Vừa hay Tiểu Đế Tân còn chưa về, Diệp Lăng Nguyệt định tận dụng hơn hai mươi viên linh thạch cấp thấp này trước, xem thử có thể bổ sung linh lực mà Đỉnh Linh tiêu hao không. Đang lúc Diệp Lăng Nguyệt mang theo linh thạch cấp thấp rời khỏi Cán Y Phường chưa bao lâu thì có mấy bóng người lén lút đi theo phía sau Diệp Lăng Nguyệt. Chờ đến khi Diệp Lăng Nguyệt đến nơi vắng vẻ, mấy bóng người đó bỗng chốc vây tới. "Diệp Lăng Nguyệt, ngươi đứng lại cho ta." Diệp Lăng Nguyệt từ từ quay người lại. Nàng sớm đã cảm nhận được có người đi theo sau lưng, chỉ nghe tiếng bước chân thì nàng đã biết là đám tạp dịch cũ trước đó cứ luôn gây khó dễ nàng. "Các ngươi đi theo ta cả đoạn đường rồi, rốt cuộc muốn làm gì?" Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy Phương Nhu và năm sáu tạp dịch ở phía sau nàng ta. Ba nam hai nữ, bỗng chốc đã chặn kín hết xung quanh Diệp Lăng Nguyệt. Phương Nhu vừa nghe thấy Diệp Lăng Nguyệt sớm đã phát hiện ra bọn họ thì cũng có hơi bất ngờ. Nhưng vừa nghĩ đến, Diệp Lăng Nguyệt vì không có Luân Hồi Chi Lực mới bị phân đến Cán Y Phường, huống hồ nàng ta nếu thật sự cố ý bố trí nghi trận thì sao lại dẫn người đến nơi hoang vu hẻo lánh như thế này. Xung quanh, ngoại trừ họ ra thì không hề thấy một bóng người nào khác, lúc này dù là giết Diệp Lăng Nguyệt thì cũng là gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Huống hồ, bọn họ người đông, không lẽ còn sợ một tiểu phế vật chưa đạt đến cả Luân Hồi nhất đạo ư. "He ~ Làm gì ư? Câu này nên để ta hỏi ngươi mới đúng. Lẽ nào ngươi không biết quy tắc của Cán Y Phường, linh thạch tháng đầu tiên của người mới đến đều phải hiếu kính người cũ, đó gọi là tiền hiếu kính. Vừa nãy ta thấy ngươi đã thu hết linh thạch của những người mới khác, nếu biết điều thì ngươi hãy ngoan ngoãn giao ra." Phương Nhu ngày càng mượn thế làm càn, nhìn chằm chằm túi linh thạch dày cộm trong tay Diệp Lăng Nguyệt, lộ ra ánh mắt tham lam. "Tiền hiếu kính đúng không, được, ta có thể cho ngươi." Ai ngờ Diệp Lăng Nguyệt đồng ý rất nhanh lẹ, hơn nữa nàng làm thế tay lắc lư, đem cái túi trong tay đó ném qua. Phương Nhu không ngờ sự việc sẽ thuận lợi như vậy, theo bản năng muốn đến nhận. Ai ngờ cái túi đã rời khỏi tay lại dừng lại trong không trung một cách kỳ lạ, bỗng nhiên lại bay về lại trong tay của Diệp Lăng Nguyệt. Thay vào đó là trong mắt Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên hiện ra vẻ hung dữ. Thân hình nàng hơi cong lên, trên mười ngón tay đầy bóng đen tựa như mưa bão vậy. Châm thứ tư Băng Phong Thiên Hạ của Quỷ Môn Thập Tam Châm đã đâm về phía tử huyệt của Phương Nhu. Một chỉ đó nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi vừa hạ xuống thì Phương Nhu chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ. Dường như huyết dịch toàn thân đều ngừng chảy, cứng đờ lạnh run, một luồng khí tức tử vong trong chớp mắt nhấn chìm ý thức của nàng ta. Nàng ta ngã xuống đất thẳng đơ, thân thể vẫn giữ dáng vẻ muốn cướp đoạt túi linh thạch trước đó. Những đồng bọn đó của Phương Nhu thấy tình hình thì thất kinh. Rồi lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt, vẫn là cái dáng gầy gò nhỏ con, chỉ là khí thế mà trên người nàng ấy tỏa ra là tư thế một chiêu đã tiêu diệt Phương Nhu sở hữu Luân Hồi nhị đạo, đâu có giống một phế vật đến cả Luân Hồi Chi Lực cũng không có. Trong lòng những người đó đã biết là không hay, lập tức chạy đi như con thú bị nhốt, chỉ là Diệp Lăng Nguyệt đâu có cho bọn họ cơ hội xả hơi chạy thoát thân. Chỉ thấy dưới chân Diệp Lăng Nguyệt đạp một cái, thân thể như chú bướm bay lượn trong bụi hoa ngày xuân, tiếp đó lại là mấy chỉ đánh xuống. Tiểu Vô Lượng Chỉ giáng xuống tựa như mưa bão, “bịch bịch” mấy tiếng, lại thấy hai người ngã xuống. Ba người còn lại, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi, cướp đường muốn chạy trốn, ai ngờ trong cổ họng Diệp Lăng Nguyệt đã phát ra một loạt tiếng vang tựa như chim hót. Chỉ thấy ở nơi góc tối có ba cái bóng đã nhảy ra. Tiểu Chi Ước, Tiểu Ô Nha còn có cả Tiểu Tù Thiên mỗi tên đều thi triển thần thông của mình, thi thể của ba người gần như là bị tiêu diệt cùng lúc, ném mạnh xuống đất. Từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt vào Cô Nguyệt Hải, để tránh thú nhỏ và các linh thực vật của mình bị phát hiện nên nàng vẫn luôn để chúng ở trong Hồng Mông Thiên. Ba tên nhóc dĩ nhiên không muốn bỏ qua cơ hội hoạt động gân cốt hiếm có lần này. Vừa đúng chính ngọ, mặt trời chói lọi chiếu rọi khắp nơi. "Tiểu Tù Thiên, thi thể của mấy người này giao cho ngươi xử trí đó." Diệp Lăng Nguyệt thấy sáu người đã tắt hơi ngã trên đất thì đi lên phía trước, lục ra từ trên người họ mấy cái túi, còn lại thì giao cho Tiểu Tù Thiên ăn ngấu nghiến. Chỉ trong một chốc, những thi thể đó đã biến mất sạch sẽ. Diệp Lăng Nguyệt mở cái túi đó của Phương Nhu ra, bên trong chứa ba mươi mấy viên linh thạch cấp thấp. Phương Nhu này cũng coi như là đầu sỏ của Cán Y Phường, thường ngày cũng thường ức hiếp các tạp dịch cũ khác. Còn mấy người khác, linh thạch trên người họ không nhiều bằng Phương Nhu, năm người cộng lại cũng chỉ có hai mươi mấy viên. Số lượng của những viên linh thạch cấp thấp cộng lại với nhau hơn bảy mươi viên, Diệp Lăng Nguyệt vui lòng nhận hết mà không cần nói nhiều. Sau khi thu lấy linh thạch, Diệp Lăng Nguyệt lại phát hiện một thẻ đá nho nhỏ và một bức thư ở trong túi của Phương Nhu. Nàng mở thư ra, quét mắt mấy cái, trong mắt lóe qua vẻ sáng tỏ. Thì ra, Phương Nhu chẳng qua là một con tốt, kẻ thật sự muốn ra tay với nàng là người khác. Trong thư nói muốn Phương Nhu hành sự theo mệnh lệnh của họ, họ không những có thể trả thù lao cho Phương Nhu hai mươi viên linh thạch cấp thấp, ngoài ra còn có thể cung cấp một "Giao Dịch Lệnh" chỉ có đệ tử Ngoại Môn mới có tư cách sở hữu cho Phương Nhu. Sau khi có mảnh Giao Dịch Lệnh này, Phương Nhu có thể vào chợ của Cô Nguyệt Hải để mua một số thứ mà nàng ta khi là tạp dịch khó có thể mua được. Phương Nhu hiển nhiên cũng là người có dã tâm, không cam tâm cả đời đều làm tạp dịch. Nàng ta cũng chính là thèm muốn mảnh Giao Dịch Lệnh này mới nhất thời bị tham lam làm mờ mắt, muốn âm thầm giết Diệp Lăng Nguyệt, ai ngờ thuyền lật trong cống ngầm, ngược lại bị Diệp Lăng Nguyệt diệt khẩu. Chỉ đáng tiếc, thư dùng cách thức nặc danh để viết, Diệp Lăng Nguyệt ngoài biết rằng đây là một lá thư của đệ tử Ngoại Môn ở Cô Nguyệt Hải viết ra thì không thể xác nhận lá thư này rốt cuộc là ai viết. Diệp Lăng Nguyệt thu mảnh Giao Dịch Lệnh đó lại, đem lá thư đó cất kỹ cẩn thận. Nàng có dự cảm người viết lá thư này rất có thể có liên quan đến người lúc đầu giết hại Tiểu Đế Tân. Sớm muộn nàng sẽ vạch trần bộ mặt thật của kẻ đó, hơn nữa phải khiến đối phương trả một cái giá đau đớn. Sau khi thu dọn sạch sẽ hiện trường, xác nhận không để lại bất kỳ manh mối nào, Diệp Lăng Nguyệt mới quay về nơi ở. Trong tay Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ đại khái cũng có hơn bảy mươi viên linh thạch cấp thấp rồi, cũng không biết có thể khiến Đỉnh Linh sống lại không. Ôm lấy ý nghĩ thử xem thử, Diệp Lăng Nguyệt cầm lên một viên linh thạch trong đó, nắm trên tay. Kích thước của linh thạch có hơi nhỏ hơn so với nắm tay của nàng, vừa nắm trên tay phải thì Diệp Lăng Nguyệt đã cảm nhận được, đỉnh ấn Càn Đỉnh trong lòng bàn tay mình đã lâu không có động tĩnh lại đột nhiên nảy lên một chút. Tiếp theo đó, một luồng linh lực khiến thể xác và tâm hồn con người đều cảm thấy rất thoải mái tuôn vào trong lòng bàn tay của nàng liên tục không ngớt, tưới nhuần đỉnh ấn Càn Đỉnh khô cạn linh lực.