Cũng không biết có phải may mắn mà Vãn Vân mang đến không, Diệp Lăng Nguyệt sau đó lại liên tiếp nhận mấy món làm ăn, đến lúc chợ phiên tháng dọn hàng thì nàng đã kiếm được hơn bốn mươi viên linh thạch. Tuy số lượng không phải nhiều lắm nhưng cũng xem là ra quân thắng lợi, Diệp Lăng Nguyệt thỏa mãn rời khỏi chợ phiên. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi không bao lâu, chỉ thấy một người ăn mặc dáng vẻ như một dược sư, dưới sự dẫn đường của mấy đệ tử vội vàng chạy đến chợ phiên tháng. Mấy đệ tử đó chính là người trước đó đưa đệ tử đứt mạch đến. Sư đệ của họ sau khi được Diệp Lăng Nguyệt cứu chữa trước đó, được đưa đến nhà thuốc nằm ở Hải Tinh Đảo kịp thời. Sau khi biết được họ lại để một đệ tử trẻ tuổi không phải dược sư tùy ý chữa trị cho người bệnh đứt mạch, mấy đệ tử đó bị Thiên Dược Sư trong nhà thuốc mắng cho một trận tơi bời. Nhưng khi Thiên Dược Sư vừa kiểm tra thì lại phát hiện gân mạch trong cơ thể đệ tử đứt mạch lại thật sự được nối xong rồi, hơn nữa không có chút kẽ hở nào. Ngoại Môn của Cô Nguyệt Hải từ lúc nào lại có nữ đệ tử y thuật cao minh như vậy? Hơn nữa nghe ý của đám đệ tử kia thì đó còn là một đệ tử mới vừa nhập môn, nàng ta không chỉ biết chữa trị, còn dặn dò họ chỉ cần phối một ít linh dược cấp thấp là được, rõ ràng cũng biết về luyện đan. Đáng tiếc là, đám đệ tử ngu ngốc này lúc đó không hỏi rõ họ tên của nữ đệ tử kia. Thiên Dược Sư lập tức thấy hào hứng, sau khi kê một số đan dược cho đệ tử đứt mạch đó thì dẫn người chạy tới. Chỉ đáng tiếc, cơ duyên trùng hợp, Diệp Lăng Nguyệt đã đi trước một bước rồi. "Quá trễ rồi, tiểu sư muội đó quả nhiên đi rồi, vừa nãy đường đột nên ta cũng quên cảm ơn nàng ấy rồi." Mấy đệ tử tiếc nuối. "Chỉ cần là người của Ngoại Môn thì sẽ có thể tìm được, mấy người các ngươi đừng có nghĩ gì bậy bạ đấy, nếu tìm được tiểu nha đầu đó thì bổn dược sư nhất định phải nhận nàng ta làm đồ đệ." Thiên Dược Sư thấy bộ dạng mấy đệ tử đầy vẻ xuân tình phơi phới thì nói bực bội. Trong Cô Nguyệt Hải, sư phụ học võ và sư phụ kỹ nghệ khác không hề muốn xung đột. Sau khi Thiên Dược Sư biết được thiên phú của Diệp Lăng Nguyệt thì muốn nhận nàng làm đệ tử, ông ấy cũng là người có tiếng tăm vang dội, tối đó dựa vào người của ông ấy đã nghe ngóng khắp nơi ở trên Hải Tinh Đảo về tin tức của một đệ tử Ngoại Môn mới biết về y thuật. Chỉ là điều khiến Thiên Dược Sư thất vọng là liên tiếp mấy ngày trôi qua nhưng vẫn không có chút tin tức nào liên quan đến nữ đệ tử biết y thuật. Mà gần như là cùng lúc, trong đan phòng nào đó của Hải Tinh Đảo đang có người nổi cơn thịnh nộ. Một người đàn ông trung niên áo xanh khi nhìn thấy mấy đệ tử trọng thương được khiêng về thì tròng mắt suýt chút nữa đã rơi ra rồi. Đàn Nhất Chân Quân ở Hải Tinh Đảo cũng xem như là có chút danh tiếng, cậy vào bản thân biết luyện đan, không ít quản sự và đệ tử trên đảo đều phải nể mặt hắn. Chưa từng có người nào dám đánh đệ tử của ông ta thành bộ dạng như thế, trong bốn người phái đi bán thuốc thì có hai người bị đánh thành tàn phế suốt đời, còn hai người khác đều bị trọng thương, ngay cả đứa cháu họ ngoại ông ta tin tưởng nhất cũng không may mắn tránh khỏi. Việc khiến Đàn Nhất Chân Quân bực bội nhất là do người tham gia ẩu đả tại hiện trường quá đông, ông ta căn bản không biết tìm ai để tính sổ. Việc Phong Mạch Đan thì nhỏ, chẳng qua tổn thất mấy trăm linh thạch mà thôi, nhưng danh tiếng Đàn Nhất Chân Quân của ông ta đã bị thằng nhóc đó làm liên lụy thê thảm rồi. Đối thủ cũ của ông ta, Thiên Dược Sư nếu biết được thì nhất định sẽ mừng thầm trong bụng. Nghĩ đến đây, Đàn Nhất Chân Quân càng nổi cáu, ông ta cũng không để ý đến thương thế của các đệ tử, túm lấy cổ áo của cháu họ ngoại nhà mình giống như chim ưng cắp gà con vậy, quát hỏi. "Nói, tại sao đan dược mà bổn Chân Quân giao cho ngươi lại xảy ra vấn đề! Có phải tiểu tử ngươi lén đem đan dược thật đi bán rồi không?" Đàn Nhất Chân Quân tuy phẫn nộ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Ông ta cũng kiểm tra qua viên Tục Mạch Đan mà cháu họ ngoại mang về đó rồi, đan dược thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi tinh thần lực của ông ta tìm kiếm thì bị ông ta phát hiện, trong mười chín loại dược liệu cần để luyện chế Tục Mạch Đan đã thiếu mất một vị. Tuy chỉ thiếu một vị nhưng lại là vị quan trọng nhất, đủ để khiến dược tính của cả viên đan dược xảy ra thay đổi. Đây cũng là lý do tại sao đệ tử đứt mạch uống xong thì thương thế lại xấu đi. Nếu không phải luyện dược sư có kinh nghiệm thì căn bản không thể làm được, trong điều kiện không làm hỏng đan dược mà rút đi một vị dược liệu trong đó. "Biểu thúc, con cũng không biết nữa, con đâu dám có cái gan đó. Đan dược sau khi con lấy từ tay thúc thì vẫn luôn mang trên người, chưa hề lấy ra, không tin thúc có thể hỏi mấy người họ." Đệ tử đó cũng rất oan ức. Cả ngày hôm nay, đối với hắn mà nói quả thực là cơn ác mộng. Trước tiên là linh thạch không cánh mà bay, rồi thì đan dược tự dưng trở thành độc dược, lúc này toàn thân hắn xương cốt đều vẫn còn đau. Đàn Nhất Chân Quân vẫn còn có hơi không tin, lại vặn hỏi tiếp một phen, sau khi biết được linh thạch của cháu họ ngoại vốn dĩ đặt cùng một chỗ với đan dược, linh thạch biến mất một cách quái lạ thì sắc mặt của Đàn Nhất Chân Quân trở nên nghiêm trọng. "Biểu thúc, người nói có phải con trúng tà rồi không. Túi trữ đồ rõ ràng ở trên người con." Đệ tử đó nói ra vẫn không khỏi rùng mình. "Đồ ngu, trúng tà gì chứ. Trong Cô Nguyệt Hải lấy đâu ra quỷ quái. Chỉ e là ngươi đã gặp phải thần trộm rồi, hãy kể ra những người mà ngươi đã gặp hôm nay." Đàn Nhất Chân Quân ở trong Cô Nguyệt Hải lăn lộn đến thân phận địa vị bây giờ, muối từng ăn còn nhiều hơn gạo mà cháu họ ngoại nhà mình từng ăn nên dĩ nhiên hiểu biết không thấp. Loại đại tông môn siêu cấp như Cô Nguyệt Hải bên ngoài có hộ sơn đại trận, bên trong có cao thủ nhiều như mây, chỉ với chính khí cuồn cuộn trong tông môn thì đã khiến yêu ma quỷ quái thông thường không thể nào lánh thân. Ông ta vừa hay đã từng nghe nói, đại lục Thanh Châu rất nhiều năm trước từng có môn phái thần trộm gọi là Diệu Thủ Không Không Môn, người trong môn phái có thể trong tình huống thần không biết quỷ không hay thò vào túi đổi đồ cũng không phải việc gì khó. Đệ tử đó lúc này mới nhớ lại, đem những người và việc gặp phải lúc ban ngày đều đại khái nói một lượt. Trong đó có hai người khiến cho Đàn Nhất Chân Quân chú ý. "Ngươi nói, ngươi bị người ta va phải hai lần?" "Đúng vậy, lần đầu là một tiểu tạp dịch dơ dáy, lần thứ hai lại là một… đệ tử mới xinh đẹp. Biểu thúc, lẽ nào là hai người đó giở trò?" Đệ tử đó vội nói tiếp lời. "Đồ ngu, tiểu tạp dịch gì chứ, nữ đệ tử gì chứ. Đã là lúc nào rồi mà trong đầu toàn là gái. Ta nói cho ngươi biết, nếu ta đoán không sai thì nữ đệ tử và tiểu tạp dịch đó chính là cùng một người. Ngươi ngay cả đắc tội với ai cũng không biết, còn ngây ngô dại dột. Đáng bị người ta đánh chết." Đan dược của Đàn Nhất Chân Quân bị người khác động tay động chân, đó tuyệt đối không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, đối phương chắc chắn là nhờ vào chênh lệch thời gian, lén lấy linh thạch rồi xử lý đan dược. Hứ, ông ta mặc kệ đối phương rốt cuộc là tạp dịch hay là nữ đệ tử, chỉ cần là đắc tội Đàn Nhất Chân Quân hắn thì đừng mong sống tiếp ở Hải Tinh Đảo, dù là đào ba tấc đất thì ông ta cũng phải tóm ra được tiểu nha đầu lừa đảo đó!