Cứ dây dưa như vậy thì chưởng giáo Vô Nhai đã rơi vào cảnh khốn cùng. Để giải quyết khó khăn hiện tại, việc chưởng giáo Vô Nhai chỉ có thể trông chờ chính là Tiểu Đế Tân tự mình thu lực lại. Nhưng nó nhỏ như vậy có thể hiểu được ư? Nụ cười trên gương mặt chưởng giáo Vô Nhai đã đơ lại rồi. Bốn vị trưởng lão khác nhìn một lúc thì cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ. Chưởng giáo Vô Nhai sao còn không thu lực, công lực mười năm còn chưa đủ, không lẽ ông ấy còn muốn tặng ra tu vi của hai ba mươi năm ư? Chưởng giáo đúng là chưởng giáo, thật là hào phóng mà. Mấy đệ tử bao gồm cả Hồng Minh Nguyệt nhìn đến nỗi mắt đều đỏ cả rồi. Không ai biết được, chưởng giáo Vô Nhai lúc này cũng là cưỡi lên lưng cọp. Đúng vào lúc trong lòng chưởng giáo Vô Nhai dằn vặt thì trong ngực của Tiểu Đế Tân bỗng nhiên phát ra tiếng vang nho nhỏ. "Tiểu Đế Tân, ngươi có nghe thấy tiếng của ta không?" Giọng nữ nhẹ nhàng tựa như âm thanh thiên nhiên chui vào trong tai của Tiểu Đế Tân. Nó trước đó còn hiếu kỳ nhìn tay của chưởng giáo Vô Nhai đặt trên đầu nó lâu như thế làm gì vậy, nếu không phải có luồng cảm giác ấm áp khiến nó rất thoải mái thì nó sớm đã kháng nghị rồi. Vừa nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt, đôi mắt to của Tiểu Đế Tân sáng lên, cũng mặc kệ nguyên lực quán đỉnh hay không, nó lắc lắc cái đầu nhỏ, cái mông đã ngồi lên đầu gối của chưởng giáo Vô Nhai. Bàn tay nhỏ cào cào trong ngực mình, cầm ra một lệnh bài còn lớn hơn tay nó. Giọng nói của vợ chính là truyền ra từ trong thứ đồ chơi này. Hành động của Tiểu Đế Tân lập tức khiến tay của chưởng giáo Vô Nhai thu về lại, chưởng giáo Vô Nhai thở phào một hơi, rồi vận hơi thở xem thử, ông ấy suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu rồi. Tu vi của ông ấy lại trực tiếp bị nhóc con hút đi năm mươi năm á á á. Bốn vị trưởng lão khác nhìn sắc mặt hồng hào phát sáng trước đó của chưởng giáo bỗng chốc biến thành xanh xao, còn cảm thấy có hơi cổ quái. Rồi lại nhìn tên đầu sỏ Tiểu Đế Tân, đang cầm thứ đồ giống như lệnh bài lật xem. Thứ đồ giống lệnh bài đó không cần phải nói cũng biết chính là Phượng Lệnh. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt trải qua chuyện lần trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên đã đem Phượng Lệnh và Hoàng Lệnh lần lượt mang theo trên người Tiểu Đế Tân và trên người mình để đề phòng lúc cần đến, không ngờ lần này thật sự lại có tác dụng. Tiểu Đế Tân không có thời gian đi để ý phản ứng của người bên cạnh, trong lòng nó đang nghĩ, vợ à, ta nhớ vợ rồi. Trong lòng nghĩ ngợi, cái miệng nhỏ của Tiểu Đế Tân há ra, còn thật sự nặn ra được một câu. "Vợ… à." Nghe thấy Tiểu Đế Tân mở miệng nói chuyện rồi. Trong phòng chủ quản, mấy vị trưởng lão và chưởng giáo Vô Nhai lại kinh ngạc lần nữa. Nguyên lực quán đỉnh thế mà lại thật sự giúp nhóc con mở linh trí? Một đứa trẻ mấy tháng tuổi lại biết mở miệng nói chuyện rồi ư? Chỉ là đứa bé vừa nãy gọi gì vậy? Cha? Hay là mẹ? Nghe ra đều không đúng. Người cũng buồn bực còn có cả Diệp Lăng Nguyệt đang cầm Hoàng Lệnh chuẩn bị liên lạc với Tiểu Đế Tân. Nàng loáng thoáng hình như nghe được một giọng nói trẻ con. "Tiểu Đế Tân?" Nàng lại nhẹ nhàng gọi một tiếng. Lần này phản ứng của Tiểu Đế Tân thật lớn, nó ngoác miệng gọi một tiếng. "Vợ ơi!" Phát âm rõ ràng, còn kèm theo giọng nói vang dội. Diệp Lăng Nguyệt bối rối. Trong sảnh chủ quản, tất cả mọi người cũng bối rối. Vợ? Vợ ư!! Thấy chưởng giáo Vô Nhai và cả đám trưởng lão đều có vẻ mặt chấn động, Phong trưởng lão ho lên mấy tiếng. "Khụ khụ, là Diệp Lăng Nguyệt à, Tiểu Đế Tân đã bái nhập môn hạ của chưởng giáo, ngày mai bổn trưởng lão sẽ đưa nó về." Phong trưởng lão đại khái nghe ra được giọng nói trong Phụng Lệnh là thuộc về tiểu tạp dịch họ Diệp đó. Chỉ là ông ấy trước giờ đều cho rằng Tiểu Đế Tân và Diệp Lăng Nguyệt là tỷ đệ. Nhưng vừa nghe vậy thì hai người lẽ nào không phải tỷ đệ, mà Diệp Lăng Nguyệt là vợ nuôi từ bé của Tiểu Đế Tân?! Phong trưởng lão không hiểu lắm về tập tục trong hôn nhân của thế tục, nhưng nghĩ lại Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân mặt mày không giống nhau, hai người lại không cùng họ, trước đó Diệp Lăng Nguyệt cũng chưa từng đích thân nói nàng ta và Tiểu Đế Tân là tỷ đệ, chắc là họ hiểu lầm rồi. Sau khi Phong trưởng lão nói mấy câu, Diệp Lăng Nguyệt trả lời mấy tiếng rồi đặt Hoàng Lệnh xuống với vẻ mặt khó hiểu. Ở bên đó, Phong trưởng lão cũng báo cáo một lượt về quan hệ của Tiểu Đế Tân và Diệp Lăng Nguyệt, cùng với biểu hiện hôm nay của Diệp Lăng Nguyệt. "Thì ra là vậy. Sự việc cụ thể ngày khác ông hỏi cho rõ. Tiểu Đế Tân tuổi còn nhỏ, hôn ước của thế tục đối với nó mà nói chỉ sẽ là sự trói buộc. Nhưng nó quả thực cần có người chăm sóc, trước tiên cứ theo sắp xếp của ông mà làm đi. Nếu nó sau này trưởng thành vẫn có tình cảm với tạp dịch đó thì sẽ do nó tự định đoạt, nếu tình cảm nhạt đi thì Cô Nguyệt Hải cũng sẽ không bạc đãi tiểu tạp dịch đó." Chưởng giáo Vô Nhai không hề để tâm lắm đến chuyện của Diệp Lăng Nguyệt. Nói ra cũng là trùng hợp. Chưởng giáo Vô Nhai năm đó khi gia nhập Cô Nguyệt Hải thì trong nhà cũng đã đính ước một mối hôn sự. Sau khi chưởng giáo Vô Nhai trưởng thành, tu luyện có thành tựu thì lại không muốn bị trói buộc bởi hồng trần tục thế nên đã quay về nhà thoái hôn. Vì vậy theo chưởng giáo Vô Nhai thấy, chuyện của Tiểu Đế Tân và Diệp Lăng Nguyệt cũng không là gì cả. Các trưởng lão khác cũng không cho là đúng, suy cho cùng một tạp dịch và đệ tử của chưởng giáo, thân phận hai người khác biệt, Tiểu Đế Tân tài mạo thiên phú như vậy thì tương lai muốn tìm bạn đời song tu thể nào cũng được. Tiểu tạp dịch đó sau này hắn lớn lên thì sẽ quên dần đi. Hồng Minh Nguyệt ở một bên nghe vậy thì trong lòng âm thầm tính toán. Nàng ta biết Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân sớm đã có hôn ước, hiện giờ sao lại có hôn ước với một đứa trẻ con chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Biểu cảm Hồng Minh Nguyệt phức tạp, hiện giờ trong lòng nàng ta rất hận Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân, sự xuất hiện của hai kẻ này đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch vừa ý của nàng ta. Còn về tung tích của Tử Đường Túc mà sau khi Hồng Minh Nguyệt vào Cô Nguyệt Hải muốn tìm cũng vẫn bặt vô âm tín. Nàng ta cũng âm thầm hỏi thăm một số tin tức của Tử Đường Túc, nhưng việc khiến nàng ta kinh ngạc là bất luận Ngoại Môn hay Nội Môn thì các đệ tử trong Cô Nguyệt Hải đều không biết Tử Đường Túc con người này. Cứ giống như trước giờ không có cái người Tử Đường Túc này vậy. Nếu đã không tìm được người thì Hồng Minh Nguyệt chỉ có thể tính toán cách khác. Nàng ta quyết định đối phó với Tiểu Đế Tân trước, tên nhóc đó có được một phần công lực của chưởng giáo Vô Nhai, thiên phú lại hơn người, tương lai ắt hẳn sẽ thành mối họa lớn nên nhất định phải xử lý sớm. Chỉ là Hồng Minh Nguyệt rất nhanh đã phát hiện ra tính toán của mình đã sai rồi. Bởi vì Bích Nguyệt Nhai ở Nội Môn của Cô Nguyệt Hải khác với Ngoại Môn, Bích Nguyệt Nhai là Nhai nhưng trên thực tế nó lại là do bốn đỉnh núi riêng biệt Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, Vô Nhai Phong tạo thành. Đệ tử của bốn đại trưởng lão và đệ tử của chưởng giáo lần lượt sinh hoạt, học tập, luyện võ ở trên năm ngọn núi, bình thường nàng ta căn bản không có cơ hội tiếp xúc được với Tiểu Đế Tân. Kế hoạch của bản thân Hồng Minh Nguyệt tan vỡ, rất nhanh thì đã sinh ra một ý nghĩ. Nàng ta biết rằng trong thời gian ngắn nàng ta sẽ không có cách nào ra tay tiếp với Tiểu Đế Tân. Nhưng việc này không có nghĩa là nàng ta không có cách nào động thủ với Diệp Lăng Nguyệt. Mấy người mà Hồng Minh Nguyệt khống chế đều trở thành đệ tử Ngoại Môn. Đừng quên rằng, tất cả tạp dịch đều sinh hoạt ở trên Hải Tinh Đảo giống đệ tử Ngoại Môn. Sống chết của một tạp dịch nhỏ bé thì người ở bên trên sẽ không chú ý.