Diệp Lăng Nguyệt tuy không biết làm sao mở miệng. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông ấy, trái tim đau đớn khó chịu trước đó của nàng thoáng cái đã bình phục trở lại. Ký ức tựa như cơn ác mộng cũng đã biến mất, cứ giống như khuỷu tay của người đàn ông là bến cảng an toàn nhất trên thế giới. “Đừng nói gì cả, có ta ở đây thì sẽ không còn có ai có thể ức hiếp nàng.” Cái tay hơi lạnh của người đàn ông chặn trên môi nàng. Đang nói thì thần sắc Vu Trọng chợt biến đổi. Trong không trung, lại có tiếng vang ầm ầm truyền đến, Diệp Lăng Nguyệt nghe tiếng thì cùng Vu Trọng đồng thời ngẩng đầu nhìn lên. Thanh Lôi Ngũ Thần Chú vốn dĩ đã tiêu tan lại xuất hiện lần nữa. Thanh Lôi ngũ sắc trước đó đúng là tro tàn lại cháy, xuất hiện lại lần nữa. Khác với năm luồng Thanh Lôi thực lực ngang nhau trước đó, lần này năm luồng Thanh Lôi sinh ra lại tụ tập cùng một chỗ, đã hình thành một luồng Thanh Lôi có uy lực càng đáng sợ hơn. Khóe miệng của Hỗn Nguyên Lão Tổ run rẩy, thanh thế đó lại chính là Thần Đế Thanh Lôi. Trong quang phù mà Thần phi Lan Sở Sở ban cho, ngoại trừ Thanh Lôi Ngũ Thần Chú thì lại còn ẩn chứa một luồng Thần Đế Thanh Lôi. Nghĩ lại thì thần phi đã sớm đoán được, một Thanh Lôi Ngũ Thần Chú vẫn chưa thể giải quyết được Diệp Lăng Nguyệt nên lại thêm vào một luồng Thần Đế Thanh Lôi. Thì ra, Lan Sở Sở thông minh từ nhỏ, lòng dạ thâm sâu. Nàng ta kiêng dè Diệp Lăng Nguyệt chính là con gái của Bát Hoang Thần Tôn và Y Phật. Biết rằng thần hồn của nàng rất đặc biệt, lo lắng lỡ như Thanh Lôi thông thường vẫn không thể khiến Diệp Lăng Nguyệt hồn bay phách tác, nàng ta không tiếc dùng thêm cả luồng Thần Đế Thanh Lôi bảo vệ tính mạng mà phụ vương để lại. Chỉ là nàng ta tuyệt đối không ngờ được sẽ lại xuất hiện một Vu Trọng. Thần Đế Thanh Lôi vừa xuất hiện, thần sắc của Vu Trọng và Tử Đường Túc cùng lúc thay đổi. “Thế mà lại là chú trong chú, thủ đoạn thật là hiểm độc.” Tử Đường Túc thầm nghĩ. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được uy lực của luồng Thanh Lôi này lớn mạnh hơn gấp mấy lần so với năm luồng Thanh Lôi trước đó. Luồng Thanh Lôi mới đó có chứa một luồng uy lực đáng sợ có thể sánh với cấp Thần Đế. Khi Thanh Lôi xuất hiện, toàn bộ bầu trời giống như đã xuất hiện một con rồng màu xanh bay lượn. Con rồng bay đó há to cái miệng khổng lồ, tấn công về phía Diệp Lăng Nguyệt và Vu Trọng, mắt thấy như sắp nuốt chửng cả hai người. Trong lòng Vu Trọng hiểu rõ, người chôn giấu Thanh Lôi trong Thanh Lôi Ngũ Thần Chú ắt hẳn là có thâm thù đại hận với Diệp Lăng Nguyệt. Không giết chết được Diệp Lăng Nguyệt thì Thần Đế Thanh Lôi đó tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ. Nếu hôm nay buộc phải có một người phải chết thì người đó không thể là Diệp Lăng Nguyệt. “Hứa với ta, cho dù thế nào cũng phải cố gắng sống tiếp.” Trong nháy mắt Vu Trọng đã có quyết định, hắn cúi đầu xuống, môi đặt ở bên tai của Diệp Lăng Nguyệt nói một câu cực nhanh. Gần như là cùng lúc, ngón tay khống chế mấy chỗ huyệt đạo trên người của Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy khí tức toàn thân mình nghẽn lại, thân thể đã không thể cử động. “Chàng muốn làm gì?” Khi ý thức được sự khác thường, sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt thay đổi nhanh. Nàng nói với vẻ hoảng sợ, trong lòng nàng tự nhiên nảy sinh dự cảm chẳng lành. Bàn tay Vu Trọng dùng nguyên lực nâng Diệp Lăng Nguyệt lên, rồi đưa nàng vào trong lòng Tử Đường Túc một cách thận trọng vững vàng.Tử Đường Túc chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, một mùi thơm nhè nhẹ bay tới, khi nhìn rõ Diệp Lăng Nguyệt trong lòng thì hắn ngẩn người. Không biết Vu trọng giở trò gì đây. “Giúp ta chăm sóc tốt cho nàng, nhớ kỹ, chỉ là tạm thời.” Hắn lại nhìn sang Diệp Lăng Nguyệt, khóe miệng nhướng lên. Hắn hái xuống một đóa hoa Tịch Nhan Vương trong tay, đem một đóa trong đó đặt vào tay Diệp Lăng Nguyệt, rồi khép ngón tay của nàng lại. “Lăng Nguyệt, nhớ kỹ, phàm chim niết bàn mới có thể thành phượng hoàng.” Vu Trọng dứt lời, sắc mặt nghiêm nghị, hắn nắm chặt Tịch Nhan Vương trong tay, để cho yêu lực bên trong hoa nhanh chóng chảy khắp toàn thân. Dưới tác dụng của Tịch Nhan Vương, thân pháp Vu Trọng lại nhanh thêm vài phần. Hắn dùng một tốc độ đáng sợ khó có thể hình dung được, xuôi theo gió đêm bay lên như diều gặp gió. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thân thể Vu Trọng cùng với ngàn vạn yêu thú hội tụ lại với nhau, hoàn toàn đón đầu đâm vào luồng Thần Đế Thanh Lôi đó. Diệp Lăng Nguyệt muốn ngăn Vu Trọng lại nhưng thân thể không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Tử Đường Túc ôm lấy nàng. Ánh mắt Tử Đường Túc lấp lánh, đáy mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Người ta đều nói yêu ma vô tình, nhưng lại không biết rằng không phải là vô tình mà là chưa gặp người hữu tình. Khi hai luồng khí tức cuồn cuộn ngất trời va chạm vào nhau, con rồng lớn màu xanh và con rồng màu đen va đập vào nhau. Tâm thần Diệp Lăng Nguyệt chấn động, chỉ cảm thấy lòng mình xoắn lại. Con rồng xanh tan nát, bóng dáng con rồng đen cũng tiêu tan không ít. Bên trong luồng khí rớt xuống một bóng người. Bóng người đó chính là Vu Trọng. Thân thể của hắn không thể ngừng lắc lư nhưng lại không ngã xuống. Thần Đế Thanh Lôi bị Vu Trọng lợi dụng ngàn vạn yêu lực cưỡng ép đánh tan. Thế nhưng điều đó cũng khiến cho thân thể vốn dĩ đã gặp phải trọng thương lại càng thêm thương tổn nặng nề. Vu Trọng miễn cưỡng vận khí nhưng lại phát hiện trong cơ thể ngay cả một chút yêu lực cũng không thể ngưng tụ. Thân thể hắn hiện giờ giống như là một chiếc lá cây bị đốt cháy trụi, khẽ đụng vào thì sẽ tan rã. Nhưng… hắn lại không thể ngã xuống. Vu Trọng cắn chặt răng, cố nhịn nỗi đau đớn tựa như có hàng vạn con kiến trong cơ thể. Hắn từ từ xoay người lại, nặn ra một nụ cười về phía Diệp Lăng Nguyệt, nhích từng bước một đi về phía Diệp Lăng Nguyệt và Tử Đường Túc. Hắn muốn chính miệng nói với nàng rằng bản thân hắn không sao, muốn tự tay ôm lấy nàng. Sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch của Diệp Lăng Nguyệt, lúc nhìn thấy bóng dáng Vu Trọng và nụ cười ở khóe miệng càng ngày càng gần thì có hơi tươi lại một chút. Trong chớp mắt! Ba luồng yêu khí từ bốn phương tám hướng vọt tới, tam yêu của Yêu Lâm Uyên đó nhảy đến sau người Vu Trọng bị trọng thương cứ như ma quỷ vậy. “Hé hé, là khí tức của Tịch Nhan Vương.” Thân hình Vu Trọng vừa mới đứng vững, liền chịu sự tấn công của ba luồng yêu lực. Ba tên đại yêu đó vội vã há mồm liền cắn về phía Vu Trọng. Vừa rồi khi tam yêu đuổi tới, lúc cảm nhận được khí tức của Tịch Nhan Vương thì đồng thời cũng nhìn thấy Vu Trọng. Tuy không quen biết Vu Trọng, nhưng luồng uy áp trên mình người đàn ông này khiến tam yêu lập tức có loại kích động muốn cất bước bỏ chạy. Thế nhưng ngay lúc đó, chúng đã nhìn thấy Vu Trọng lại không biết sống chết mà xông về phía Thần Đế Thanh Lôi. Vu Trọng sau khi đối đầu trực diện với Thần Đế Thanh Lôi thì sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Tam yêu mừng hết lớn, đồng loạt lao lên.Vu Trọng chỉ còn chút hơi tàn. Ở trong mắt chúng, hắn đã trở thành một con cừu non ngon miệng. “Tiểu tử, giao Tịch Nhan Vương ra đây.” Lão đại trong tam yêu, bàn tay phù một tiếng, xuyên qua lồng ngực, đâm xuyên qua trái tim của Vu Trọng rồi đoạt lấy Tịch Nhan Vương trong tay Vu Trọng. Khi máu tươi phun ra tựa như sương mù, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu mình ầm một tiếng, giống như là có cái gì đó đứt ra. Nàng nhìn thấy trên mặt Vu Trọng đã vĩnh viễn ngưng trệ. Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy một tiếng ầm trong đầu, giống như có thứ gì đó thoáng cái nổ tung. “Không! Tử Đường Túc, ta muốn đi cứu chàng.” Nàng muốn xông lên phía trước, nhưng tay chân nàng lại không thể cử động. “Không cứu được.” Tử Đường Túc mím chặt môi. Người ngoài có lẽ không nhìn ra nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng. Khi Vu Trọng ngăn chặn luồng Thần Đế Thanh Lôi đó thì thân thể của hắn đã không chống đỡ nổi rồi. Thân xác người phàm sao có thể chống lại mấy lần Thanh Lôi ngũ hành chứ? Chưa kể hiện tại, trái tim của hắn bị hủy. Tịch Nhan Vương được chế thành từ yêu lực cũng bị hủy rồi. Trừ phi có kỳ tích, nếu không người đàn ông đó không thể nào còn mạng sống nữa!