Edit + Beta: Tử Nhã Nhìn trái nhìn phải, khí hậu xung quanh đã dần lạnh lên, nhưng tốt xấu gì vẫn còn chút lương thực để ăn. Đột nhiên, Quý Như Yên cảm nhận được một cơn gió thổi ngang đầu, liền lập tức rời khỏi vị trí. Vừa nhảy sang một bên, nàng mới phát hiện, thứ hướng về phía nàng mà công kích, đang vòng quanh một gốc đại thụ - đại hoa xà. Đầu hoa xà là hình tròn, chỉ có điều phần miệng hé ra đều lộ hết cả răng cùng lưỡi, nếu có người nói nó không có độc, đánh chết nàng cũng không tin! Súc sinh này lá gan ghê gớm thật, trên người nàng rõ ràng đã dùng qua thuốc bộtxà trùng, nhưng lại không hề thấy sợ, cư nhiên hướng về phía nàng mà công kích. Quý Như Yên híp híp hai mắt, trong phút chốc đang suy nghĩ phải chặt đại hoa xà này như thế nào, lại phát hiện tiểu tử kia muốn làm tiên phong nhảy lên đầu rắn, tiểu móng vuốt vung xuống! “Hừ hừ!” Súc sinh! Ngươi dám tập kích chủ nhân, tiểu gia đập chết ngươi! Không biết cấu tạo thân thể Tham Ăn này như thế nào, đến nổi Quý Như Yên trăm tư không thể giải. Rõ ràng phần đầu chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng đôi tiểu móng vuốt ngay cả đá hoa cương cũng có thể cắt dễ dàng như cắt đậu hủ. Huống chi thân thể đại hoa xà kia chỉ là máu thịt, làm sao có thể chống lại sự tàn bạo của Tham Ăn? Lúc này, đợi Quý Như Yên hồi phục lại tinh thần, đại hoa xà kia đã bị chém thành một cục thịt cùng máu, đã chết hoàn toàn! Nhưng mà, tiểu tử kia cũng khá hơn chút nào. Toàn thân máu chảy đầm đìa, cứ như là được vớt lên từ đầm huyết. Chỉ thấy mỗi đôi mắt ngọc bích màu xanh, nhưng tâm tình vẫn còn rất giận. “Tham ăn, ngươi bẩn chết đi được, mau đi rửa sạch sẽ! Nếu không một lát sẽ không cho ngươi ăn!” Quý Như Yên thở dài ra lệnh. Hưu! —— Tiểu tử kia hướng về phía bên sông gần đó, ngâm vài hai cái, nhanh như chớp đã quay trở lại. Cùng lúc đó, đại hoa xà trên cây đều đã chết hết, tứ chi trên tàng cây đã trở nên vô lực, trực tiếp theo cây ngã xuống. “Hô hô” Chủ nhân! Tiểu gia sáng chói ta đã trở lại, thức ăn của tiểu gia đâu? Quý Như Yên nhìn tên Tham Ăn này trên vai mình, làm bộ dáng thèm ăn, vừa bực mình vừa tức cười. Nàng chưa từng thấy tiểu thú nhà ai được nuôi dưỡng thành cái dạng này! Thấy bên kia có cà rốt mọc hoang, liền nhỏ vài củ, sau đó đến bến sông rửa sạch sẽ, đưa cho nó một củ, “Ăn đi!” Tiểu tử kia nghiêng đầu nhìn Quý Như Yên, bộ dạng nghi hoặc. Chủ nhân, thứ này có thể ăn sao? “Đương nhiên có thể ăn, nếu không thể ăn thì ta đưa ngươi làm gì?” Quý Như Yên liếc mắt nhìn nó, “Không phải đây là địa bàn của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nếm qua thức này?” Tiểu tử kia nhỏ giọng kháng nghị, “Ô ô…” Nhưng cho tới tận bây giờ ta đâu có đào đồ dưới đất! Quý Như Yên nhíu mày, “Ngươi nghe qua nhân sâm chưa?” “Chi?” Kia là vật gì? Quý Như Yên lập tức bị nó đánh bại, nếu như ngay cả nhân sâm cũng chưa từng nghe qua, đừng trông cậy nó biết đến cà rốt. Đây chẳng phải là đàn gảy tai trâu sao? Không, đúng hơn là Tham Ăn đánh đàn! Tiểu tử kia nhận lấy cà rốt cắn một cái, hai mắt sáng rỡ, ồn ào xôn xao vài tiếng liền giải quyết hết. Quý Như Yên thấy nó ăn cực nhanh, một bên hỏi: “Hương vị được không?” “Ô…” Tạm được! Cho … thêm ta gần một trăm cái nữa là đủ rồi! Gần trăm cái? Nàng phải mất bao lâu mới tìm được số cà rốt đó? Tên Tham Ăn này nha, ngay từ đầu đã hoàn toàn không hiểu được công sức cực khổ của người lao động a! Quý Như Yên đen mặt, trực tiếp hướng về phía nó mà đá đến, “Muốn ăn, thì tự mình đi lấy!” Nói xong, nàng xoay người đi về phía đám người Lạc Thuấn Thần.