Đi lên lầu hai của khách điếm, Qúy Như Yên rất thuận lợi tìm ra Ám Nô.
Ám Nô đem nàng nghênh đón đi vào trong phòng.: "Ám Nô, ngươi có thể trở về với chủ tử. Ta thực cám ơn hắn lúc này đây ra tay tương trợ, sau này nếu có việc gì cần ta, chỉ cần nói một câu, cho dù là xông pha khói lửa, ta Qúy Như Yên cũng sẽ hỗ trợ hắn".
"Hảo".
Ám Nô chính là thản nhiên nhìn nàng một cái, trong mắt lóe sáng, nàng thế nhưng lại mong chờ, tiểu cô nương sáu tuổi này sẽ mang đến cho chủ tử chuyện tốt gì.
Nàng chỉ là một ám vệ.
Chủ tử phân phó chuyện, nàng chỉ để ý hoàn thành tốt.
Cho nên Qúy Như Yên trong lời nói, cũng không thấy nàng nữa điểm nịnh nọt chủ tử.
Qúy Như Yên lấy ra một khối ngọc màu đỏ như lửa trên cổ, trên khối ngọc chính là trạm trổ phượng hoàng tinh sảo, nhìn gần như là muốn đem người trước mặt thiêu đốt.
"Đây là tín vật, về sau cần ta hỗ trợ, chỉ cần đưa ra Hỏa Phượng Hoàng này đến tìm ta. Cũng đã không còn sớm, Ám Nô ngươi hảo nghỉ ngơi, sau này còn gặp lại!".
Dứt lời, không đợi Ám Nô nói cái gì, Qúy Như Yên đã xoay người rời đi.
Ám Nô nhìn bóng dáng Qúy Như Yên, khuôn mặt đạm mạc lộ ra tia nghi hoặc, vì cái gì trên người tiểu cô nương này cùng với chủ tử lại có lực uy hiếp giống nhau đến vậy?.
Dưới lầu Phượng Từ Ân, luôn đứng lẳng lặng chờ nàng, vừa thấy Qúy Như Yên đi ra. hắn lập tức nghênh đón: "Như Yên biểu muội, ngươi đã lo xong việc".
Qúy Như Yên thản nhiên cười: "Từ Ân biểu ca, có thể mang ta đi đến chỗ thỉnh bà vú không?".
"Ngươi phải thỉnh bà vú?".
"Ân".
"Qúy phủ có bà vú a. Vì cái gì muốn tìm bà vú nữa?".
"Kia dù sao cũng là Phượng gia mời đến, không phải là chính mình mời, ta trước sau vẫn là không yên tâm".
"Ngươi nói cũng đúng".
Dưới sự hướng dẫn của Phượng Từ Ân, hai người rất nhanh đi đến đầu phố, Qúy Như Yên nhìn nhìn những người nơi này, phụ nữ đều là ở trong gia đình gánh vác kế sinh nhai, cho nên tự nguyện đi làm bà vũ cho các thủ phủ.
Qúy Như Yên nhìn qua rất nhiều người, cuối cùng cũng chọn được một phu nhân khoảng ba mươi tuổi.
Nàng chủ ý chọn người này, chính là cảm thấy ánh mắt nhu hòa của một người mẹ, không giống với những người khác, thậm chí trên mặt còn có chút bi thương.
Tuy rằng không biết đã trải qua chuyện gì, nhưng người như vậy, cũng có thể an tâm dao muội muội lại được.
Tiến lên trước mặt vị phu nhân kia nói chuyện một chút, biết tên của nàng gọi là Yến Nương.
Nói đến chuyện giá cả, Yến Nương cũng không có đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một chỗ nương thân, đối với điểm này Qúy Như Yên không nói hai lời trực tiếp gật đầu đồng ý.
Cho dù là ở Phượng Thiên phủ, nàng cũng không thể tin tưởng bất kì bà vú nào, ai cũng thể tiến đến hãm hại muội muội Phượng Như Tuyết.
Nàng hiện giờ còn nhỏ, thế lực không có để bảo hộ tốt muội muội, điều có thể làm bây giời chính là giảm bớt tổn thương đối với muội muội.
Đem Yến Nương rời đi, cùng trở về Phượng Thiên Phủ, phía chân trời đã là tối đen như mực.
Trong Tuyết Sương viện của Phượng Thiên phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Qúy Như Yên tiến vào sân, nhưng lại thấy có mấy hạ nhân đang bận việc trong phủ.
Vừa thấy nàng cùng Phương Từ Ân, lập tức xoay người hành lễ: "Gặp qua đại thiếu gia cùng đại tiểu thư".
Phượng Từ Ân nâng cằm, đạm thanh phân phó: "Miễn lễ".
Qúy Như Yên chỉ cảm thấy buồn cười, xem ra Phượng Từ Ân này nghịch ngợm cũng chỉ dám ở bên ngoài biểu hiện. Một hồi đến Phượng Thiên phủ lại giả bộ thành một tiểu tử lãnh đạm
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
150 chương
171 chương
118 chương