Lam Thải Nhi nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cảm thấy Tiểu Chi Ước là một con chó nhỏ đáng yêu, chợt nàng vỗ đầu nó một cái.
“Lăng Nguyệt, muội cũng thật chu đáo, ngay cả mồi nhử săn thú đi Vân Mộng Chiểu cũng chuẩn bị xong rồi.”
Tiểu tử trên vai Lăng Nguyệt kia, vừa nhỏ lại yếu. Trên người lại không có nguyên lực biến động gì. Nó chỉ cần xuất hiện thì chắc chắn sẽ là đối tượng bị vô số các loại thú ở Vân Mộng Chiểu truy đuổi.
Tiểu gia hỏa này không phải vừa thích hợp dùng để làm mồi nhử hấp dẫn những Quỷ Nữ chiểu Chu đó bò ra hay sao.
Làm mồi!
Tiểu Chi Ước nhất thời hai mắt trợn thật lớn, làm ra vẻ nghiến răng mài móng rất tàn bạo.
Cô gái ngốc này lại nói dùng nó làm mồi nhử.
“Tiểu tử này trông rất linh lợi, dùng để làm mồi thì quá đáng tiếc.” Đúng lúc Tiểu Chi Ước giận đến xù lông, đang suy nghĩ làm sao để báo thù, thì giọng nói ôn hòa của Phượng Tân truyền tới.
Tiểu Chi Ước nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Phượng Tân tủm tỉm cười đi tới.
Dung mạo của hắn ai gặp cũng phải ngưỡng mộ. Cho dù đã gặp đến lần thứ ba, Diệp Lăng Nguyệt vẫn không thể tránh khỏi muốn than thở. Ông trời thật không công bằng, làm sao lại để cho một người vừa có dung mạo lại vừa có tiền tài như vậy được.
Để thuận tiện cho việc ra ngoài, Phượng Tân hôm nay đã thay đổi hoa phục, chỉ mặc một áo bông màu tím.
Đôi mắt đầy ôn hòa, lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, lại nổi dậy chút rung động. Thần giác trong lúc lơ đãng cũng cong lên thành một độ cong rất đẹp.
Điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi ngạc nhiên là, lần này Phượng Tân đi một mình, không mang theo thị vệ. Cũng không thấy vị Mục lão tiên sinh dài dòng kia.
“Chi Ước”. Con mắt của Tiểu Chi Ước biến thành hình thoi, hướng về phía Phượng Tân như muốn nhào tới.
Ý tứ của giọng điệu kia, Diệp Lăng Nguyệt nghe sao mà...
Đại mỹ nhân!!
Người đẹp thì giọng cũng dễ nghe, nhưng quan trọng nhất là tâm địa phải lương thiện, không thể so với bà nương ghê gớm không có mắt thẩm mỹ Lam Thải Nhi kia được.
Tiểu Chi Ước không còn gì để nói, lại có thể xem Phượng Tân bề ngoài còn xinh hơn con gái như gái thật sự.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi mỉm cười.
“Ở đâu ra bọn tiểu súc sinh vừa dơ vừa thối, lại dám vô lễ với Phượng Vương!” Chỉ thấy An Mẫn Hà mang theo bảy tám tên thị vệ đi tới.
Ánh mắt của những tên thị vệ kia rất sắc bén, nhịp bước lúc rơi xuống đất không có tiếng động nào. Trên da bọn họ chảy xuôi một tầng ánh sáng giống như Dương Cương sáng bóng. Đó là dấu hiệu của võ giả sau khi đột phá Tiên Thiên.
Nếu ở Ly thành, thoáng cái có thể tìm ra bảy tám tên cao thủ Tiên Thiên đến, đúng là không dễ. Nhưng An Mẫn Hà lại một mình mang theo bảy tám tên cao thủ Tiên Thiên.
Thực lực An Quốc Hầu Phủ có thể thấy là bình thường.
An Mẫn Hà tự cho là thông minh chặn ở trước mặt Phượng Vương, quắc mắt nhìn thẳng về Tiểu Chi Ước, giống như trên người Tiểu Chi Ước đang mắc bệnh truyền nhiễm gì vậy.
“Có một số người, đúng là không có kiến thức, ngay cả đến chó mèo cũng mang theo. Các ngươi cho rằng đi Vân Mộng chiểu là để đùa giỡn à, bản thân mình gặp họa thì không sao, nhưng đừng làm liên lụy tới Phượng Vương điện hạ.” An Mẫn Hà hôm nay cũng đã chú tâm ăn mặc.
Nhưng nàng lại một thân võ bào bó sát người, làm nổi bật lên đường cong đầy đặn. Một đôi chân trắng nõn như ngọc lộ ra bên ngoài, rõ ràng là muốn nhắc nhở Phượng Tân, bản thân nàng ta so với Diệp Lăng Nguyệt còn xinh đẹp hơn nhiều.
Vốn cho là mình ăn mặc như thế có thể thu hút được sự chú ý của Phượng Vương. Nào biết rằng, Phượng Tân lại cau mày, bịt mũi. Thì ra là bị mùi hương phấn nồng nặc trên người An Mẫn Hà xộc đến.
Tiểu Chi Ước giương lên một ánh mắt thắng lợi, rất kiêu ngạo nhảy đến trước mặt Phượng Tân. Phượng Tân nhìn thấy liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, muốn đưa tay ôm lấy nó.
An Mẫn Hà nhìn thấy lại càng tức giận. Chuyện quái gì vậy, ả nhà quê kia chỉ dựa vào một Linh Sủng “tam đẳng tàn phế”, mà thu hút được sự chú ý Phượng Vương.
Trong lòng nàng là ghen tị cộng thêm oán hận, miệng không nhịn được liền châm chọc nói.
“Cút ngay, tiểu súc sinh bẩn thỉu.” An Mẫn Hà giang hai tay, muốn bắt lấy Tiểu Chi Ước.
Tiểu Chi Ước vừa nhìn thấy, nhất thời tức giận.
Cái chân ngắn ngủi của nó, đạp đất một cái, nhảy vèo lên cao mấy thước.
Sau đó lộn vòng ba trăm sáu mươi độ từ trên không, “vèo" một tiếng đạp bàn chân xuống mặt An Mẫn Hà.
“Bảo vệ quận chúa.” Mấy tên Tiên Thiên Cao Thủ mà An Mẫn Hà mang đến kia xôn xao lên, rút Bội Đao ra.
Nhưng tốc độ của Tiểu Chi Ước nhanh hơn nhiều so với mấy tên cao thủ Tiên Thiên kia. Sau một cước đá như ý, lại thuận thế dùng sức vồ xuống dưới, sau khi lộn quay vòng mấy cái liền lập tức lộn ngược ra sau.
Nhưng lần này, Tiểu Chi Ước rất thông minh, không trốn ở chỗ Diệp Lăng Nguyệt mà là nhảy lên trên bả vai Phượng Tân.
Sau khi làm chuyện ác xong, Tiểu Chi Ước vẫn không quên làm ra một bộ dạng sợ hãi, run run trông rất đáng thương.
Trên mặt An Mẫn Hà, xuất hiện thêm mấy vết máu vừa sâu lại vừa dài. Không cần nói cũng biết, đó chính là kiệt tác của Tiểu Chi Ước.
“A, băm con súc sinh kia thành thịt nát cho ta.” An Mẫn Hà liên tục kêu lên. Nàng đường đường là con gái Hầu gia mà con súc sinh này lại dám cào làm nàng bị thương.
“An quận chúa, ngươi muốn động đao ở vi phạm thánh chỉ, ở trước mặt Bản vương?” Giọng nói của Phượng Tân vẫn rất nhu hòa, nhưng chẳng biết tại sao, An Mẫn Hà cùng bọn thị vệ đều có một loại cảm giác nguy cơ mưa bão sắp ập tới.
Thiếu chút nữa thì quên, Phượng Vương ở đây.
Phượng Vương thể nhược, vì lo lắng ánh đao huyết khí đối với việc dưỡng bệnh của hắn có điểm bất lợi. Trước đây, Đại Chu Đế Thân hạ mệnh lệnh trước văn võ bá quan khắp nơi. Phàm là người ở trước mặt Phượng Vương sẽ không được đeo vũ khí, chứ đừng nói là việc rút đao.
An Mẫn Hà nhìn lén Phượng Vương, thấy sắc mặt hắn trắng bệch đi mấy phần. Nhìn qua, thật đúng là giống như là bị ánh đao lệ khí làm kinh động.
Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi, hai người cũng đều là tay không mà tới.
Ngược lại, An Mẫn Hà cùng đám thị vệ đao quang kiếm ảnh, rõ ràng chính là khiêu khích quyền uy của Phượng Vương.
“Mẫn Hà không dám, xin Phượng Vương tha thứ.” An Mẫn Hà cuống quýt quỳ xuống.
Cãi lại thánh chỉ, đây chính là tội lớn. Ngay đến An Quốc Hầu cũng không dám, càng không cần phải nói, chỉ là một thứ nữ An Mẫn Hà.
Sau khi An Mẫn Hà quỳ xuống, Phượng Vương khá lâu cũng không có động tĩnh gì. Hắn còn ho khan hai tiếng, giống như vừa rồi thật sự bị bọn thị vệ của An Mẫn Hà làm kinh sợ.
“Người đâu, đem hai người vừa mới rút đao ra, chặt một ngón tay."
"Xin Phượng Vương điện hạ tạ tội." An Mẫn Hà quỳ ước chừng một khắc đồng hồ, Phượng Vương vẫn không nói gì, ánh mắt nàng buồn bả.
Vẻ mặt hai gã cao thủ Tiên Thiên biến sắc. Vì không thể không nghe theo mệnh lệnh của quận chúa, nên chỉ có thể là giơ đao lên. “Xoẹt” một tiếng, huyết thủy bắn trên đất, hai ngón tay lăn dưới đất.
Cho đến lúc này, Phượng Tân mới hơi gật đầu.
An Mẫn Hà quỳ đến nỗi chân tê dại, nhất thời còn không đứng lên được. Trên khuôn mặt của nàng không có một chút biểu cảm gì, có bất cam, tức giận, nhưng kinh hoàng vẫn nhiều hơn.
Bắc Thanh Phượng Vương, theo tin đồn là khiêm tốn hèn yếu. Nhưng ngày hôm nay gặp mặt, lại khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác.
Không đánh mà thắng, lại chém đứt một ngón tay hai gã thủ hạ đắc lực của mình?
Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi ở một bên nhìn sang, mí mắt không ngừng nháy mạnh. Lại nhìn sang Phượng Tân, hắn vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhưng bên trong đôi mắt là một vùng sâu thẳm.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
55 chương
109 chương
18 chương
80 chương
142 chương
89 chương
61 chương