Sau khi được uống mấy viên thuốc, An Mẫn Hà mới tỉnh lại. Trước đó An Mẫn Hà còn xinh đẹp tựa như hoa Khổng Tước. Mà lúc này đây lại rất thảm thương, trên đầu toàn bùn, trên quần áo cũng dính bùn, ngay cả trong miệng cũng toàn là bùn. Đúng lúc An Mẫn Hà thở phào được một hơi. Liền nghe thấy trên vai Diệp Lăng Nguyệt, con tiểu thú đáng ghét kia dùng hai cái móng vuốt to cuộn tròn quanh bụng, cười không ngớt. Tiểu Chi Ước là con vật thù dai vô cùng, chuyện hôm qua An Mẫn Hà làm nhục nó, nó còn nhớ rất rõ. Bây giờ, nó đã trả được thù. “Cái đồ súc sinh này!” An Mẫn Hà vốn đã đang tức giận, lại nhìn thấy Tiểu Chi Ước cười nhạo, nhất thời nổi trận lôi đình. Dù gì bây giờ Phượng Vương không có ở đây, nàng không tin, còn có người có thể bảo vệ được cái con súc sinh này. Hồ đồ ngu xuẩn! Diệp Lăng Nguyệt hắng giọng, phất ống tay áo một cái, một cây Long Tiên Châm thần không hay quỷ không biết bắn về phía đầu gối An Mẫn Hà. An Mẫn Hà từ trong đầm lầy bò lên, vốn dĩ đã bị kinh hồn bất định, lúc này bị châm bắn trúng huyệt đạo khiến đầu gối tê liệt phải quỳ xuống đất. Tiểu Chi Ước được gọi là nhanh tay nhanh mắt, bay lên cao đâm trúng vào mặt An Mẫn Hà, rồi kêu một tiếng khiến nàng ta lại ngã vào trong đầm lầy. Trong tám tên đại cao thủ Tiên Thiên, hai người ở lại đi bắt Tiểu Chi Ước. Nào biết Tiểu Chi Ước không phải là con vật ngu ngốc thân thủ nhạy bén, tránh trái tránh phải, dĩ nhiên ngay cả một cọng tóc gáy của nó cũng không thể bắt được. Vật lộn mãi mới kéo được An Mẫn Hà lên. “Diệp Lăng Nguyệt, đồ tiện nhân. Có phải là ngươi động thủ trên người bổn quận chúa!” An Mẫn Hà bị mùi hôi thối trong đầm lầy ám vào người, lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi đứng một bên không bị làm sao. Hồi sức lại một lúc, nàng ý thức được những Độc  Phong kia rất không bình thường. Còn cả con tiểu thú này, tại sao lại lanh lợi như vậy, rõ ràng là Diệp Lăng Nguyệt đã sớm đào tạo ra lệnh cho nó làm. “An quận chúa, xem lời người nói kìa. Ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại nói ta hại ngươi. Ngươi xem, bây giờ vẫn còn Độc Phong sao?” Diệp Lăng Nguyệt thản nhiên nói. An Mẫn Hà nhìn xung quanh, quả thật không thấy Độc Phong đâu cả. Thì ra Dược Thủy trên người nàng bị ngăn lại bởi mùi hôi thối trong đầm lầy, đương nhiên Độc Phong sẽ không theo nàng nữa. An Mẫn Hà trong lòng biết rõ có thứ gì đó không đúng, nhưng lúc đó lại không tìm ra điểm gì sai sót. Lam Thải Nhi đứng một bên nghe rất thán phục. Nha đầu Lăng Nguyệt này, thật sự là quá thâm hiểm, chỉ cần dùng mấy giọt Khu Thú Thủy mà không cần tốn sức đã có thể kiếm lời từ Túy Tiên Cư. “Lăng Nguyệt, Lam tiểu thư, các ngươi không sao chứ?” Chờ một đêm cũng không thấy hai nàng trở về. Trời vừa tờ mờ sáng, Phượng Tân đã vội chạy tới. “Đây không phải là An Quận chúa sao? Mặt ngươi bị sao vậy?” Thấy Phượng Tân đi tới, An Mẫn Hà khóc lớn lên bỏ chạy, bỏ lại tám tên thị vệ mắt tròn mắt dẹt. “Ùm” một tiếng, chỉ thấy Tiểu Chi Ước đứng trên vai Diệp Lăng Nguyệt, thấy dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của An Mẫn Hà, không nhịn được cười đến nỗi bắp chân bị chuột rút, rơi xuống đất một cách mất mặt, té chổng bốn chân lên trời. Diệp Lăng Nguyệt vừa buồn cười vừa tức giận. Phượng Tân một bên nhìn Diệp Lăng Nguyệt chằm chằm, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực. Đến đêm ngày thứ hai, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi theo kế hoạch cũ, đang chuẩn bị rời trại. “Đêm nay đầm lầy sẽ có sương mù, hay là chờ đến khi sương tan chúng ta hẵng xuất phát?” Phượng Tân ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía đầm lầy sâu thăm thẳm. Lúc này, trong đầm lầy vẫn chưa có sương, cũng không biết Phượng Tân tại sao lại đột nhiên nói như vậy. “Không có gì đáng ngại, ta có thể dùng tinh thần lực dò đường. Nếu thật sự có sương mù, chúng ta nhất định sẽ quay lại.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn Phượng Vương, thấy sắc mặt hắn không tốt. Lúc hắn bị hàn khí, sau khi đặc biệt chuẩn bị thêm một ít củi lửa mới rời khỏi lều. Sau khi đám người của Diệp Lăng Nguyệt rời đi không lâu. Trong đầm lầy quả nhiên nổi lên một đám sương mù. Sương mù ẩm ướt, làm ướt củi và lửa dần tắt. Trong lều, một bầu không khí tối nhem, duỗi tay ra không nhìn thấy năm ngón. Bỗng nhiên, Đại Hoàng hướng về nơi nào đó, kêu lên một tiếng. Thì ra màn sương mù dày đặc đột nhiên xuất hiện là do Diệp Lăng Nguyệt đã vẩy bột Khu Thú vào xung quanh lều để làm ướt từ trước, mùi thuốc bột dần dần biến mất. Xung quanh nghe thấy một loạt tiếng bước chân, tựa hồ có thứ gì đó đang đi tới gần đây. Ánh mắt Đại Hoàng thận trọng. Nó bay đến bên cạnh Phượng Tân báo động. Trong sương mù, xuất hiện nhiều đôi mắt xanh thăm thẳm. Vài con sói đói đang rớt nước miếng trong đầm lầy bao vây lại vì ngửi được mùi thịt người. Sói đói đầm lầy, là Linh Thú bậc hai trong Vân Mộng Chiểu. Đầu của chúng chỉ bằng những con chó hoang, nhưng lông và nanh vuốt rất sắc nhọn. Do trận sương mù này, những loại thú trong đầm lầy đều rất khó tìm thức ăn. Mấy con sói đói này lại vừa đi ngang qua đây. Bọn chúng đã có Linh Thức cấp thấp nhất, màu xanh trong tròng mắt hiện ra bóng dáng Đại Hoàng và Phượng Tân. Lúc nhìn thấy Đại Hoàng cao lớn uy mãnh. Bốn con sói ác có chút sợ hãi. Bọn chúng không dám tùy tiện tiến lên. “Đại hoàng... Nếu không trụ được, thì hãy đi tìm Lăng Nguyệt.” Phượng Tân thấp giọng nói với Đại Hoàng. Đại Hoàng quay đầu lại nhìn ánh mắt Phượng Tân, từ sâu trong đáy mắt của hắn thấy được vẻ quan tâm ân cần. Đại Hoàng xúc động, ngoài chủ nhân của nó ra, những người khác đều có thái độ khinh bỉ loài thú. Nhưng người này có chút không giống, trong mắt họ đó là sự quan tâm thực sự. Đại Hoàng xoay đầu lại, cúi xuống thấp kêu lên một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi. Nó không lùi đi, chủ nhân và Tiểu Chi Ước trước khi rời đi đã dặn dò, phải chăm sóc tốt cho nam nhân này, nó sẽ không bỏ chạy. Nghe được tiếng kêu của Đại Hoàng và cái đuôi vẫy vẫy, bốn con chó sói đều giật mình. Một con chó tạp chủng? Ý thức được Đại Hoàng không phải là chó sói. Trong tròng mắt bốn con sói đói tràn đầy vẻ khinh thường. Sói và chó là hai loài khác nhau một trời một vực. Gào Trong đó có một con sói đói to nhất, phát ra một hiệu lệnh công kích. Bên cạnh nó một con sói ác dẫn đầu xông lên. Chi dưới của Đại Hoàng đột nhiên phát lực, lấy thế lôi đình cắn vào mạch máu trên cổ họng của con thứ nhất. Chi trước dùng lực xé da lông mà ngay cả Thiết Kiếm cũng khó có thể xuyên thấu, như mảnh vải rách bị xé vụn. Cằm Đại hoàng nhanh gọn dứt khoát hất con sói đói sang một bên. Miệng và tứ chi của nó máu chảy tí tách. Ba con sói ác rùng mình. Chó tạp chủng trước mắt quá hung tàn. Loại súc sinh chủng loại thấp này có biết được rằng, khi Đại Hoàng làm chó hoang đã rèn luyện được kỹ năng bản thân vượt qua thử thách khó khăn, cộng thêm Huân Đào nguyên lực của Hồng Mông Thiên. Thân thể sớm đã trở nên cường hãn hơn tộc sói. Trong cổ họng của ba con sói ác phát ra tiếng vang lầu bầu. Bọn chúng hiểu ra đơn độc chiến đấu sẽ không thể thắng nổi Đại Hoàng. Thúc thúc thúc! Ba con sói đói xông tới. Bọn chúng tỏa ra bốn phương tám hướng, tấn công về phía sau trại. Tình thế bỗng chốc trở nên căng thẳng.