Hồng Minh Nguyệt bế Tiểu Đế Tân lên, khi nhìn rõ đứa trẻ trong bọc tã thì Hồng Minh Nguyệt ngẩn người. Đây là đệ đệ của Diệp Lăng Nguyệt? Mặt của tên nhóc tròn tròn, ngũ quan hoàn hảo không tì vết, thân thể mềm mại nhỏ nhắn, mang theo mùi sữa nhè nhẹ. Đúng là một đứa bé xinh đẹp. Tuy là Hồng Minh Nguyệt nhưng khi bế đứa bé thì một nơi nào đó trong lòng cũng không khỏi mềm lòng. Hồng Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Tiểu Đế Tân đang ngủ sâu, trong nháy mắt thần sắc phức tạp. Từ sau khi nàng ta tu luyện Hợp Hoan Công thì đã giết không ít người, trên mười ngón tay có thể xem là dính đầy máu tươi, nhưng ra tay đối với sinh mạng nhỏ này thì vẫn là lần đầu tiên. Không biết là đang có tâm lý gì, tay của nàng ta lần lữa không bóp xuống, ngược lại trở nên hơi run rẩy. Có lẽ là cảm nhận được có động tĩnh gì đó, Tiểu Đế Tân bỗng nhiên mở mắt ra. Nhìn thấy mắt của Tiểu Đế Tân hơi nhướng lên, vừa nhìn thì đã đối mặt với Hồng Minh Nguyệt. "Ê ê a a (cái gì, vợ trẻ đi đâu rồi)" Tiểu Đế Tân là một đứa trẻ rất thông minh. Tuy tạm thời nó vẫn chưa thể nói được, nhưng đại khái đã có thể nghe hiểu lời của người khác rồi. Cái từ vợ trẻ này là trước đó nó nghe vợ chồng công chúa Thanh Phong và Phượng Lan nói khi đùa Diệp Lăng Nguyệt nên đã ghi nhớ. Tuy nói nó không hiểu ý nghĩa cụ thể của "vợ trẻ", nhưng trong tiềm thức thì Tiểu Đế Tân rất thích cái từ này. Tiểu Đế Tân phát hiện người bế mình không phải Diệp Lăng Nguyệt, trong đôi mắt lớn tựa như tinh linh có thêm một tia bất mãn. Vợ trẻ sao lại lén trốn rồi. Hơn nữa còn giao nó cho nữ nhân quái lạ không biết từ đâu tới này, trên người nữ nhân này có mùi rất hôi, nếu không ngửi nhầm thì chắc là mùi khai. Tiểu Đế Tân không vui rồi, cái mũi nhỏ thẳng tắp nhăn lại, tay vung vẩy một cách bực mình giống như đập ruồi nhặng vậy. "Ê ê a a (đi đi đi, nữ nhân hôi thối)" Nó muốn thoát khỏi tay của Hồng Minh Nguyệt. Nhìn thấy trong mắt tên nhóc vẻ căm ghét rõ ràng, Hồng Minh Nguyệt trước tiên là kinh hãi. Nàng ta thấy tên nhóc bỗng nhiên lên tiếng thì giật cả mình. Nàng ta nhân lúc đám người Diệp Lăng Nguyệt không chú ý thì lén lút lẻn vào lều bạt tạm. Nếu tiếng khóc náo của đứa trẻ kinh động người bên ngoài thì hậu quả khó lường. Trong đầu Hồng Minh Nguyệt lướt qua cha mẹ song thân của mình, còn cả tình cảnh hiện nay của bản thân thì trong lòng cứng ngắt, bàn tay bịt chặt miệng của Tiểu Đế Tân. "Chết đi, tiểu quỷ, ngươi yên tâm, rất nhanh thôi ta sẽ để tỷ tỷ tiện nhân đó của ngươi xuống đó làm bạn với ngươi." Hồng Minh Nguyệt dùng hết sức, Tiểu Đế Tân tuổi nhỏ, bị nàng ta bịt chặt cứng mũi nên căn bản không thở được. "Ê—a" Tiếng kêu của nó càng ngày càng yếu, gương mặt nhỏ đã hiện ra màu xanh tím. Mắt của tên nhóc nhìn chằm chằm cổng lều trại, nó coi như đã phát hiện được người phụ nữ này căn bản là có ý đồ xấu. Nàng ta muốn giết nó. Tiểu Đế Tân có hơi quýnh rồi, mắt nó chuyển động quay tròn, bỗng nhiên ánh mắt nhìn vào một thanh kiếm ở trên giường. Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đang nằm yên lặng. Thanh kiếm đó tuy Diệp Lăng Nguyệt không thể sử dụng nhưng vẫn luôn mang theo bên mình. Sáng nay khi nàng rời khỏi lều bạt, đi vội vàng nên còn chưa kịp mang theo. Thanh kiếm đó… trong đôi mắt lớn của Tiểu Đế Tân lóe qua một tia sáng sắc bén cực kỳ không phù hợp với tuổi của nó. Có thứ gì đó nhanh chóng chạy qua cái ót của nó. Bỗng nhiên, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm trên giường chuyển động. Bay vụt về phía Hồng Minh Nguyệt. Hồng Minh Nguyệt dùng hết sức lực định bịt chết tên nhóc này, hoàn toàn không biết động tĩnh lạ phía sau lưng. Chờ đến khi nàng ta ý thức được có khác lạ thì sau lưng một tiếng soạt, một ánh sáng đen xông ngang tới. "Á." Hồng Minh Nguyệt chỉ cảm thấy phía trên má phải đau nhói, theo bản năng dùng tay để chặn, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm nhanh như chớp, gió kiếm đã sượt qua. Ở vị trí khóe mắt của Hồng Minh Nguyệt có một mảng thịt bị cắt xuống. Nàng ta vội dùng tay bịt chặt miệng vết thương, Tiểu Đế Tân trong tay bị nàng ta ném mạnh xuống đất. Máu từ kẽ tay của Hồng Minh Nguyệt chảy ra tựa như dòng nước. Nếu kiếm hơi chếch một chút thì đã làm bị thương đến mắt phải của Hồng Minh Nguyệt rồi. "Đây là thanh kiếm nát gì vậy." Hồng Minh Nguyệt đang kêu đau, nhìn chằm chằm vào thanh Cửu Long Ngâm đó cứ như thấy ma. Cửu Long Ngâm sau một đòn thuận lợi thì lơ lửng giữa không trung, Hồng Minh Nguyệt lại nhìn bọc tã ở trên đất. Sắc mặt của Tiểu Đế Tân giống như trái cà bị dính sương vậy, thân thể không hề nhúc nhích, nhìn qua đã không còn thở nữa. Bị cố sức ném xuống như vậy, lại còn là một đứa trẻ thì chắc chắn sẽ chết. Hồng Minh Nguyệt vội vã kiểm tra vết thương của mình, cũng không dám ở lại thêm nên đi nhanh như ăn cướp. Chờ sau khi Hồng Minh Nguyệt rời khỏi không bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt và La Y đã đi vào. Nhìn thấy Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm lơ lửng trong không trung, rồi lại nhìn thấy Tiểu Đế Tân nằm trên đất cùng với vết máu rơi vãi dưới đất. Tim của Diệp Lăng Nguyệt thoáng chốc đã rớt xuống đáy vực. "Tiểu Đế Tân." Nàng xông lên phía trước, bế Tiểu Đế Tân lên cứ như phát điên vậy, thân thể không ngừng run rẩy. Đúng vào lúc Diệp Lăng Nguyệt không biết làm sao mới tốt thì tên nhóc ho mấy tiếng. Gương mặt vốn dĩ màu xanh tím chầm chậm hồi phục lại hồng hào. Nó mở đôi mắt to tựa như tinh linh ra, khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì vô cùng phấn khởi. "Ê ê a a (vợ trẻ, ta có phải rất tài giỏi không, giả chết lừa được nữ nhân xấu xa đó rồi)" Nhưng nó đắc ý còn chưa bao lâu thì trên mặt đã ươn ướt nóng hổi. Hắn ngơ ngác, nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp bằng lòng bàn tay đó của Diệp Lăng Nguyệt khóc đến nỗi nước mắt như mưa. Diệp Lăng Nguyệt đang nghẹn ngào. "Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta đã mất đi ngươi một lần rồi. Nếu lần này ngươi lại có bất trắc gì thì ta phải làm sao cứu ngươi được đây." Nói rồi, nàng ôm chặt lấy Tiểu Đế Tân, áp nó vào ngực giống như nó sẽ biến mất không chút dấu vết vậy. Tiểu Đế Tân cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Nó muốn nói với vợ trẻ rằng nó không sao, nó rất thông minh mà, còn biết dùng thanh kiếm đó để tập kích nữ nhân đó. Nó sẽ bảo vệ bản thân, sau này còn có thể bảo vệ vợ trẻ. Nhưng lời nó nói ra lại là ê ê a a, Diệp Lăng Nguyệt nghe mà không hiểu ra sao. Đến cuối cùng, tên nhóc chỉ có thể dùng sức nắm chặt nắm đấm nhỏ, trong lòng thề rằng lần sau lại gặp nữ nhân xấu xa đó thì nhất định phải giáo huấn nàng ta, ai bảo nàng ta khiến vợ trẻ khóc rồi. La Y ở bên cạnh nghe đến ngẩn ngơ, lờ mờ cảm thấy những lời này của Diệp Lăng Nguyệt sao lại có hơi kỳ lạ. Hai người họ? Đúng là tỷ đệ, sao nghe ra lại giống như giữa tình nhân… La Y liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân, lắc lắc đầu, bị suy đoán bậy bạ trong đầu mình làm cho sợ hãi. Sao có thể được, Tiểu Đế Tân chỉ bây lớn như vậy. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt hết lo lắng, tâm trạng đã khống chế hơn một chút. Nàng kiểm tra xác nhận Tiểu Đế Tân không sao, lúc này mới kiểm tra lều bạt tạm. "Có người vào lều bạt, hơn nữa định giết Tiểu Đế Tân." Diệp Lăng Nguyệt nhìn máu tươi đầy dưới đất, cùng với một mảng thịt máu nghi là của phạm nhân, nàng cảm thấy rất xót xa ân hận vì sự sơ suất của mình. "Sao có thể chứ? Lẽ nào cô và Tiểu Đế Tân có kẻ thù nào ư?" La Y nghĩ không hiểu, người nào lại ra tay với Tiểu Đế Tân đáng yêu như thế. "Kẻ thù của hai bọn ta cũng thật không ít." Diệp Lăng Nguyệt nói lạnh lùng, nàng đã thay đổi dáng vẻ hòa nhã dễ gần trước đó, trên mặt hiện lên lệ khí. Nàng còn tưởng rằng nếu ở trong Cô Nguyệt Hải thì nàng và Tiểu Đế Tân sẽ rất an toàn. Sau này nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ lại Tiểu Đế Tân một mình nữa.