“Nếu nói đến giá trị thì đương nhiên giá trị của Long Tiên Thiết càng cao hơn một bậc, chỉ tiếc là khối Long Tiên Thiết này quá nhỏ, chỉ to cỡ một viên đạn, cho dù là luyện chế một thanh chủy thủ mà nữ tử hay dùng để phòng thân cũng không đủ.” Hồng y nữ tử tiếc nuối không thôi. Ngay cả rèn ra một thanh thủy thủ cũng không đủ sao? Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt lúc này cảm thấy nặng nề thêm mấy phần. "Mặc dù không thể trực tiếp dùng để luyện ra binh khí, nhưng chỉ cần cho một chút Long Tiên Thiết vào trong một loại vũ khí nào đó thì độ mạnh của vũ khí đó sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể luyện ra vũ khí Hoàng Giai." Phó hội trưởng của hiệp hội Thương Sĩ vội vàng bổ sung thêm. Các loại vũ khí được chia làm năm cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Phổ Thông, chỉ có Phương Sĩ ngũ Đỉnh trở lên mới có thể luyện chế vũ khí Hoàng Giai, hơn nữa tỉ lệ luyện thất bại còn rất cao. Nhưng chỉ cần cho vào một ít Long Tiên Thiết thì tỷ lệ thành công của việc luyện vũ khí Hoàng Giai là rất cao. "Cho nên giá trị của khối Long Tiên Thiết này có lẽ tầm trên dưới hai ba chục ngàn lượng." Hồng y nữ tử và phó hội trưởng cùng đưa ra phỏng đoán về giá trị của khối khoáng thạch này. Lúc này bọn họ liền kêu người chưởng quỹ đến. Biết được khối khoáng thạch này là Long Tiên Thiết hiếm thấy trong thế gian, vẻ mặt của người chưởng quỹ cũng đầy kinh ngạc. "Chưởng quỹ, ngươi có thể giúp giới thiệu ta với chủ nhân của khối Long Tiên Thiết này không, ta muốn ra giá cao để mua lại khối khoáng thạch này." Hồng y nữ tử không mua được khổi trầm hương trăm năm, đang lo lắng không biết nên chọn gì để tặng cho cha thì nhìn thấy khối Long Huyền Thiết này nên nàng liền muốn mua lại. "Chưởng quỹ, hiệp hội Phương Sĩ của chúng ta cũng nguyện ý ra giá cao để mua lại." Vì hiếm khi mới gặp được Long Huyền Thiết, nên phó hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ cũng không muốn buông tay. Trước đó hắn đã để mất trứng của rắn hổ mang lửa nên vẫn còn đang tiếc nuối, thật không ngờ có thể gặp được Long Tiên Thiết, nếu như hội trưởng biết được chuyện này nhất định sẽ rất vui. Hai người cùng vây quanh chưởng quỹ, truy hỏi xem chủ nhân của Long Tiên Thiết rốt cuộc là ai. “Hai vị, cả hai người đều là khách quen của lầu Cư Kỳ, chắc cũng biết quy tắc ở đây, thật xin lỗi, ta chỉ có thể truyền đạt ý muốn mua của hai vị, còn về thân phận của đối phương và việc bán hay không thì ta không thể đảm bảo.” Chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ lắc đầu một cái rồi lựa lời từ chối hai người. Bọn họ chắc chắn sẽ không ngờ được chủ nhân của Long Tiên Thiết lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe thấy thì trong lòng cũng thầm tặc lưỡi. Sau khi kết thúc đại hội Tụ Bảo, Diệp Lăng Nguyệt nộp một khoản tiền phí lớn để mua trứng của rắn hổ mang lửa từ lầu Cư Kỳ. “Vị đại sư này, khối Long Tiên Thiết và Lam Văn Huyền Âm Đan đều là xuất từ tay người sao?” Người tiếp đãi Diệp Lăng Nguyệt lúc này đã đổi thành người khác, đó chính là vị chưởng quỹ trước đó đã chủ trì Tụ Bảo hội. Hắn thấy Diệp Lăng Nguyệt có Lam Văn Huyền Âm Đan, lại có Long Tiên Thiết nên đã sớm nhận định nàng là một Phương Sĩ cao cấp, nhưng khi nhìn tuổi tác thì lại cảm thấy không giống. "Lam Văn Huyền Âm Đan cùng Long Tiên Thiết đều là sư phụ ta luyện chế, người là một vị cao nhân ẩn thế." Diệp Lăng Nguyệt đã sớm suy nghĩ xong câu trả lời. "Thì ra là như vậy, vậy làm phiền cô nương trở về thương lượng với sư tôn một chút, có thể đem Lam Văn Huyền Âm Đan và các đan dược khác bán cho lầu Cư Kỳ hay không. Lầu Cư Kỳ đồng ý dùng giá không thua kém giá đấu giá ban nãy để thu mua, chúng ta đồng ý chia lợi nhuận thành mười phần, người lấy tám phần còn chúng ta lấy hai phần." Từ nhiều năm trước tới nay, hiệp hội Phương Sĩ của Ly Thành chính là nguồn tiêu thụ chính của đan dược cấp Lam Văn trở lên. Lầu Cư Kỳ trước nay luôn muốn tiêu thụ đan dược, nhưng khổ nỗi không có đan dược để tiêu thụ. Bây giờ có “sư phụ” của Diệp Lăng Nguyệt, lầu Cư Kỳ và hiệp hội Phương Sĩ sẽ có đan dược để tiêu thụ rồi. Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút, Huyền Âm Đan đúng là cần có một nơi để gửi bán, lầu Cư Kỳ không nghi ngờ gì chính là nơi thích hợp nhất. "Chưởng quỹ, ta cũng rất muốn đáp ứng ngươi, nhưng sư phụ của ta một tháng chỉ luyện đan vài lần, ta chỉ có thể cứ cách một tháng lại đưa Huyền Âm Đan cho ngươi một lần, mỗi lần năm mươi viên." Ly Thành dù sao cũng không phải là nơi ở của Diệp gia, số lần Diệp Lăng Nguyệt có thể đến Ly Thành là có hạn, một tháng một lần, mỗi lần năm mươi viên, cũng đủ cho nàng một tháng kiếm được mấy vạn lượng rồi. "Ngoài ra, ta còn lầu Cư Kỳ giúp ta một chuyện, ta muốn biết phương pháp để luyện chế Long Tiên Thiết." Sau khi Diệp Lăng Nguyệt có được khoáng thạch, cũng thử dùng Càn Đỉnh luyện chế mấy lần, nhưng đều luyện chế không thành công, xem ra luyện chế Long Tiên Thiết so với luyện chế đan dược và quặng sắt bình thường không giống nhau, còn cần có phương pháp đặc biệt. "Mong cô nương cho lầu Cư Kỳ ba ngày, đến lúc đó lầu Cư Kỳ nhất định sẽ nói cho cô nương phương pháp cụ thể để luyện chế." Chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ cũng rất thông minh, lúc này bất cứ yêu cầu gì của Diệp Lăng Nguyệt hắn cũng đều đáp ứng. Lúc Diệp Lăng Nguyệt đi ra khỏi khỏi lầu Cư Kỳ, thấy vị hồng y nữ tử trước đó ngồi bên cạnh mình đang ở phía trước, nhìn nàng có vẻ rất buồn bực. Hồng y nữ tử hôm nay đúng là quá xui xẻo, mua không được Trầm Hương trăm năm, cũng không mua được Long Tiên Thiết, quà mừng thọ cho cha khiến cho nàng rất đau đầu. Diệp Lăng Nguyệt bước nhanh lên phía trước. "Tỷ tỷ, người còn đang buồn vì chuyện quà mừng thọ sao?" "Còn không phải sao, ta đã nghĩ hơn nửa tháng nay, cả Ly Thành lớn như vậy, nhưng ngay cả một món lễ vật hợp ý cũng không tìm thấy." Hồng y nữ tử thấy Diệp Lăng Nguyệt đi đến thì cười cười và nói. Ly Thành này thật nhỏ bé, vậy mà còn được xem là một trong mười thành lớn nhất, sánh ngang hàng với Đế Đố, đúng là một nơi quỷ quái cả chim cũng không thèm bay đến. "Không biết phụ thân của tỷ tỷ có phải là một người thích uống rượu không, ở nhà của ta có Bách Niên Hầu Tửu rất quý giá, nếu tỷ không chê ta có thể lấy nó cho tỷ." Diệp Lăng Nguyệt và hồng y nữ tử mới gặp mà cứ như đã quen từ lâu, nhờ có sự giúp đỡ của tỷ ấy mà Diệp Lăng Nguyệt mới biết được lai lịch của Long Tiên Thiết. Trong tay nàng chỉ còn ba vò rượu cuối cùng, nhưng bây giờ mẫu thân đã có Huyền Âm Đan, nên nếu đưa một vò cho hồng y nữ tử cũng không phải là chuyện gì lớn. "Bách Niên Hầu Tửu? Trong nhà ngươi thật sự có sao?" Hồng y nữ tử lập tức chuyển buồn thành vui. Cha của nàng năm đó xuất thân từ nhà quân nên rất thích uống rượu, sau khi ông ấy bị điều đến Ly Thành vẫn còn than phiền rượu của Ly Thành giống như nước tiểu của ngựa vậy, uống vào chẳng thấy mùi vị gì cả. Chỉ là Bách Niên Hầu Tửu xưa nay hiếm thấy, trong nhà tiểu cô nương này thật sự có loại rượu đó sao? Hồng y nữ tử vốn muốn cùng Diệp Lăng Nguyệt đi lấy rượu, nhưng nàng lại phải trở về nhà gấp để đem chuyện Trầm Hương trăm năm bị dính máu nói cho cha biết. "Vậy khi nào tỷ tỷ có thời gian rảnh thì sai người đến Diệp phủ ở đường Thúy Hồ rồi trực tiếp nói tên của ta – Diệp Lăng Nguyệt thì sẽ có thể lấy được rượu ngay." Diệp Lăng Nguyệt thấy nàng có vẻ khó xử liền nói. "Vậy thì cám ơn muội muội, ta suýt chút nữa quên tự giới thiệu mình, ta tên là Lam Thải Nhi, năm nay hai mươi tuổi, muội gọi ta là Lam tỷ tỷ được rồi. Chờ ta xong việc sẽ đến tìm muội muội tụ họp một chút." Lam Thải Nhi sau khi chia tay với Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Lăng Nguyệt liền chuẩn bị trở về Diệp phủ. Trên đường trở về, nàng phát hiện mấy người thương nhân mập mạp khi nãy ở trong lầu Cư Kỳ và một tên nam tử mặt mũi xấu xí đang đi theo sau lưng nàng. Diệp Lăng Nguyệt bất động thanh sắc, đi thẳng về phía trước, mấy bước sau, nàng bỗng nhiên bước nhanh hơn, quẹo vào một ngõ hẻm. Vẻ mặt Diệp Lăng Nguyệt có chút thay đổi, nàng đi thẳng về phía trước vài bước rồi bắt đầu bước nhanh hơn, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ. "Đuổi theo ả ta." Mấy tên mập mạp kia và tên nam nhân mặt mũi xấu xí không thấy bóng dáng nàng ở phía trước, liền nhanh chóng đuổi theo.