Trên dãy núi là gió mạnh từng cơn, phía dưới là Khe Ngân Hà sóng dữ cuồn cuộn ngất trời. Nhìn thi thể bị sóng biển nuốt chửng, mắt của Diệp Lăng Nguyệt tối lại. Dù không tàn sát lẫn nhau, nhưng tính tàn khốc khi Cô Nguyệt Hải tuyển chọn đệ tử vượt xa so với Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn. Bởi vì mỗi người phải làm đấu tranh, không phải với người khác mà là với nỗi sợ hãi trong lòng mình. "Á—Đám ác quỷ các người, Cô Nguyệt Hải gì chứ, danh môn chính phái gì chứ, đều là chó má." Thần kinh kéo căng đến cực độ, một võ giả bỗng nhiên nổi cuồng tính, chồm về phía mấy đệ tử đó của Cô Nguyệt Hải. Tên đệ tử đứng đầu đó thân hình chạy lùi vài bước, thiếu niên phát cuồng chồm hụt, thân thể giống như lá rơi nhanh chóng ngã xuống, mắt thấy sắp ngã về phía Khe Ngân Hà. Mấy đệ tử vây xem đối mặt với tình cảnh như vậy lại không có một chút biểu cảm đồng tình nào, trong mắt một vùng băng lạnh. Rõ ràng đối với tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, bọn họ đều đã luyện thành thói quen rồi. Tuyển chọn lần đầu của Cô Nguyệt Hải đại khái có thể loại bỏ một phần mười số người, còn tuyển chọn lần hai của vòng thứ hai lại có thể loại bỏ bảy phần mười số người. Hai mươi mấy ngày trôi qua rồi, đệ tử có thể thuận lợi vượt qua tuyển chọn lần hai của Khe Ngân Hà nhiều nhất không quá hai mươi người. Trước mắt người trên con thuyền này cũng không ngoại lệ. Mắt thấy thiếu niên đó sắp đi lên vết xe đổ, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ giống như thiếu nữ kia, tất cả mọi người đều không chịu được nên quay đầu đi chỗ khác. Nhưng đúng vào lúc này, bỗng có một bóng người nhảy mạnh ra. Bóng người đó thân thủ mạnh mẽ, đạp đạp mấy cái, dưới chân sinh ra một luồng niêm lực, thân thể bám vào trên vách núi, dùng sức chụp tới, giữ lại thiếu niên đó. Lại thấy bóng người tung mình mấy cái, người đã từ bên mép dãy núi dốc đứng quay người đứng lên, hai cánh tay khẽ vỗ tựa như một chú chim yến con, người đã rơi về lại trên dãy núi. Toàn bộ quá trình cứ diễn ra liên tục, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì rất khó có người sẽ tin được, một thiếu nữ thân hình nhỏ bé lại có bản lĩnh như vậy. Các đệ tử của Cô Nguyệt Hải đó cũng ngẩn người, nhìn kỹ lại thì thấy một thiếu nữ thân hình không cao, đang xách thiếu niên vạm vỡ hơn nàng ta tựa như chim ưng chộp chú gà con vậy. Mắt thiếu nữ rất sáng, trên mặt tuy có hơi mũm mỉm nhưng ngũ quan xinh đẹp. Bởi vì nguyên do đã dùng nguyên lực còn lại không nhiều, nên lúc này hai má nàng đỏ ửng. Đệ tử Cô Nguyệt Hải đứng đầu đó đã nhận ra, thiếu nữ này chẳng phải là Diệp Lăng Nguyệt trước đó mang theo “đệ đệ” cùng đến tham gia tuyển chọn đó ư? Diệp Lăng Nguyệt sau khi cứu thiếu niên thì tiến hành điều tức, ngón trỏ làm châm, điểm mấy điểm vào mấy chỗ yếu huyệt trên người của thiếu niên phát cuồng đó. Thiếu niên tâm trạng mất khống chế, dần dần khôi phục lại tỉnh táo. "Ta, vừa nãy ta làm sao vậy?" Thiếu niên vừa nhìn Khe Ngân Hà ở phía sau, hoàn toàn không biết những việc mà bản thân đã làm trước đó. "Ngươi nổi cơn điên mất trí, chỗ ta có viên Thanh Tâm Đan, ngươi uống trước đi." Diệp Lăng Nguyệt vừa nãy thấy hành động của thiếu niên thì biết hắn là tâm trạng nhất thời mất khống chế. Nàng tuy không phải là người tốt bụng gì, nhưng dù sao cũng đã kế thừa y bát của Hồng Mông Phương Tiên, thấy người bị bệnh thì không khỏi có vài phần ngứa tay. Trong lúc cấp bách, nàng đã giao Tiểu Đế Tân cho La Y, bản thân miễn cưỡng vận lên một chút nguyên lực, sử dụng Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, cũng coi như đã cứu được thiếu niên. "Hay!" Diệp Lăng Nguyệt vừa nói xong thì nghe thấy một loại tiếng hô hay. Nhiều đệ tử bao gồm cả La Y trong đó đều vây lại. Trước đó mọi người cũng đều bị Khe Ngân Hà dọa cho sợ hãi, nhất thời rối loạn chừng mực. Vừa nãy thấy động tác cứu người phóng khoáng của Diệp Lăng Nguyệt thì cứ như tiêm tiết gà vậy, ai ai cũng hồi tỉnh lại. "Chư vị, mọi người đừng hoảng hốt. Lúc này điều nguy hiểm nhất chính là tự loạn thế trận. Chỗ ta có mấy viên Thanh Tâm Đan, nếu ai lòng dạ rối bời thì có thể đến chỗ ta nhận đan dược. Chúng ta phải tin rằng nơi hiểm yếu có khó khăn hơn nữa nhưng sức người thắng trời. Chỉ cần đồng tâm hiệp lực thì nhất định có thể an toàn vượt qua Khe Ngân Hà." Diệp Lăng Nguyệt nhân cơ hội kêu gọi mọi người bình tĩnh lại. Hành động cứu người tặng đan của nàng vô hình chung đã xây dựng danh tiếng nhất định trong đám đông. Lúc này mọi người lại thiếu chủ kiến, cứ như vậy, chỉ vài bình đan dược đã giúp Diệp Lăng Nguyệt trở thành thủ lĩnh tạm thời của đám người này. Diệp Lăng Nguyệt đã tìm mấy người có chủ ý, ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống bàn bạc. Các đệ tử của Cô Nguyệt Hải thấy vậy đều lộ ra thần thái không thể tưởng tượng nổi. Trước đây một đám người không đoàn kết, lại vì thiếu nữ này mà chớp mắt đã đoàn kết lại. Họ có dự cảm, các đệ tử trên thuyền này chỉ e sẽ đạt được thành tựu xuất sắc trong tuyển chọn lần này. Đã một đêm trôi qua, cho đến tầm khi trời sắp sáng, họ cũng thật sự đã nghĩ ra cách. Do Diệp Lăng Nguyệt khởi đầu, hơn một trăm thiếu niên nam nữ đều lấy ra tất cả khoáng thạch và kim loại mang theo trên người. Người có thể đến tham gia tuyển chọn của Cô Nguyệt Hải, đa số đều là người có gia thế không tệ, trong đó có cả hoàng tộc và quý tộc. Trong các nguyên liệu họ mang theo trên người, kém một chút cũng là Long Diên Thiết, thậm chí còn có một số Lưu Tinh Thiết. Diệp Lăng Nguyệt lại tìm ra mười mấy phương sĩ trong số mọi người, bắt đầu luyện chế ngay tại đó, dùng những kim loại và khoáng thạch này luyện chế thành một xích sắt hợp kim vững chắc. Độ dài của sợi xích sắt này cũng dài hơn cả ngàn mét, độ dày tương đương với mắt cá chân người, rất chắc chắn, dù là ở trong gió mạnh cũng có thể không hề nhúc nhích. "Chúng ta chọn ra một người, đem xích sắt cột chặt lên người hắn, để hắn đi vào Khe Ngân Hà trước, nếu gặp phải nguy hiểm thì người xuống dưới sẽ lập tức kéo sợi xích một cái, người bên trên sẽ hợp lực kéo hắn lên. Nếu mọi việc bình an thì kéo sợi xích hai cái." Diệp Lăng Nguyệt sau khi luyện chế xong dây xích thì tuyên bố với mọi người. Khe Ngân Hà với vai trò là sát hạch lần hai của Cô Nguyệt Hải, nhìn qua khí thế hung hăng, nhưng nếu nó là một loại sát hạch thì chắc chắn là có thể vượt qua được. Chỉ là dây xích đã được luyện chế ra, nhưng ai là người đầu tiên xuống dưới thì mới là vấn đề. Khoan nói độ dài dây xích có đủ hay không, ở dưới Khe Ngân Hà có lẽ còn ẩn giấu hải thú. Vì vậy nhất thời cũng không có ai dám chủ động lên trước, thử xuống dưới đầu tiên. Thấy mọi người đều có vẻ mặt sợ hãi, Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày. "Như vậy đi, ta xuống dưới đầu tiên, La Y, cô giúp ta chăm sóc tốt cho Tiểu Đế Tân." "Sao vậy được, một cô gái như cô đơn độc xuống dưới quá nguy hiểm rồi. Mọi người nói có phải không?" La Y không tán thành, nhưng nàng ta vừa hỏi mọi người thì mọi người đều không lên tiếng, khiến La Y tức đến nỗi suýt chút nữa đã nổi giận. "Ê a—" Những người khác không lên tiếng, ngược lại là Tiểu Đế Tân trước đó đang ngủ sâu đã tỉnh dậy. Sau khi hắn phát hiện mình không ở cạnh Diệp Lăng Nguyệt thì lập tức trở nên nóng nảy, lắc tới lắc lui trong sọt tre cứ như đang kháng nghị, giống như chú cá chạch vậy, La Y căn bản không cõng được hắn. Cứ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt cũng không yên tâm để một mình Tiểu Đế Tân ở lại trên dãy núi. "Ta mang theo nó cùng xuống dưới vậy." Nói rồi, Diệp Lăng Nguyệt bế Tiểu Đế Tân, tên nhóc vừa về đến bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt thì cái miệng nhỏ lập tức ngậm chặt lại như hến, dính lấy Diệp Lăng Nguyệt không buông.