Thần y phế tài phi

Chương 8 : Cha con phế tài

Edit: Nguyệt Ly Phong Beta: tdbbkt ------ Vân Chỉ Tịch ở trong mộng trải qua cuộc sống mười lăm năm, những thứ đã từng bị lãng quên bởi vì nhìn thấy đến người thân huyết mạch tương liên mà vô pháp áp chế nhớ lại. Thì ra nàng phụ hồn lên thân thể này gọi là "Vân Chỉ Tịch", là thiên tài đệ tử đời thứ ba của Vân gia huyện Thanh Thành. Tháng trước, nàng chuẩn bị tốt mọi thứ, bắt đầu đột phá huyền đồ, tiến lên một tầng cao hơn - huyền sĩ giai! Một khi thành công, nàng chính là thiên tài có một không hai của huyện Thanh Thành! Cũng là thiên tài hiếm có của toàn bộ Đông Vực. Không ngờ trời không chiều lòng người, trong khoảnh khắc "Vân Chỉ Tịch" đột phá thì toàn thân kinh mạch đứt từng khúc một! Một thân tu vi toàn bộ hủy diệt! Cho dù có dùng thần đan mà Vân gia thái thượng trưởng lão trân quý cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục đến mức có thể tự lo cho bản thân, còn việc tu võ thì không thể, trở thành phế tài so với người bình thường còn không bằng! Nhưng mà ở một nơi lấy võ vi tôn, dùng võ đặt chân Thanh Thành đại thế gia - - Vân gia, một kẻ phế tài không thể tu võ, chỉ có thể sống một đời đạm bạc. Nhưng cá tính "Vân Chỉ Tịch" kiêu ngạo bất khuất, một thiếu nữ thiên tài mười lăm tuổi khó có thể thừa nhận được được áp lực trong một đêm từ thiên tài biến thành phế vật. Cho nên vào nửa tháng trước, sau khi Vân Chỉ Phi giễu cợt "Vân Chỉ Tịch" còn nhục mạ cha mẹ nàng, "Vân Chỉ Tịch" giận dữ ra tay với Vân Chỉ Phi, nhưng một thân tu vi của nàng đều phế bỏ làm sao có thể là đối thủ của thất giai huyền đồ Vân Chỉ Phi, cho nên bị đánh đến hấp hối không nói, tôn nghiêm cũng bị chà đạp trầm trọng! Sau đó, "Vân Chỉ Tịch" mang trọng thương khuất nhục rời khỏi Vân gia, không nghĩ cùng đường mạt lối chạy trốn đến ngất đi ở phụ cận Chu gia trại, bị thủ hạ Đoan Chính mang về sơn trại, vì thế mới phát sinh những việc sau đó. Khó trách vào thời điểm nàng phụ hồn, "Vân Chỉ Tịch" cho dù đã chết nhưng sự chấp niệm đó cũng không tiêu tan. Thật sự là thiếu nữ kiêu ngạo, đáng tiếc mệnh so với giấy còn mỏng a - - "Yên tâm đi, ta sẽ thay Vân Chỉ Tịch kiêu ngạo sống sót, sẽ vì ngươi báo thù rửa hận!" Vân Chỉ Tịch trong lòng thở dài một câu, hoàn thành hứa hẹn này. Chỉnh đốn xong tất cả ký ức, Vân Chỉ Tịch cảm nhận được bàn tay của chính mình được một bàn tay to lớn nắm lấy. Nàng chậm rãi mở mắt ra, trông thấy một trung niên nam tử dáng vẻ lôi thôi suy sút, khắp người tỏa ra mùi rượu khó ngửi. Bộ dáng cùng Vân Nhất Mặc có vài phần tương tự, nhưng lại già hơn rất nhiều. Nhưng loại khí chất đại thúc u buồn tang thương này ở hiện đại tuyệt đối là đối tượng khiến nhóm thiếu nữ thúc thúc không mê mẩn! Vân Chỉ Tịch trở tay nắm chặt bàn tay muốn rời đi kia, trong trí nhớ người cha này hơn mười năm trước đồng dạng là đang luyện công, bỗng nhiên kinh mạch toàn bộ phế! Mà hắn vốn là thiên tài đứng nhất trong đệ tử đời thứ hai Vân gia có hi vọng phá tan cửa ải đại huyền! Sau khi bị phế vẫn luôn buồn bực mua say. Lại nói tiếp, tình huống của hai cha con giống nhau như đúc. Bây giờ xem ra đều là do bị người ngầm động tay chân! "Còn cảm thấy không thoải mái?" Vân Nhất Minh nhìn ái nữ, ánh mắt tang thương tràn đầy đau lòng. Nhìn phụ thân tiện nghi trước mắt, Vân Chỉ Tịch lắc lắc đầu: "Không có việc gì, con rất tốt." "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a - -" Vân Nhất Minh nắm thật chặt tay của nữ nhi, một câu nói chứa đựng biết bao cảm xúc. Vân Chỉ Tịch có thể cảm giác được ở trên người Vân Nhất Minh có một loại tình thương của cha sâu sắc lại bất đắc dĩ. Nhớ lại phụ thân kiếp trước, tuy trầm mặc ít nói nhưng cũng cực kỳ yêu thương nàng, đáy mắt nàng có sương mù nhàn nhạt lan tràn, trong lúc nhất thời không lưu loát mở miệng nói: "Cha." "Không có gì đáng ngại , chỉ cần người một nhà bình an thì tốt rồi. Chuẩn bị một chút rồi cả nhà chúng ta chuyển ra Vân gia bảo, yên tĩnh sống qua ngày cũng không có gì không tốt." Vân Nhất Minh nhìn như nói lời an ủi, nhưng chính hắn có lẽ chưa từng nhận ra giọng nói của hắn xen lẫn bất đắc dĩ cùng dứt khoát. Nhớ năm đó hắn là đệ nhất thiên tài của huyện Thanh Thành, từng vinh quang, từng hăng hái khí phách cỡ nào, còn được chỉ định làm người thừa kế gia chủ, đáng tiếc mọi thứ thay đổi, chính hắn biến thành một phế tài ngay cả huyền đồ cũng không phải. Vốn là xem nữ nhi thiên tài quật khởi có xu thế vượt qua hắn, hắn cảm thấy được an ủi, cảm thấy trời xanh đối với hắn không tệ, nhưng mà vận rủi lại lần nữa phủ xuống, vận mệnh của hai cha con bọn họ tương tự nhau... Một nam nhân, gặp phải hai lần biến đổi lớn, Vân Nhất Minh trong lòng khổ cùng đau, căn bản không cách nào tưởng tượng! "Chuyển ra ngoài?" Vân Chỉ Tịch mi chau lên, trong nháy mắt hiểu được khổ tâm của Vân Nhất Minh. Nếu nàng còn là thiên tài, như vậy cho dù Vân Nhất là phế vật thì cả nhà bọn họ vẫn như cũ có tư cách kiêu ngạo. Nhưng là hiện thời một nhà hai phế tài dường như không có lý do ở lại Vân gia nội bảo. Rời đi trung tâm quyền lợi Vân gia nội bảo, cả nhà bọn họ còn có thể an tĩnh bình thản sống qua ngày. "Tam thúc bảo chuyển?" Vân Chỉ Tịch thật bình tĩnh hỏi một câu. Nàng mới vừa trở về, lẽ ra phụ thân không cần gấp gáp chuyển ra ngoài như thế mà ít nhất phải cho nàng tĩnh dưỡng vài ngày. Nhưng nàng vừa mới tỉnh lại, phụ thân liền nói như vậy hiển nhiên là có người ép buộc! Vân Nhất Minh nghe vậy khóe mắt giật giật, lại đáp theo kiểu ông nói gà bà nói vịt: "Tịch Nhi, không cần ghi hận gia gia con, hắn cũng khó." "Con biết." Vân Chỉ Tịch hiểu Vân Ngạo Thành tuy là thân gia gia nàng, nhưng cũng là Vân gia gia chủ. Dù sao dựa theo tu luyện thể chất, chịu trách nhiệm Vân gia nội vụ Tam thúc Vân Nhất Tiêu muốn đuổi cả nhà bọn họ ra nội bảo cũng là dựa theo gia quy làm việc, coi như là gia chủ cũng không thể lấy quyền tư lợi. "Ngoan, Tịch Nhi trưởng thành." Ánh mắt Vân Nhất Minh phức tạp nhìn ái nữ, vốn là hy vọng duy nhất của hắn nhưng kết quả lại là công dã tràng, chao ôi... thôi thôi, một nhà bình thường sống qua ngày không tồi. "Nhưng con không muốn dọn đi, dựa theo Vân gia quy củ, khảo nghiệm tiếp theo con còn có cơ hội." Vân Chỉ Tịch lại nói. Vân Nhất Minh nhíu mày: "Tịch Nhi?!" "Cha, người cam tâm sao?" Vân Chỉ Tịch hỏi ngược lại. Vân Nhất Minh hai tròng mắt nóng lên, cam tâm? Như thế nào có thể cam tâm? Hắn cũng đã từng là thiên tài, hắn cũng có thời niên thiếu nhiệt huyết. Những vinh quang kia, những khí phách đó hắn đều có. Nhưng mà hết thảy lại trong một đêm, không giải thích được hóa thành hư ảo, hắn như thế nào có thể cam tâm! Nhưng là, không cam lòng thì như thế nào? Kinh mạch của hai cha con bọn họ đều không có khả năng khôi phục! "Cha, chúng ta bị hạ độc!" Vân Chỉ Tịch vốn cũng không muốn nói ra, nhưng nhìn Vân Nhất Minh cùng nàng đồng dạng kinh mạch bị phế mà không giải thích được, nàng có thể lý giải tâm tình của hắn. Biết mà không hiểu mới là khó chịu nhất. "Con - -" Vân Nhất khí huyết cuồn cuộn, hắn cực lực khắc chế cảm xúc, tận lực làm cho mình bình tĩnh nói: "Trong bảo đã tra rất rõ ràng, cũng không có bất kỳ chỗ nào khả nghi. Tịch Nhi, cha biết rõ con khó có thể chấp nhận nhưng sự thật là như thế." "Không, là Tử Vân Tông Dung công tử nói. Khi hắn xem xét thân thể nữ nhi phát hiện độc tố." Vân Chỉ Tịch mặc dù chán ghét tên tiểu bạch kiểm không biết vô sỉ là vật gì kia, nhưng không phải không thừa nhận lấy thân phận địa vị của hắn tương đối có sức thuyết phục. "Cái gì?!" Vân Nhất nghe vậy quả nhiên ngồi không yên, nhưng hắn rất nhanh dưới áp chế. Loại tâm tính trầm ổn này khiến Vân Chỉ Tịch hơi kinh ngạc. "Chuyện này không thể lộ ra, chúng ta mau mau ra bảo." Không nghĩ Vân Nhất Minh lại đặc biệt nghiêm túc nói.