Vốn dĩ đi đến phủ Thái thú chỉ có một con đường, hôm nay phủ Thái Thú mở tiệc, mời không ít các thế lực ở địa phương và các nhân vật nổi tiếng ở trong thành, người ngựa qua lại chằng chịt trên phố, người đến người đi trông rất hỗn loạn. Xe ngựa của Diệp gia vừa hay cùng xe ngựa của Sơn Hải bang dừng ở chung một chỗ. Trên xe ngựa của Sơn Hải bang là thiếu bang chủ Sa Chiến. Vốn dĩ hai chiếc xe ngựa có thể cùng đi lại trên phố, nhưng Sa Chiến của Sơn Hải bang vì để có thể diện nên đã ngồi trên một chiếc xe bốn con ngựa kéo. Xe ngựa một con ngựa kéo của Diệp gia bị trụ lại một chỗ, muốn tiến về phía trước không được muốn lùi về phía sau cũng ko xong. “Ta còn tưởng là xe ngựa của ai, thì ra là Diệp gia, thế nào, phủ Thái Thú mở tiệc, Diệp gia cũng muốn tới nịnh hót sao. Ngưỡng cửa của phủ Thái Thú cũng không thấp, Diệp gia đừng để ngay cả một phần lễ vật cũng không có.” Sa Chiến nhận ra xe ngựa của Diệp gia liền tức giận nói. Diệp gia ở Ly Thành cũng không phải là thế lực gì lớn, phủ Thái Thú mở tiệc tất nhiên sẽ không mời Diệp gia. Nên Sa Chiến liền cho rằng Diệp phủ muốn đi nịnh nọt, lấy lòng Thái Thú. Sa Chiến kia cất giọng oang oang rêu rao khiến người trên đường phố đều nhìn lại. “Tiểu thư, chúng ta nhường hay không nhường.” Vẻ mặt phu xe ngựa của Diệp gia cũng đầy thấp thỏm. “Nhường ư? Tại sao phải nhường chứ.” Diệp Lăng Nguyệt lên tiếng. Chỉ thấy nàng vén rèm xe rồi đoạt lấy chiếc roi trong tay phu xe, hai chân đạp một cái, giống như một con chim yến lao ra khỏi xe ngựa. Mọi người chỉ thấy trước mắt có một luồng sáng, người con gái mặc áo xanh ngồi trên xe trước đó tuổi không lớn, vóc người cũng không cao, nhưng dung mạo rất đẹp, mặc dù trên mặt còn có vài phần ngây thơ, nhưng đôi mắt, mũi miệng, ngũ quan đều rất tinh xảo, tất cả giống như được chạm khắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Hơn nữa thân thủ khi nãy của nàng vô cùng hiên ngang, không giống với những mỹ nữ tầm thường. Chiếc roi dài trong tay nàng vung lên khiến cho xe ngựa của Diệp gia tiếp tục đi về phía trước. “Đúng là đồ không biết tốt xấu, lại dám cướp đường của bổn thiếu gia.” Bên kia, Sa Chiến vốn tưởng rằng ngồi trong xe ngựa sẽ là Diệp Hoàng Hiên, Diệp Hoàng Vân, nhưng không ngờ rằng từ bên trong đi ra ngoài lại là một cô gái. Lại nhìn thấy bóng dáng của nàng, biết nàng chính là Diệp Lăng Nguyệt mà Tống Nghiễm Nghĩa đã nhờ mình xử lý. Nói đến Diệp Lăng Nguyệt, Sa Chiến liền cảm thấy tức giận. Hắn vốn cho là, đối phương chẳng qua chỉ là một tên Luyện Thể Ngũ Trọng yếu ớt, nên mới tùy tiện phái Phách Tam Quyền đi xử lý nàng. Nào ngờ Phách Tam Quyền lại vô duyên vô cớ mất tích. Sa Chiến đã sớm âm thầm hoài nghi, là do người của Diệp gia động thủ, chỉ là sống không thấy người, chết không thấy xác nên hắn cũng không tiện đến cửa đòi người. Hôm nay lại gặp phải Diệp Lăng Nguyệt giành đường với hắn nên hắn càng thêm tức giận. Nếu người ngồi trên xe ngựa là an hem nhà họ Diệp - Hậu Thiên Cao Thủ, Sa Chiến còn miễn cưỡng nhịn một chút, nhưng đối phương lại là Diệp Lăng Nguyệt. Hắn ỷ vào mình là Hậu Thiên Cao Thủ, căn bản không xem một tên Luyện Thể võ giả như Diệp Lăng Nguyệt ra gì. Chỉ thấy hai cánh tay hắn mở ra, giống như một con Đại Bằng đang phi thân lên, một chân đạp về hướng xe ngựa của Diệp gia. Một cước kia đá xuống, chỉ trong nháy mắt đã biến thành hình ảnh của hơn mười cái chân, cho dù là một tảng đá lớn, cũng sẽ bị cú đá này đá nát, những người đi bên đường cũng sợ hãi hét lên. Sa Chiến ở trong thành vốn là nổi tiếng hung ác, nhưng tu vi của hắn cũng không yếu nên một cước này đá xuống ít nhất cũng có hai trăm cân lực, thiếu nữ trên xe ngựa nhìn qua thì yếu ớt nên làm sao có thể đỡ nổi cước này của Sa Chiến. Nhưng vào lúc này cũng không có ai dám can thiệp vào, đắc tội với người của Sơn Hải bang cũng giống như rước họa vào thân vậy. Lúc này những người đi đường đều cảm thấy toát mồ hôi lạnh, lo lắng cho an nguy của Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt thấy hắn không có ý tốt, chiếc roi dài trong tay liền quất một cái quấn về phía chân của Sa Chiến. “Không biết sống chết, chỉ là một cái roi cũng muốn bắt được bổn thiếu bang chủ.” Sa Chiến vô cùng kiêu ngạo, chỉ thấy trên chân hắn đột nhiên tạo thành một vòng ảnh cước, chiếc roi còn chưa đến gần người, trong nháy mắt đã bị đứt thành từng đoạn. Nhưng ngay lúc chiếc roi bị công kích, Sa Chiến đột nhiên cảm thấy phần chân và phần người bên dưới đều đồng thời bị tê, nửa người dưới hoàn toàn không làm được gì, rơi xuống đất ầm một tiếng. Trên xe ngựa, Diệp Lăng Nguyệt là thúc vào bụng ngựa, xe ngựa ra sức ép tới trên người Sa Chiến. “Thiếu Bang Chủ!” Người của Sơn Hải bang thấy vậy đều cả kinh thất sắc, vội vàng chạy về phía trước. “Ngươi... dám... đánh lén”. Sa Chiến bị xe ngựa đạp lên, trên người trên mặt đều là dấu xe, bộ dạng vô cùng thê thảm. Buồn bực nhất là hắn căn bản cũng không biết mình đang bị gì. Hắn là Hậu Thiên võ giả, chút thương thế này cũng chẳng có gì, nhưng điểm chết người chính là thân thể hắn. Lúc Sa Chiến ngã xuống đất đã cảm thấy toàn thân tê dại, sau một hồi nữa thì tê dại lan đến toàn thân, ngay cả nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn. “Thật đúng là trò cười, Sa thiếu bang chủ giữa thanh thiên bạch nhật, ai ai cũng nhìn thấy ta là một cô gái yếu đuối, sao có thể đánh lén một Hậu Thiên Cao Thủ chứ. Rõ ràng là ngươi quấy rối xe ngựa của ta trước” Diệp Lăng Nguyệt đã đánh xe ngựa đến gần cửa của phủ Thái Thú. Càng làm cho Sa Chiến bực tức chính là khi Diệp Lăng Nguyệt vừa xuống xe ngựa liền móc ra một tấm thiệp mời, đưa cho lính gác cửa. “Chuyện này, ta... nhất định phải... tìm Thái Thú... lý luận.” Sa Chiến toàn thân như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào người đỡ mới có thể đứng đứng lên. Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt, chỉ hận không thể đâm nàng mấy nhát. “Vị này không phải là Sa thiếu bang chủ sao, ta nhớ cha ta hình như không có mời ngươi đến bữa tiệc này.” Chỉ thấy bên ngoài phủ Thái Thú có một người đi đến, không ngờ đó chính Lam Thải Nhi. Vốn thấy có hai chiếc xe ngựa đang tranh cãi làm ngăn cản đường đi nên Lam Thải Nhi liền đi ra, nào ngờ lại vừa vặn thấy Diệp Lăng Nguyệt đang xảy ra xung đột với Sa Chiến. Lam Thải Nhi vốn dĩ còn lo lắng Diệp Lăng Nguyệt gặp phải Hậu Thiên Cao Thủ Sa Chiến sẽ chịu thiệt thòi nên đang muốn xuất thủ, không ngờ vừa vặn lại xem được kịch hay. Sa Chiến ở trong hỗn chiến chỉ lo để ý đến chiếc roi của Diệp Lăng Nguyệt, nhưng tu vi của Lam Thải Nhi cao hơn so với Sa Chiến không ít, nên nàng có thể thấy rõ chiếc roi của Diệp Lăng Nguyệt chỉ là một vật ngụy trang, lúc nàng vung roi lên cổ tay rung một cái, giống như có vật gì bắn về phía Sa Chiến. Sa Chiến đột nhiên ngã xuống đất, nhất định có liên quan đến thứ mà Diệp Lăng Nguyệt bắn ra. Nhưng sự phát hiện này, Lam Thải Nhi đương nhiên sẽ không nói cho Sa Chiến biết, nàng đã sớm nhìn không vừa mắt đám người Sơn Hải bang này. “Ta là... thay thế... cha ta” Sa Chiến còn muốn giải thích. Bang chủ của Sơn Hải bang Sa Khuyển mấy ngày nay đều không có ở Sơn Hải bang, nên Sa Chiến liền thay mặt cha tới tham gia yến hội. “Ha ha, thật ngại quá, Sa thiếu bang chủ, ngưỡng cửa của phủ Thái Thú chúng ta rất cao, không phải là người nào cũng có thể vào, người đâu, mời Sa thiếu bang chủ về.” Lam Thải Nhi cười lạnh. “Lam Thải Nhi... Ngươi dám!” Sa Chiến bị đuổi về vô cùng tức giận. “Đùng đùng” chỉ thấy trên mặt của Sa Chiến xuất hiện thêm hai cái ấn tử màu hồng. Lúc mọi người khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt của Lam Thải Nhi giống như người không liên quan, đứng tại chỗ giống như người vừa ra tay căn bản không phải nàng vậy. “Lớn mật, Lam Thải Nhi ngươi cũng có thể kêu à? Ta là nghĩa nữ của đương kim thái hậu, Anh Vũ quận chúa của Đại Hạ, ngươi lại dám ở trước công chúng không ngừng kêu tên ta, biến, nếu không bản quận chúa lần sau gặp ngươi một lần, đánh ngươi một lần, đánh đến ngay cả ngươi cha ruột ngươi cũng không nhận ra ngươi.”