“Mạnh tiểu thư, cầu ngươi buông tha cho Vũ Nhi nhà ta. Vũ Nhi không hiểu chuyện, người làm mẫu thân là ta thay nó bồi tội, chỉ cầu Mạnh tiểu thư có thể bỏ qua cho Vũ Nhi nhà ta.” Ngoài xe ngựa, một tiếng la khóc khiến cho người khác đồng cảm bỗng truyền đến. Mạnh Phất Ảnh thân mình đột nhiên cứng đờ, vị phu nhân ấy là vì Bạch Dật Vũ mà đến. Bạch gia là gia tộc đứng đầu Tứ đại gia tộc, thân phận của bà tại kinh thành rất tôn quý, nhưng là vì Bạch Dật Vũ, bà lại liều lĩnh quỳ xuống trước xe ngựa nàng, cầu xin nàng. Đây quả là một hành động vĩ đại thể hiện tình thương của một người mẹ, nàng là một cô nhi, cho tới bây giờ chưa từng nhận được tình thương của mẹ như thế. Giờ khắc này Mạnh Phất Ảnh có chút áy náy, đối mặt với bất luận chỉ trích gì, nàng không thẹn, không đau đớn hay day dứt, thậm chí đối mặt với sự công kích của người khác, nàng cũng không cho đó là điều quan trọng , nhưng mà chứng kiến tình thương vĩ đại của người mẹ trước mặt, nàng lại cảm thấy vô cùng áy náy. Nhanh chóng xốc mành kiệu lên, nàng liền nhảy xuống. “Mạnh tiểu thư, cầu ngươi, cầu ngươi bỏ qua cho Vũ Nhi.” Bạch phu nhân vừa thấy nàng xuống xe, trong mắt vốn chỉ có sự tuyệt vọng bây giờ lại có thêm vài phần hi vọng. Bà biết hôm qua Thần Nhi đi Hầu phủ nhưng không mang được giải dược về. Ngay cả Thần Nhi đi cũng tay không trở về,thế nên bà không biết phải làm thế nào. Nhưng nhìn thấy Vũ Nhi khóc chết đi sống lại, lòng của bà như bị ai đó đánh nát, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể làm như bây giờ. “Bạch phu nhân xin đứng lên.” Mạnh Phất Ảnh đi lên phía trước muốn nâng bà dậy, nhưng bà lại cố chấp không đứng lên, chỉ liên tục khẩn cầu Mạnh Phất Ảnh buông tha cho Bạch Dật Vũ. Mạnh Phất Ảnh trong lòng ẩn ẩn sự chua xót, nói khẽ: ” Hiệu lực của thuốc kia vài ngày sẽ hết, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ khôi phục lại bộ dáng lúc trước, là Phất nhi làm bậy, Bạch phu nhân xin đứng lên đi.” Bạch phu nhân ngây người, có vẻ như còn hoài nghi một chút, chính là, nhìn đến Mạnh Phất Ảnh ôn hòa, nhu thuận như vậy, trong lòng liền tin vài phần, vui mừng để Mạnh Phất Ảnh nâng đứng lên. “Cảm tạ Mạnh tiểu thư.” Bạch phu nhân chân thành nói lời cám tạ, xem ra nàng chỉ là muốn dọa Vũ Nhi, trước kia Vũ Mhi thường xuyên khi dễ nàng, nàng làm như vậy cũng không tính là quá đáng. “Phu nhân không trách Phất nhi, chính là phúc khí của Phất nhi.” Mạnh Phất Ảnh khẽ cười nói, từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã biết đây là một người mẫu thân tốt, nàng thật sự hâm mộ Bạch Dật Vũ có một người mẫu thân như vậy. Nhìn thấy bộ dáng Mạnh Phất Ảnh bây giờ, Bạch phu nhân trong lòng vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ nàng không ngốc, mà đột nhiên lại trở nên nhu thuận như vậy. Cử chỉ, ngôn từ của nàng tự nhiên và hết sức khéo léo. Tuy rằng vẫn có chút xấu, bất quá, cũng xem như không tệ, hôn sự của nàng và Thần Nhi là Hoàng Thượng hạ chỉ, sớm muộn gì cũng phải thành thân , không bằng chọn ngày, đem chuyện của hai đứa giải quyết cho xong. Nhìn Mạnh Phất Ảnh bây giờ, Bạch phu nhân âm thầm quyết định chủ ý. Sau khi Bạch phu nhân trở lại Bạch phủ liền cùng Bạch lão gia thương lượng một chút, rồi gọi Bạch Dật Thần tới. “Thần nhi, chuyện của ngươi cùng Mạnh tiểu thư, ta với phụ thân ngươi đã thương lượng qua, chúng ta muốn chọn ngày cho các ngươi thành thân. Mạnh tiểu thư hiện tại đã hết bệnh, hơn nữa…” Bạch Dật Thần vừa tiến vào, bà liền đi thẳng vào vấn đề, mặc dù biết con mình luôn không thích Mạnh tiểu thư, nhưng việc này cũng không thể sửa được, bà cũng biết chuyện hôm trước Bạch Dật Thần viết thư từ hôn, làm vậy không tốt, chỉ sợ cả nhà bọn họ đều sẽ mất mạng. Cũng may vì lúc ấy Mạnh tiểu thư té xỉu, thư từ hôn không có lấy đi. Hiện tại, Mạnh tiểu thư không ngốc, tuy rằng bộ dáng còn có chút không như ý, nhưng so với lúc trước đúng là tốt hơn nhiều. “Được.” Trong mắt Bạch Dật Thần lóe lên một điều gì đó, sau đó trầm giọng đáp. Cái này, cái này …. đổi thành Bạch phu nhân sửng sốt, bà đã chuẩn bị rất nhiều lời nói để thuyết phục đứa con này, thật không ngờ bà mới chỉ mở miệng con đã đáp ứng. Chắc hẳn đứa con này đã nghĩ thông suốt đi, Bạch phu nhân cảm thấy thập phần vui mừng. “Vậy thì chờ sau ngày mừng Hầu gia năm mươi tuổi , ta với mẫu thân con sẽ đi Hầu phủ cùng Hầu gia thương lượng việc này.” Bạch lão gia hiển nhiên cũng bị bất ngờ, bất quá rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm được rồi. Năm ngày sau, Mạnh Vân Thiên liền gấp gáp trở về. Tất cả mọi người trong Hầu phủ đều đứng ở cửa lớn nghênh đón, Đại phu nhân một thân hoa lệ, trang điểm cẩn thận, gương mặt chờ mong. Mạnh Vân Thiên ngồi trên ngựa tư thế oai hùng, hiên ngang, uy phong lẫm lẫm. Đôi mắt hơi đảo qua mọi người, ánh mắt như điện, lợi hại như chiến thần. Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt kia nháy mắt mềm xuống, thoắt một cái đã nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh. Mạnh Vân Thiên đối nàng yêu thương như thế nào không cần nói cũng biết. “Thần thiếp thỉnh an Hầu gia.” Ở trước mặt Mạnh Vân Thiên, Đại phu nhân cúi người hành lễ. Nhưng bước chân Mạnh Vân Thiên không dừng lại chút nào. “Phụ thân rốt cục đã trở về.” Mạnh Phất Ảnh cũng có chút cảm động, từ nhỏ không có cha mẹ, hiện tại có được một người phụ thân , hơn nữa còn là một người cha vô cùng thương yêu nàng, làm sao mà nàng không cảm động được? “Phất nhi thật sự đã hết bệnh rồi sao?!” Mạnh Vân Thiên thân mình cứng đờ, trong đôi mắt tràn đầy thương yêu nhưng cũng có kích động cùng vui mừng.Ông nhận được thư nhà, nói Phất nhi hết bệnh rồi, ông có chút không tin tưởng, hiện giờ nhìn thấy Phất nhi nhu thuận như vậy, ông cảm thấy vui mừng khôn xiết. “Đúng thế, Phất nhi thật sự khỏe rồi, về sau sẽ không làm cho phụ thân lo lắng nữa .” Mạnh Phất Ảnh ôn nhu cười nói, niềm vui gia đình thật sự rất ấm áp. “Hảo, hảo, hảo.” Mạnh Vân Thiên liên tục nói vài chữ hảo, khuôn mặt kích động, “Cảm tạ trời thiêng có mắt, còn ưu ái Vân Thiên, trả lại cho ta một nữ nhi khỏe mạnh.” Nhìn biểu hiện kích động trên mặt của ông, trong lòng Mạnh Phất Ảnh xẹt qua một tia ấm áp. Còn trong mắt Đại phu nhân lại tràn đầy phẫn hận, Hầu gia trở về nhưng không liếc nhìn bà ta lấy một cái, hơn nữa bà ta vừa mới hành lễ thế mà Hầu gia một chút cũng không để ý, không phải là càng khiến bà ta khó coi sao? Trong lòng ông ta lúc nào cũng chỉ có nữ nhân đã chết đi và nha đầu này. Mạnh Như Tuyết tay ở dưới áo dùng sức nắm chặt, lúc trước Mạnh Phất Ảnh ngây dại phụ thân cũng chỉ thương yêu đồ ngốc này, hiện tại tốt lắm, càng … Không được, nàng không cam lòng, dựa vào cái gì để con ngốc này chiếm tất cả mọi thứ, nàng không cam chịu như thế này đâu… Sau khi Mạnh Vân Thiên trở về, ngoài lúc vào triều hay tiến cung, thì vẫn luôn ở bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, cùng nàng nói một ít chuyện trên sa trường, cũng nghe Mạnh Phất Ảnh kể một số chuyện cười . Vài ngày ở chung, ông phát hiện Phất nhi của ông không chỉ không ngốc mà còn thay đổi rất nhiều, trở nên vô cùng thông minh sắc sảo, hơn nữa khi xử lý sự tình cũng rất gọn gàng ngăn nắp, khiến ông có chút bội phục. Trong lòng ông càng thêm cảm động, ông trời đối với ông thật ưu ái, đã trả lại một nữ nhi ưu tú cho ông.