Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 966
Nhu cầu của con người là rất đa dạng, phương sĩ luyện dược luyện khí cần nguyên liệu, võ giả luyện công cần võ học đan dược.
Con gái cần son phấn, đồ trang sức xinh đẹp, đàn ông cần vũ khí tiện tay, áo quần bảnh bao, những nhu cầu này vẫn luôn không thay đổi, dù là ở trong Cô Nguyệt Hải cũng như vậy.
Huống hồ Cô Nguyệt Hải còn tương đối khép kín, vì vậy dĩ nhiên sẽ theo đó mà xuất hiện cái gọi là chợ phiên tháng.
Chợ phiên tháng của Cô Nguyệt Hải mồng một mỗi tháng mới mở, chỉ có cấp đệ tử Ngoại Môn trở lên và có Giao Dịch Lệnh mới có thể vào chợ phiên tháng.
Thông thường mà nói tạp dịch là không được phép vào chợ phiên tháng.
Nhưng chỉ cần đã vào chợ phiên tháng thì mọi người đều bình đẳng, mặc kệ ngươi là trưởng lão quyền cao chức trọng hay là đệ tử Ngoại Môn không được xem trọng, sau khi vào chợ phiên tháng thì phải tuân thủ quy tắc mua bán bình đẳng.
Trước khi đến chợ phiên tháng, Diệp Lăng Nguyệt thật sự cũng không cảm thấy Cô Nguyệt Hải là tông môn siêu cấp lớn nhất trên đại lục Thanh Châu, theo nàng thấy thì nhiều lắm cũng chỉ xem là đại tông môn mạnh nhất.
Nhưng quan niệm này đã bị đánh đổ bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào chợ phiên tháng rồi.
Trong Cô Nguyệt Hải rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử, số lượng cụ thể chỉ sợ là ngay cả chưởng giáo Vô Nhai cũng không nói rõ được.
Suy cho cùng cái mà chưởng giáo Vô Nhai thật sự thống lĩnh chỉ là Nội Môn bao gồm Bích Nguyệt Nhai.
Còn ở ngoài Bích Nguyệt Nhai, trong Ngoại Môn bao gồm cả Hải Tinh Đảo thì số lượng đệ tử Ngoại Môn khá là giật mình.
Đứng ở cổng vào chợ phiên tháng, sau khi Diệp Lăng Nguyệt trình ra Giao Dịch Lệnh thì gần như là không cần đi bộ, dưới chân đã tự động bị dòng người đông đúc đẩy đi về phía trước.
Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ đã thay ra bộ y phục của tạp dịch trước đó, trên người mặc bộ y phục luyện công gấm hoa Bắc Thanh mà năm xưa Lan phu nhân đã chuẩn bị cho nàng.
Diệp Lăng Nguyệt đã uống Phong Cốt Đan hơn hai tháng rồi, thời gian này nàng đã từ từ uống thuốc giải, dáng người cũng đang dần dần hồi phục, dung mạo cũng đang từ từ khôi phục, cộng thêm người nhờ vào ăn mặc rồi lại đổi kiểu tóc.
Hiện giờ Diệp Lăng Nguyệt nhìn vào da dẻ vô cùng mịn màng, hai mắt nhìn sáng quắc, tràn đầy vẻ thiếu nữ, cả quãng đường đi tới đó thì những đệ tử nam bên cạnh đều không khỏi ngoái đầu nhìn mấy cái.
Trong lòng những đệ tử nam đó ai ai cũng đều đang hiếu kỳ, cũng không biết tiểu mỹ nhân này là môn hạ của trưởng lão nào, nếu có cơ hội nhất định phải cố gắng làm quen một phen.
Diệp Lăng Nguyệt đã tìm kiếm một lượt trong đám đông, bỗng đôi mắt sáng lên, đã nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc ở phía xa.
Diệp Lăng Nguyệt thoát khỏi đám đông, đi đến bên cạnh mấy người đó, giả vờ không để ý mà khẽ va chạm nhẹ.
"Kẻ nào mắt mù rồi, không biết đi đường phải không!"
Kẻ mắng chửi chính là đệ tử nam Ngoại Môn mà trước đó có xung đột với Diệp Lăng Nguyệt ở Bình An Đường.
Hôm nay hắn bị người khác va vào mấy lần nên tâm trạng bực dọc, quay người định mở miệng mắng chửi, nhưng vừa nhìn kỹ lại người va vào mình là một sư muội xinh xắn.
Ôi chà, đúng là tiểu sư muội xinh đẹp.
Đệ tử nam đó suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi của mình rồi, lời chửi bậy buột miệng nói ra đó lập tức thay đổi giọng điệu, vẻ mặt đầy niềm nở.
"Vị sư muội này, đều trách sư huynh ta không tốt, mắt mù rồi, muội có bị đau không? Có cần sư huynh đưa muội đến chỗ dược sư xem thử không?"
Mấy đệ tử Ngoại Môn bên cạnh hắn thấy vậy cũng đùn đẩy nhao nhao lên phía trước hỏi han ân cần, phải biết rằng số lượng nữ đệ tử ở Cô Nguyệt Hải vốn đã ít hơn đệ tử nam, tìm được người xinh đẹp hơn nữa còn chưa bị các sư huynh khác để mắt đến thì xác suất đó đúng thật là đồ quý hiếm.
Mấy người tranh qua cướp lại, hoàn toàn không chú ý đến Diệp Lăng Nguyệt nhân lúc họ tranh đoạt đã tiện tay thò vào giữa eo của đệ tử nam đó, đem túi trữ đồ trước đó lấy trộm được trả về lại.
Đồ đã đưa về lại rồi, chỉ là việc khiến Diệp Lăng Nguyệt đau đầu là nàng phải làm sao thoát khỏi mấy tên "ruồi nhặng không đầu" phiền phức này.
"Nè nè, ta nói ngươi đó, có muốn mua đồ nữa không."
Ở phía xa, một phụ nữ trung niên ở một bên hét lớn tiếng, bà ta liếc mắt một cái, cái đám thiếu niên trẻ tuổi đó làm sao thế, chưa thấy con gái bao giờ à, không nhìn thấy tiểu cô nương người ta vẻ mặt không vui ư.
Thì ra, đệ tử Ngoại Môn đó đang mua đồ trước khi bị Diệp Lăng Nguyệt đụng phải.
Người bán đồ nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng mặt dài, nhìn tu vi thì lại là một cao thủ Luân Hồi ngũ đạo.
Thực lực mạnh nhưng tướng mạo tạm được, Diệp Lăng Nguyệt đoán bà ấy rất có thể là một đệ tử Nội Môn nào đó.
Loại nữ đệ tử này đi theo phái thực lực, ghét nhất chính là những tên háo sắc thấy đệ tử nữ xinh đẹp thì cứ giống như gấu thấy mật vây lấy tổ ong vậy.
Những đệ tử Ngoại Môn đó bị hét lên như vậy thì vô cùng xấu hổ, nhân cơ hội đó Diệp Lăng Nguyệt đã đứng sang một bên, chờ đợi xem kịch hay.
"Vị sư tỷ này, thực sự là ngại quá, ta mua, vừa nãy nói bao nhiêu linh thạch? Năm mươi viên linh thạch cấp thấp?"
Đệ tử nam đó hôm nay là đến thay sư phụ mình mua dược liệu, vừa đúng lúc trên sạp hàng của nữ đệ tử Nội Môn này có dược liệu thích hợp, vừa nói xong giá cả thì hắn cũng không dám thất lễ, vội vàng móc ra túi tiền trên eo, chuẩn bị lấy linh thạch.
Ai ngờ mới vừa mở ra thì sắc mặt của đệ tử nam đó đã thay đổi.
Hơn một trăm viên linh thạch trong túi trữ đồ của hắn đã không thấy đâu nữa.
"Linh thạch của ta bị người ta trộm mất rồi. Thiếu nữ vừa nãy…"
Đệ tử nam đó bối rối, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ đến nữ đệ tử trước đó đã va vào mình kia.
Nhưng cũng không đúng, ngoài linh thạch thì những thứ khác đều vẫn nằm yên trong túi trữ đồ.
"Tiểu tử thúi, ngươi không chỉ ăn quỵt mà còn muốn vu oan à, ngươi nói người ta trộm đồ của ngươi, vậy túi của ngươi sao vẫn còn ở trong tay ngươi."
Nữ đệ tử Nội Môn đó cũng không phải kẻ ngốc, nhìn túi trữ đồ của đệ tử nam đó một cái. Túi trữ đồ vẫn ở đó, hơn nữa đồ bên trong cũng đều còn.
Vả lại tiểu cô nương xinh đẹp đó vừa nãy chỉ đứng một lúc, trong thời gian ngắn như vậy có thể trộm đồ trong túi trữ đồ ư?
Nữ đệ tử mặt dài đó không nói thêm lời nào, tiến lên trước đạp một cước đá bay đệ tử nam Ngoại Môn kia, giơ nắm đấm lớn bằng vò giấm một quyền đánh vỡ nát sống mũi của đệ tử nam.
Tu vi của nữ đệ tử Nội Môn so với Ngoại Môn cao hơn không chỉ một chút, huống hồ tính khí của nữ đệ tử này đều nổi tiếng khắp cả chợ phiên tháng, người vây lại xem cũng không có một ai dám lên trước can ngăn.
"Sư tỷ tha mạng, sư tỷ tha mạng, tiểu nhân cho dù có một trăm lá gan cũng không dám lừa sư tỷ mà. Ta không có linh thạch nhưng đồng bọn của ta có, sư tỷ…"
Đệ tử nam đó cũng rất lấy làm khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể bảo mấy sư đệ của mình gom góp linh thạch, lại trả thêm cho nữ đệ tử Nội Môn đó hai mươi linh thạch để làm phí bồi thường tinh thần, lúc này mới mua được dược liệu với vẻ ỉu xìu, hắn chán nản nhanh chân trốn đi trong ánh mắt khinh thường của mọi người.
Rồi lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt ở một bên, khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười. Nàng cũng không vội rời đi mà là theo mấy đệ tử nam đó tiếp tục đi về phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
55 chương
109 chương
18 chương
80 chương
142 chương
89 chương
61 chương