ẩn nhẫn công lực mình sau đó thành công an toàn thoát khỏi Tuyết Sơn.
Nhưng sau khi xuống núi lại cảm thấy trong thành cũng có gì đó không đúng, khắp nơi đều có vẻ vắng lặng, trên đường vài vị thương gia cẩn thận đi qua ngóng lại. Không chỉ như thế, đi được một lát, Âu Dương Vũ liền phải lập tức tìm một góc để trốn, nguyên do là vì trên đường khắp nơi đều có binh lính tuần tra, cách mỗi khách trọ hay tửu lâu thì lại sẽ có vài ba tên lính đứng canh gác.
Âu Dương Vũ vất vả mới thoát khỏi tầm mắt của binh lính, lập lờ trốn đi vào cửa thành, nhìn sang tình cảnh cửa thành lúc này trong lòng bùng lên lửa giận.
Trước cổng thành lính gác nhiều đến không đếm xuể, mỗi người ra vào đều bị giữ lại kiểm tra, nếu có bất kỳ điều gì khả nghi sẽ lập tức bị bắt đi, chỉ trong chốc lát đã có vài vị thiếu phụ bị áp giải đi.
Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi kêu rên, bây giờ muốn ra khỏi thành này cũng là một chuyện khó khăn, ngay cả một con kiến cũng không thoát khỏi thiên la địa võng này a!Xem ra trước mắt vẫn chỉ có thể trốn ở trong thành sau đó chờ thời cơ chạy ra ngoài. Dạ Trọng Hoa, chàng vẫn cứ muốn dây dưa với ta như vậy sao? Âu Dương Vũ cùng lắm cũng chỉ đơn giản muốn thoát khỏi vòng kiểm soát của hắn chứ còn chuyện rời khỏi đây rồi đi đâu, nàng cũng chưa xác định được.
Âu Dương Vũ ánh mắt híp lại, lắc mình đi.
Tiểu viện.
Trình Cẩm vừa mới tỉnh lại chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Lúc định lên tiếng kêu vài người đến hầu hạ nàng nhưng ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả một nha đầu cũng đều không có. Lúc trước Âu Dương Vũ còn có dẫn theo Trúc Lục đến, Trúc Lục sau khi đột nhiên biết được Âu Dương Vũ bị tuyết lở vùi lấp, khóc đến hai mắt sưng lên như gấu trúc. Mỗi ngày đều chạy đến Tuyết Sơn giúp sức vào đội tìm kiếm chỉ hy vọng có thể tìm thấy được Ninh vương phi.
Dạ Trọng Hoa nay đã không hề muốn quan tâm đến chuyện sống chết của Trình Cẩm, giao sinh mạng của nàng cho Mộ Dung Vân Thù, Mộ Dung Vân Thù lại phải ra bên ngoài hái thuốc nên đem nhiệm vụ bất đắc dĩ này giao cho Vân Thương.
Vân Thương vì những lời khinh mạc lúc trước nàng ta từng nói với hắn liền nghĩ rằng bây giờ vị Trình Cẩm này đã không còn là một tiểu cô nương trong sáng thuần khiết như trước kia nữa, hay là vẻ trong sáng ngây thơ bên ngoài kia chỉ là để ngụy trang cho nên hắn đối với nàng ta chỉ có chán ghét. Mà Mộ Dung Vân Thù lại nhờ hắn chiếu cố cô ta, hắn cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện Nói thật hắn bây giờ cũng chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của cô ta, ai biết được có phải nàng đang giả vờ bất tỉnh để thu hút sự chú ý của Dạ Trọng Hoa hay không.
Chỉ tiếc là Dạ Trọng Hoa nay đã chuyển ra ngoài đến biệt viện khác, mặc cho cô ta có đang làm bộ làm tịch hay không, hắn cũng không để ý đến.
Trình Cẩm kêu vài tiếng vẫn không có âm thanh nào đáp lại, chỉ có thể gắng gượng ôm lấy miệng vết thương từ từ đứng lên, đi đến bàn trà tự mình rót một cốc nước. Trong mắt của nàng liền lóe lên sự căm giận, Dạ Trọng Hoa lúc này thật sự mặc kệ nàng rồi!Hay là Huynh ấy thực sự muốn mình chết đi mới chịu quan tâm để ý nàng sao?
“Tiểu thư!” Trình Cẩm uống nước xong đặt nặng nề chén nước xuống bàn, đột nhiên có một tên áo đen tiến vào, “Bẩm tiểu thư, tiểu nhân ở trong thành phát hiện ra một người có ngoại hình khuôn mặt rất giống với Ninh vương phi.”
Trình Cẩm trên mặt liền ngạc nhiên không thôi. Dạ Trọng Hoa phái người đào bới tìm kiếm cật lực như vậy, mặc dù không tìm được xác thì cũng ít nhất cũng tìm được xương cốt của cô ta, hay là cô ta thật sự không có chết?
Nếu cô ta không chết, cô ta sẽ vẫn là Ninh vương phi, nếu như Dạ Trọng Hoa tìm được cô ta, sẽ tiếp tục được Dạ Trọng Hoa sủng ái, chuyện này sao có thể xảy ra được?!
“Thì ra là chưa chết?!” Trình Cẩm mặt mày đều méo xẹo, tràn ngập oán hận, “Tiện nhân đó nếu bị vùi chết trong băng tuyết kia là tốt rồi, tại sao vẫn cứng đầu còn chưa chết?!”
Tay nàng nắm chặt, bởi vì dùng sức, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, môi liền giơ lên ý cười lạnh: “Lâm vào tình cảnh như vậy cũng không chết, xem ra Âu Dương Vũ này thật là một nữ nhân lợi hại.”
Tên nam tử áo đen kia ngẩng đầu, liền bắt gặp được ánh mắt tràn đầy sát khí của Trình Cẩm. Nàng lạnh lùng cười: “Truyền lệnh của ta, phải giết bằng được Âu Dương Vũ, mang đầu Âu Dương Vũ về đây cho ta!”
“Vâng!”
P/s: Vì hôm nay rảnh nên sẽ dành thời gian edit chương tiếp theo tối nay đợi hàng nha chị em.
Aiss có chị em nào như Ta không, thích truyện nào cũng phải có ngược một chút, bởi vì thứ mà khiến ta cảm thấy thích thú nhất chính là nội tâm nhân vật, day dứt, vui, buồn, đau đớn, hối hận,..đủ vị trên đời...lúc đó mới thấy tình cảm của bọn họ nói riêng trong truyện này không phải đơn giản chỉ là một câu chuyện về anh chàng Trọng Hoa là một chiến thần lại có ấn tượng hứng thú với một cô gái hiện đại thông minh xuyên không gian tùy thân...sau đó sủng nàng, yêu nàng, chiếm đoạt nàng, không chuyện gì là hắn không làm được,..nhưng chiến thần cũng không phải thần thánh, cũng sẽ phạm phải sai lầm, cũng sẽ có những hiểu lầm..day dứt, dằn vặt của Dạ Trọng Hoa ; yêu mà không dám đối mặt của Âu Dương Vũ..,nữ chính trong truyện này có tính cách không quá cường đại, có mềm, có cứng. Còn về phần nam chính ta nghĩ hắn chính là người mà Ta muốn làm nổi bật nhất, ta không muốn đọc một câu chuyện mà nam chính của ta lại không có năng lực hay đứng phía sau lưng nữ chính để mọi chuyện nữ chính xử lý...vì hai yếu tố này đã đưa Ta đến với cái suy nghĩ phải edit bộ này chia sẻ cảm xúc này cho bạn đọc...Rảnh rỗi...cùng chị em tâm sự vài dòng....
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
11 chương
129 chương
20 chương
236 chương
89 chương