Việc phát hiện ra mỏ ngọc Huyền Âm, không còn nghi ngờ gì nữa, mấy trăm năm trở lại đây đối với Diệp gia mà nói thì đây là một sự phát hiện cực kỳ trọng đại.
Gia chủ Diệp Cô vô cùng vui sướng, hắn lập tức cùng hai huynh đệ là Diệp Hoàng Vân, Diệp Hoàng Thành cùng xuống giếng một chuyến, sau khi ba người thấy phẩm chất của mỏ ngọc Huyền Âm tốt như vậy, lúc này mới tin tất cả những lời nói của Diệp Lăng Nguyệt đều là sự thật.
“Cha, đây thật sự là một chuyện vô cùng tốt. Lần này, Tống gia tuyệt đối không đấu lại được chúng ta.” Diệp Hoàng Vân thấy con sông trên mặt đất như mỏ ngọc, cũng tấc tắc kêu kỳ lạ.
“Đúng vậy, Huyền Âm ngọc ở đây chỉ cần bán đi, đừng nói là Thu Phong trấn, mà ngay đến cả huyện thành cũng không có người nào dám coi thường Diệp gia chúng ta.” Diệp Hoàng Thành đứng bên cạnh mỏ ngọc, hấp thụ lấy âm sát khí tinh khiết mà mỏ ngọc tản mát ra, cảm giác nguyên lực trong cơ thể đang cuồn cuộn trào đến.
“Không, tạm thời ta không tính khai thác quy mô lớn với mỏ ngọc này, mỏ ngọc này là của Diệp gia chúng ta một lần nữa tạo nên hy vọng.” Diệp Cô sau khi vui mừng, lại trở thành gia chủ Diệp gia tỉnh táo.
Hắn nhìn đường núi một chút, dù hắn là cường giả Đỉnh Phong của Hậu Thiên, đứng cạnh mỏ ngọc, cũng cảm thấy âm lãnh rất khó chịu, lẽ nào đứa nhóc Lăng Nguyệt kia, chẳng qua cũng chỉ là một Luyện Thể Ngũ Trọng mà lại có thể một mình đi tới nơi này.
Không khó để có thể nhìn ra được nghị lực từ bên trong và sự can đảm của Diệp Lăng Nguyệt hơn xa người bình thường.
“Phụ thân, người định đem mỏ ngọc này làm sân tập luyện cho bọn nhỏ sau này sao?” Diệp Hoàng Vân càng hiểu rõ tâm tư của cha mình.
“Đúng vậy, ta dự định khai thác phần nhỏ mỏ ngọc Huyền Âm, đưa đến các tỉnh thành luyện thành Huyền Âm tán trợ giúp trong gia tộc, những đệ tử Luyện Thể Ngũ Trọng trở lên đánh vào Hậu Thiên Chi Cảnh. Từ nay về sau, phàm là đệ tử Diệp gia đột phá Hậu Thiên, kể cả mấy người các ngươi cũng sẽ phải đi vào mỏ ngọc bế quan tu luyện.” Thành Phủ của Diệp Cô so với Trưởng tử và Tứ tử sâu hơn rất nhiều.
Trong mắt hắn, mỏ sắt Lục Thành đã đủ khiến Diệp gia trở thành kẻ mạnh nhất Thu Phong trấn, nhưng nếu ở huyện thành, thì không một cao thủ Tiên Thiên nào có thể trấn giữ ghế của Diệp gia, cũng giống như dê lạc vào bầy sói, ngập tràn nguy hiểm.
Dù sao, giá trị của một mỏ ngọc Huyền Âm cũng tương đương với vô số cao thủ Hậu Thiên và vô số tiền vàng.
“Cha nói không sai, về việc mỏ ngọc Huyền Âm nhất định phải nghiêm khắc bảo mật, một lát nữa con đi gặp Diệp Lăng Nguyệt nói chuyện.” Diệp Hoàng Vân cũng tán thành lời nói của cha.
“Ừ, Hoàng Vân, lần đi huyện thành tới, ta định để cho Thánh Nhi và Lăng Nguyệt đi cùng con. Hai người bọn họ trong lớp trẻ của gia tộc ta cũng là người xuất sắc, cũng là lúc dẫn bọn chúng đi để mở rộng tầm mắt.” Lời nói của Diệp Cô khiến cho Diệp Hoàng Thành có chút lo sợ.
Để cho con nhãi ranh Diệp Lăng Nguyệt kia cùng đi huyện thành, trong lòng Diệp Hoàng Thành rất là buồn rầu. Cơ hội này hắn vốn dĩ là vì con trai Diệp Thanh đấu tranh hơn một năm mới có được.
Có thể mấy tháng qua,Diệp Lăng Nguyệt quả thật đã vì gia tộc lập được mấy đại chiến công, ngay cả Diệp Hoàng Thành cũng không tìm được bất kỳ lý do nào để phản bác Diệp Cô thiên vị.
Sau khi Diệp Hoàng Vân cùng Diệp Hoàng Thành đi xuống giếng, trong ánh mắt Diệp Cô xuất hiện một vệt kích sắc, hắn đi tới trước mỏ ngọc kia.
“Hỡi các lão tổ tông, các người ở trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ cho Diệp gia chúng ta khôi phục lại bề thế.” Diệp Cô vừa dứt lời, đánh một quyền lên trên mỏ ngọc, những mảnh vụn Ngọc Thạch sắc bén cứa đứt tay Diệp Cô khiến máu chảy đầm đìa, nhưng Diệp Cô lại không có phân nửa cảm giác đau đớn.
Trên núi Thất Tinh, sau khi Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi giếng băng, chạy chầm chậm về nhà.
Sau khi trở về Kiều Sở viện, Diệp Lăng Nguyệt mới đi vào Hồng Mông Thiên.
Cái gọi là nhạn thì nhổ lông, heo thì lột da, chính là nói loại người giống Diệp Lăng Nguyệt, nàng nhìn thấy mỏ ngọc Huyền Âm, sao dám ngoan ngoãn nộp tất cả lên đạo lý gia tộc.
Dù sao thì mỏ ngọc Huyền Âm dài như vậy, nàng khiêu mỏ núi nhà mình mấy viên ngọc thạch Huyền Âm mỏ cũng không quá đáng gì.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ thế liền thuận tay lấy một ít mỏ ngọc, ở hai phòng trong Hồng Mông Thiên, đã có hơn ngàn khối mỏ ngọc Huyền Âm.
Nhờ có đỉnh tức của Diệp Lăng Nguyệt, vết thương của mẹ nàng Diệp Hoàng Ngọc cũng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng nếu muốn bình phục hoàn toàn vẫn cần một lượng lớn âm sát khí của Tinh Thuần để bồi bổ tĩnh mạch.
Nếu chỉ dựa vào bản thân Diệp Hoàng Ngọc mà muốn bổ sung thêm nhiều khí âm sát như vậy, ít nhất cũng phải cần tới năm sáu năm. Diệp Lăng Nguyệt cũng không muốn mẹ mình đợi thêm lâu như vậy.
Cho nên Diệp Lăng Nguyệt liền nghĩ đến một loại linh đan gọi là Huyền Âm Đan. Loại đan dược này chẳng qua chỉ là linh đan nhị phẩm, cũng chỉ cao hơn một phần so với Tụ Nguyên dịch.
Nhưng đối với người ở Hậu Thiên Vũ bị tổn thương gân mạch mà nói lại là đồ tẩm bổ ôn dưỡng tốt nhất, mà muốn luyện Huyền Âm Đan thì phải cần tới lượng lớn mỏ ngọc Huyền Âm.
Nhưng nhắc đến việc luyện Đan Dược đối với Diệp Lăng Nguyệt vẫn là lần đầu tiên.
Diệp Lăng Nguyệt nắm lấy một khối mỏ ngọc Huyền Âm, khống chế đỉnh tức mỏ ngọc Huyền Âm bị nuốt vào Càn Đỉnh. Nhưng một lát sau, trong Càn Đỉnh một tiếng “Phốc” phát ra, xuất hiện một vật mờ ảo.
“Thất bại rồi?” Diệp Lăng Nguyệt than một tiếng, quả nhiên luyện đan so với luyện chế Tụ Nguyên dịch khó khăn hơn rất nhiều.
Diệp Lăng Nguyệt cũng vẫn không nổi giận, tiếp tục cầm lên một khối mỏ ngọc Huyền Âm để luyện
Ước chừng làm hỏng năm sáu khối mỏ ngọc Huyền Âm, Càn Đỉnh mới run rẩy nhả ra một viên đan dược bề mặt có chút lồi lõm.
“Huyền Âm Đan?” Diệp Lăng Nguyệt mừng rỡ không thôi, mặc dù có chút xấu xí nhưng viên đan dược này đúng là Huyền Âm Đan nhị phẩm.
Sau khi luyện xong một viên Huyền Âm Đan thì trời cũng tối. Diệp Lăng Nguyệt quyết tâm ngày hôm sau lại tiếp tục luyện đan.
Còn lại mấy ngày, Diệp Cô bọn họ không tiết lộ một chút tin tức về mỏ ngọc Huyền Âm ra bên ngoài. Diệp Lăng Nguyệt thì lại hết sức chuyên chú trong Hồng Mông Thiên luyện đan.
Có đủ linh khí trong Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt vừa luyện đan vừa hấp thu nguyên lực, không biết từ lúc nào hiệu suất luyện đan của nàng cũng tăng lên đáng kể.
Từ lúc ban đầu làm hỏng năm sáu viên mỏ ngọc Huyền Âm đến gần đây làm hỏng một viên liền luyện ra được một viên Huyền Âm Đan. Bề mặt của Huyền Âm Đan cũng càng trở nên trơn nhẵn.
Bảy ngày sau, trên Huyền Âm Đan mà Diệp Lăng Nguyệt luyện chế được có thêm một vệt đan vân màu xanh da trời. Diệp Lăng Nguyệt nhớ Hồng Mông phương tiên có nói, đan vân màu xanh da trời là biểu thị cho phẩm chất của viên đan dược này, đã từ đan dược thông thường biến thành đan dược hạ phẩm. Điều này cho thấy trình độ luyện đan của nàng đã được nâng lên.
Sau khi ra khỏi Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt vẫn giống như thường ngày, đem một viên Huyền Âm Đan bỏ vào trong nước uống của Diệp Hoàng Ngọc.
“Lăng Nguyệt, tìm được ngươi thật may quá. Sáng sớm mai, ngươi cùng ta theo cha đi vào thành.” Diệp Thánh trán đầy mồ hôi đi tới, thấy Diệp Lăng Nguyệt miệng cười toe toét.
Đã nhiều ngày Diệp Lăng Nguyệt xuất quỷ nhập thần, Diệp Thánh tìm mấy lần cũng không tìm được. Giờ khó khăn lắm mới tìm được, Diệp Thánh liền không nhịn được than phiền mấy câu.
“Vào thành?” Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, thắc mắc.
“Đúng vậy, gia chủ nói cho hai ta vào thành học hỏi một chút, nhân tiện cùng với Ngũ cửu học một chút về mua bán thép.” Ngũ cửu của Diệp Thánh và Diệp Lăng Nguyệt cũng chính là người con thứ năm của Diệp Cô, đều ở huyện thành phụ trách việc mua bán mỏ thép của Diệp gia.
Kể từ sau khi biết trong huyện thành có hiệp hội Phương Sĩ, Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn muốn đi huyện thành, chỉ tiếc không có thời gian. Lần này, lại là một cơ hội tốt hiếm gặp.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
68 chương
670 chương
25 chương
37 chương
79 chương