“Không, chuyện này không trách Ngũ cữu, là ta với người của Sơn Hải Bang đụng độ. Bọn họ liên kết với Tống gia, rõ ràng muốn mượn cơ hội để trả thù.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn hai thợ rèn bị thương nặng, cũng cảm thấy có chút áy náy, nhưng tức giận vẫn nhiều hơn. Sơn Hải Bang và Tống Nghiễm Nghĩa, khinh người quá đáng! Nàng cậy vào Lam Thải Nhi chiếu cố Diệp phủ, Lam Thải Nhi cũng rất giữ lời hứa, phái không ít thị vệ canh giữ xung quanh Diệp gia. Nhưng lại không để ý tới Diệp Hoàng Thành cùng đám người vừa tới Ly thành không lâu. Đám người Diệp Hoàng Hiên cũng không nghĩ tới người nhà họ Tống lại to gan đến gây sự gần hiệp hội Phương Sĩ. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chuyện này cũng khiến Diệp Lăng Nguyệt hiểu rằng. Nếu muốn thực sự bảo vệ người nhà của mình, nhất định phải nhổ tận gốc những nguy hiểm ngầm. “Nói những điều này cũng không có tác dụng gì nữa. Đại hội Dã Luyện lần này, chúng ta không có cơ hội.” Diệp Hoàng Thành buồn bực vô cùng,           Cha giao cho việc tham gia đại hội Dã Luyện trọng đại như thế, vốn là một cơ hội rất tốt, nhưng cũng lại bị hủy hoại ngay chính bởi bàn tay hắn. Diệp Hoàng Thành hai tay ôm đầu, chán nản ngồi huỵch xuống. Hắn cũng biết, với thực lực của hắn, thì vốn không phải đối thủ của Sơn Hải Bang. “Không, chúng ta vẫn chưa thua.” Diệp Lăng Nguyệt nói, khiến Diệp Hoàng Thành hơi ngẩn ra. Cũng đã đến nước này rồi chẳng lẽ còn có phương án nào khác? “Chúng ta đều là người nhà Diệp gia, có chuyện gì khó khăn, mọi người cần phải cùng nhau tìm cách giải quyết. Lăng Nguyệt, con có cách gì cứ nói ra. Chỉ cần Tứ ca với ta làm được, chúng ta nhất định ủng hộ hết mình.” Diệp Hoàng Hiên cùng Diệp Hoàng Thành cũng nhất trí nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt. Vô tình, bọn họ đều khiến Diệp Lăng Nguyệt chưa đầy mười ba tuổi trở thành nhân vật chủ chốt. “Cữu cữu chắc cũng sẽ biết chút ít về đại hội Dã Luyện. Nếu hai vị đại sư này không thể ra sân, vậy thì con và cữu cữu sẽ đại diện cho Diệp gia tham gia đại hội Dã Luyện.” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt khiến Diệp Hoàng Thành và Diệp Hoàng Hiên đều kinh ngạc. “Lăng Nguyệt, con được chứ?” Diệp Hoàng Hiên hồ nghi. “Ở trong Thạch Phường, con đã từng xem qua thợ rèn luyện chế huyền thiết. Con cũng thử qua một lần rồi, lần đó con luyện ra Huyền Thiết Thạch.” Diệp Lăng Nguyệt tiện tay lấy ra một khối Thiết Thạch. Đó chính là lần đầu tiên, sau khi dùng Đỉnh tức tinh luyện ra Thiết thạch. Một viên Thiết Thạch năm phần mười. Bây giờ khả năng khống chế Đỉnh tức của Diệp Lăng Nguyệt so với trước đây đã tiến bộ lên rất nhiều. Tinh luyện ra Thiết Thạch, đương nhiên mạnh hơn so với khối này. Nhưng cho dù chỉ là huyền thiết ngũ thành, cũng đã đủ khiến cho Diệp Hoàng Hiên và Diệp Hoàng Thành trợn tròn mắt. Bọn họ đều biết rằng, một người thợ rèn từ lúc bắt đầu chế luyện huyền thiết, cũng chế tạo ra huyền thiết ngũ thành, nhưng ít nhất kỹ năng yêu cầu phải thuần thục từ mười đến hai mươi năm. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt chỉ mới tiếp xúc mỏ huyền thiết không lâu. Nàng lại có thể luyện chế ra huyền thiết ngũ thành. Nếu không phải nàng ấy nói khoác, thì nàng chính là thiên tài về phương diện luyện chế huyền thiết. Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này hai huynh đệ Diệp Hoàng Thành cũng không có thừa thời gian để suy đoán. Bởi vì mấy ngày nữa, đại hội Dã Luyện sẽ bắt đầu. Cứ cho là lúc này thông báo cho Diệp gia ở Thu Phong Trấn nhanh chóng cử người đến cũng không kịp. “Tứ ca, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng Lăng Nguyệt. Huynh hãy cứ dưỡng thương, đợi mấy ngày nữa, sau khi đại hội Dã Luyện bắt đầu, chúng ta hãy bàn bạc tình hình cụ thể.” Diệp Hoàng Hiên suy nghĩ một chút, rồi cũng đáp ứng yêu cầu của Diệp Lăng Nguyệt. Mấy ngày sau, đại hội Dã Luyện ở Ly thành chính thức được tổ chức. Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Hoàng Thành cùng đại diện cho Diệp gia, đi tới hiệp hội Phương Sĩ ở trong thành. Vừa vào tới cửa, liền gặp Tống Nghiễm Nghĩa và Liên đại sư, cùng vài tên Sơn Hải Bang. Trong đó có Thiếu Bang Chủ Sơn Hải Bang Sa Chiến. Tống Nghiễm Nghĩa và Liên đại sư dựa vào việc bán đứng Diệp gia nắm giữ Huyền Âm ngọc Mạch, đầu quân vào Sơn Hải Bang. Bọn họ ỷ vào thế lực Sơn Hải Bang mà không sợ một ai trong thành. “Lại là tiểu tiện nhân ngươi không biết sống chết. Thế nào, Diệp gia bị giáo huấn không đủ sao mà còn có gan tới tham gia đại hội Dã Luyện?” Sa Chiến ngày đó, sau khi ăn “Thần Đan” của Diệp Lăng Nguyệt đặc biệt bào chế. Mặc dù thân thể đã khôi phục tri giác, nhưng cũng sợ hãi suốt ba ngày liền. Ăn cái gì ói cái đó, trong tràng vị lúc này cũng vẫn còn cảm giác mùi vị của phân ngựa. “Không phải sao, Diệp gia đừng hi vọng, một con nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà cũng tới tham gia đại hội Dã Luyện.” Ngữ khí của Tống Nghiễm Nghĩa có chút kỳ quái, Liên đại sư bên cạnh hắn cũng nhìn sang. Khi thấy khuôn mặt tinh khiết của Diệp Lăng Nguyệt. Trong đáy mắt của Liên đại sư bỗng nổi lên một tia tà sắc. Hắn cũng là sau khi sự việc kết thúc mới biết. Trước đây, tại thọ yến của Diệp Cô, hắn có nhìn trúng một đôi “hoa tỷ muội”. Chính là hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc cùng Diệp Lăng Nguyệt. Trong lòng Liên đại sư đã có dự định sẵn. Chỉ cần đại hội Dã Luyện lần này hắn đoạt giải nhất. Hắn nhất định sẽ yêu cầu Bang Chủ thu phục hai mẹ con này rồi ngồi hưởng thụ vẻ đẹp. “Tống Nghiễm Nghĩa, đừng tưởng rằng câu kết với bang Sơn Hải thì các ngươi có thể muốn làm gì thì làm.” Diệp Hoàng Thành giận đến đỏ mắt. Tay hắn qua mấy ngày điều trị cũng đã khôi phục được bảy, tám phần. Nếu không phải vì nghĩ đến còn có đại hội Dã Luyện, thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tống Nghiễm Nghĩa. “Nói chuyện cũng nên cẩn thận một chút. Diệp Hoàng Thành, đây chính là Ly thành.” Sa Chiến hoàn toàn không thèm để ý tới Diệp Hoàng Thành. “Thiếu Bang Chủ cũng biết nơi đây là Ly thành. Ly thành cũng là nơi có vương pháp. Tinh thần của Thiếu Bang Chủ trông cũng không tệ, xem ra vết thương cũng đã ổn rồi.” Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh hai tiếng. Từ trong cổ họng của Sa Chiến, chợt ập tới một giác khiến hắn rùng mình. Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, Sa Chiến cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua cũng chỉ là một võ giả luyện thể cảnh. Nhưng từ lần trước, sau khi không hiểu vì sao lại thua dưới tay của đối phương, liền cảm thấy nữ nhân tên Diệp Lăng Nguyệt này rất đáng sợ. “Tiểu Tiện Nhân, món nợ lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi. Hôm nay Lam Thải Nhi không có ở đây, ta xem ai có thể đảm bảo cho ngươi.” Vết thương của Sa Chiến đã được chữa khỏi. Nhưng lúc này, hắn luôn cảm thấy thân thể của mình có cái gì không đúng. Mỗi lần sắp làm chuyện kia với phụ nữ, thì lại luôn không có chút tinh thần nào. Hắn hoài nghi, Diệp Lăng Nguyệt đã động chân động tay từ bên trong. “Thiếu Bang Chủ, người tính là trong hiệp hội chúng ta động thủ không thành công.” Phía sau, có người hừ lạnh một tiếng. Liêu hội trưởng và vài tên của hiệp hội Phương Sĩ đi tới. Bọn họ cũng nghe nói, Sơn Hải Bang vô pháp vô thiên, bao vây người Diệp gia ở bên ngoài, rồi làm gãy tay của hai thợ rèn nhà Diệp gia. Thấy Liêu hội trưởng, Sa Chiến nào dám càn rỡ, hắn vội vàng xin tha tội nói. “Liêu hội trưởng, người đừng hiểu lầm. Ta chỉ chơi đùa một chút với mấy vị nhà Diệp gia mà thôi.” Sự tồn tại của hiệp hội Phương Sĩ vẫn lớn hơn so với Sơn Hải Bang. Nếu không phải vì có vũ khí và đan dược của hiệp hội Phương Sĩ, Sơn Hải Bang cũng đau đầu không thôi. “Biết vậy là tốt. Đừng nói là ngươi, ngay đến cả phụ thân ngươi khi đến hiệp hội Phương Sĩ cũng phải tuân theo quy củ. Đại hội Dã Luyện lần này, các ngươi đừng mơ tưởng động đến nửa ngón tay ngón chân. Nếu không, đừng trách lão phu ta không khách khí.” Liêu hội trưởng nghiêm nghị khiển trách.