Edit + Beta: Đông Vân Triều. "Nếu các ngươi quy phục ta, vậy Bổn điện hạ có thể cho các ngươi phần thưởng thứ nhất của chuyến đi đến Cổ Thú Sơn Mạch!" Lạc Thuấn Thần hướng bọn họ đồng ý nói. Hắn vừa nói xong, ba nam nhân đối diện trầm tư. "Các ngươi có thể thương nghị thật kỹ, Bổn điện hạ cùng Thất hoàng phi ở chỗ kia chờ. Mặc kệ các ngươi quy phục hay không, Bổn điện hạ tuyệt đối không làm khó dễ các ngươi, các ngươi có thể tùy thời rời đi." Lạc Thuấn Thần dứt lời, cùng Quý Như Yên đi ra xa mười thước. Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần cười đùa với nhau, hoàn toàn không để ý tới ba người này. Chỉ cần mắt không mù, đều có thể nhìn ra được, Lạc Thuấn Thần cũng không phải thực sự phế hoàng tử mà thiên hạ đồn đại! Hoa Hoằng Phóng sâu đậm nhìn thoáng qua Quý Như Yên đang cười yếu ớt với Lạc Thuấn Thần, không nói gì thêm. Mà Niếp Dương Văn hướng Hoa Hoằng Phóng hỏi, "Đại ca, làm sao bây giờ? Huynh đệ ta phải làm sao bây giờ!" Niếp Dương Văn nói vừa nghe, đợi Hoa Hoằng Phóng trả lời. Hắn không có chủ kiến, không có nghĩa là Ngũ Hàn Học không có chủ ý của mình, hắn nhìn Hoa Hoằng Phóng, "Hoa huynh, nếu chấp thuận thì sao?" "Ngũ đệ có ý kiến gì không, không ngại nói ra nghe một chút." Hoa Hoằng Phóng mỉm cười. "Hoa huynh, Thất điện hạ này, chắc chắn là giả heo ăn hổ lớn." Ngũ Hàn Học nói trúng một câu. Hoa Hoằng Phóng nghe vậy, trực tiếp gật đầu, "Quả thực. Nếu như ở bên cạnh hắn, thứ nhất, chúng ta sẽ bị hãm hại, đời này chết hẳn; thứ hai, chúng ta nên đánh cuộc một phen." Ngũ Hàn Học nắm tay, "Vậy theo Hoa huynh, ta quyết định đánh cuộc một phen!" Đôi mắt hẹp của Hoa Hoằng Phóng, cười đến nhìn không thấy, "Xem ra Ngũ đệ cùng ý nghĩ với ta, cũng khó trách chúng ta là người trong đồng đạo." "Cái này là tự nhiên, nếu không hài lòng, cũng sẽ chẳng rảnh rỗi mà đàm đạo." Ngũ Hàn Học hướng hắn gật đầu. Hoa Hoằng Phóng vui cười, "Đã như vậy, chúng ta đi bái kiến Thất điện hạ đi!" Ngũ Hàn Học chỉ Niếp Dương Văn một bên, "Niếp huynh thì sao?" "Hắn không cần hỏi, theo chúng ta đi là được!" Hoa Hoằng Phóng liếc mắt, nói thẳng ra Niếp Dương Văn là một kẻ không có chủ kiến, có đôi khi, ý nghĩ quá đơn giản, nói gì nghe nấy. Ba người thương nghị cũng không lâu, liền trực tiếp hướng Lạc Thuấn Thần cùng Quý Như Yên đi tới. Vừa đi đến trước mặt Lạc Thuấn Thần, ba người nhất tề chắp tay, lớn tiếng nói, "Thất điện hạ, nô tài nguyện đi theo ngài cả cuộc đời!" "Cả cuộc đời!" Lạc Thuấn Thần vỗ tay, ba người này, sau khi hắn xưng bá thiên hạ nhất định sẽ trở thành đại tướng cực kì quan trọng dưới trướng! "Các ngươi nếu đều đi theo ta, bất quá để miễn những người khác biết quan hệ của chúng ta, vì thế ta muốn các ngươi lúc ở trước mặt người khác, giống như trước đối đãi ta, phải giữ bộ dáng lạnh lùng. Về phần vật các ngươi săn bắn lần này, ta cùng với Thất hoàng phi chắc chắn cho các ngươi, cũng tốt cho các ngươi thăng quan tiến chức, sau này mới giúp ích được cho ta!" Ba người đồng thời mở miệng, "Nô tài tạ ơn Thất điện hạ!" "Các ngươi cùng nhau tới đây, là muốn tìm cái gì là mồi?" Lạc Thuấn Thần hỏi thăm một câu. Hoa Hoằng Phóng không dám giấu diếm, nói thẳng ra quyết định của chính mình, "Chúng ta nghĩ đến báo Trụy Nguyệt Huyết Dao, nghe nói con mới sinh, thấy người, sẽ cùng người kia thân thiết, phải suốt đời bảo vệ người đó."