Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiểu Chi Ước ở trong lòng Diệp Lăng Nguyệt đã chui ra. “Chít chít!” Trong đôi mắt màu xanh trẻ con của tiểu Chi Ước lóe qua một tia sáng vàng, lông toàn thân nó đều dựng đứng lên. Mấy con ưng móng bạc đó vừa tiếp xúc với ánh mắt của tiểu Chi Ước thì đã phát ra một loạt tiếng kêu kinh khủng, rơi từ trên trời cao xuống, thế mà lại bị dọa chết rồi. Diệp Lăng Nguyệt nhân cơ hội đó, kéo chặt cây mây, chỉ tiếc là vừa nãy nàng mới trải qua trận chiến ác liệt nên sức lực đã cạn kiệt, toàn thân còn bị nhiều vết thương. Lại nhìn lên phía trên, chỉ thấy một tầng mây trắng mênh mông, cũng không biết ở nơi nào của vách núi. Bò lên dĩ nhiên là không thể rồi, Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh thì bỗng thấy một đám dây mây ở bên tay trái, chúng mọc có hơi kỳ lạ, nhìn kỹ phía sau dây mây có một cái động địa thế rộng rãi. Sau khi suy nghĩ, Diệp Lăng Nguyệt hít một hơi, chân đạp lên vách núi, mượn dây mây đong đưa để nhảy vào trong động. Khi Diệp Lăng Nguyệt nhảy vào sơn động, lại có mấy chục con ưng móng bạc bay qua nhưng khi chúng đến gần sơn động thì lại trở nên run lẩy bẩy, giống như cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ. Vì vậy sau mấy tiếng kêu chói tai thì tránh xa khỏi động. Trong động tối tăm, Diệp Lăng Nguyệt vừa vào động đã nhìn thấy thi thể của ưng móng bạc chúa cũng ở trong đó. Thì ra vừa nãy trong một trận hoảng loạn, thi thể của ưng móng bạc chúa cũng lăn xuống. Trên tim của ưng móng bạc chúa còn cắm cây dao bay đó, Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước nhổ dao bay ra, rồi cắt lấy một cặp móng của ưng móng bạc chúa. Nàng lại nhìn trong sơn động, phát hiện bên trong lờ mờ có ánh sáng gì đó truyền đến, hơn nữa có khác với sơn động bình thường, trong động này không những không ẩm ướt râm mát mà nhiệt độ ngược lại còn cao hơn bên ngoài rất nhiều. Đám người Diệp Ninh sau khi phát ra tín hiệu cầu cứu, một lúc sau chắc Liễu trấn trưởng sẽ chạy tới. Nhất thời nàng cũng không ra ngoài được nên Diệp Lăng Nguyệt quyết định đi mấy bước vào bên trong xem thử. Càng đi vào trong, nhiệt độ trong sơn động càng cao. Không những vậy, cả đoạn đường đi qua đó Diệp Lăng Nguyệt vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy nhiều xương cốt, nhìn hình dáng thì đều là hổ, lợn rừng trong núi, thậm chí là một số xương người. “Chít chít?” Giống như dự cảm được gì đó, tiểu Chi Ước dùng móng vuốt nắm chặt vạt áo của Diệp Lăng Nguyệt, vẻ mặt cảnh giác. Phì phì phì Bên vách núi có thứ gì đó đang từ từ đi tới. Đến lúc Diệp Lăng Nguyệt nhận ra sự bất thường thì nàng đã nhìn thấy một con quái vật hình rắn to bằng thùng nước. Có điều lại khác với loại rắn thông thường, con quái vật trong sơn động này da có màu vàng đỏ, toàn thân dính đầy nhớt, dưới bụng không có chân, cũng không có mắt, ở vị trí đỉnh đầu của nó có một cái mào đỏ hình khối u, phía dưới đỉnh đầu là cái miệng hình ba cánh hoa. Tốc độ đi của nó cực nhanh, trong chớp mắt lủi một cái đã đi được mấy chục thước. Ở nơi mà nó đi qua, mặt đất lập tức cháy đen một vùng. Phì phì phì, quái vật không có mắt, xúc giác lại rất nhạy bén, nó cũng đã phát hiện trong sơn động có mùi lạ, chỉ thấy trong miệng nó phun ra một ngọn lửa màu đỏ. Diệp Lăng Nguyệt không kịp nghĩ ngợi, đâm con dao bay qua đó. Ai biết dao bay vừa gặp ngọn lửa thì thân dao ngưng lại, keng một tiếng rớt trên đất. Dù Diệp Lăng Nguyệt có điều khiển thế nào cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Ngọn lửa thật đáng sợ, lại có thể trực tiếp xóa bỏ tinh thần lực trên con dao găm. Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới biết nàng đã gặp phải phiền phức lớn. Con quái vật này có vẻ đã ở núi Thất Tinh nhiều năm, không có dã thú thông thường nào có thể so được, lẽ nào nó là linh thú trong truyền thuyết. Diệp Lăng Nguyệt thỉnh thoảng được nghe mẫu thân nhắc tới, xà thú trong linh thú một trăm năm mọc chân, năm trăm năm mọc mào, ngàn năm mọc sừng, lẽ nào con vật trước mặt này là quái xà năm trăm năm? Phì phì Hành động của Diệp Lăng Nguyệt đã chọc giận con quái vật, nó phát ra một loạt tiếng tức giận, thân thể nó bỗng cuốn lại, quét qua phía Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt không dám liều mạng, dán mình vào vách núi, lăn lộn một cái thì đã né được một lần tấn công. Lại là một đợt tấn công như đất rung núi lắc, Diệp Lăng Nguyệt đã bị bức ép đến mức không thể thụt lùi được nữa, một cảm giác nguy cơ trước giờ chưa từng có dâng lên trong lòng. Lẽ nào hôm nay nàng phải nộp mạng ở đây? Không thể chết, nàng không thể chết, bệnh của mẫu thân vẫn còn chưa trị hết, thù của nàng cũng chưa báo, nàng tuyệt đối không thể chết. Diệp Lăng Nguyệt cắn chặt răng, cổ họng sôi sục phát ra một loạt tiếng gào thét tựa như thú bị nhốt vậy, nàng không cam tâm, không cam tâm chết ở đây. Đúng rồi, Hồng Mông Thiên! Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị nấp vào Hồng Mông Thiên... “Hì hì.” Tiếng chê cười thấp trầm vang lên yếu ớt bên tai, tiếng cười đột ngột này khiến Diệp Lăng Nguyệt và con quái vật đó đều không kìm lòng nổi mà hơi run run. Trong sơn động còn có người?! Trên eo Diệp Lăng Nguyệt bỗng có thêm một cánh tay kéo nàng lên. Thân hình của người vừa đến đó rất cao lớn, Diệp Lăng Nguyệt trong lúc hoảng loạn chỉ có thể ôm lấy eo của hắn ta giống như con gấu túi vậy. Còn chưa nhìn rõ bộ dạng của người đến, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy nguyên lực cuồn cuộn khắp người tựa như sóng dữ tuôn ra. Trước mắt một vùng ánh sáng trắng lóe qua, nguyên lực đó ngưng tụ lại với nhau hình thành một luồng kiếm khí vô cùng lạnh lẽo, mang theo sức phá hoại hủy thiên diệt địa, hóa thành một thác kiếm chém về phía con quái vật đó. Quái vật né tránh không kịp nên bị chém thành hai khúc. Ầm Luồng kiếm khí đó hóa thành thác, một kiếm chém đi thì cả sơn động ầm vang một vùng, trở nên rung lắc, phá hủy hơn một nửa cái sơn động to lớn như vậy. Nguyên lực thật đáng sợ, Diệp Lăng Nguyệt không nhịn nổi ngẩng đầu lên, lúc này người đó cũng vừa hay cúi đầu xuống, ánh mắt của hai người chạm phải nhau. Nhìn từ góc độ của Diệp Lăng Nguyệt, đường nét cằm của người đó rất đẹp, nhìn lên tiếp thì nàng thấy cái mặt nạ màu vàng. Đó là người đàn ông cao lớn lạnh lùng, hắn có đôi mắt phượng lạnh tanh, tròng mắt màu hổ phách, áo choàng đen sang đẹp, mái tóc dài của hắn rơi lên đầu mũi của Diệp Lăng Nguyệt có hơi nhột nhột. Diệp Lăng Nguyệt trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đó, hắn rốt cuộc là ai? Thu Phong Trấn tuyệt đối không có nhân vật này. Diệp Lăng Nguyệt tin rằng, chỉ cần người đàn ông có thực lực đáng sợ này bằng lòng thì hắn thậm chí có thể dùng một kiếm khiến toàn bộ núi Thất Tinh này san thành bình địa. Yêu nghiệt, đúng thật là quá yêu nghiệt. Người đàn ông này đã ở trong sơn động từ lâu... nhưng hắn lại đứng một bên xem náo nhiệt, khoanh tay đứng nhìn! “Ngươi cười cái gì!” Diệp Lăng Nguyệt tự dưng cảm thấy nổi cáu. “Quá yếu rồi.” Người đàn ông nhếch đôi môi màu anh đào nhạt, trong vẻ lười nhác còn mang theo mấy phần chế nhạo. Hắn nói với giọng điệu chê bai, nhưng trong mắt lại chiếu ra bộ dạng của Diệp Lăng Nguyệt. Nàng lúc này rất tức giận, giống như một con mèo nhỏ đang nổi cáu vậy, trông... rất khoái khẩu. Hắn còn chế giễu nàng ư? Lửa giận bùng lên trong lòng Diệp Lăng Nguyệt, một cái bạt tai giáng lên khuôn mặt đó của người đàn ông. “Bịch.” Tay bị kẹp lại dễ dàng, Diệp Lăng Nguyệt bị dồn ép đến nổi dựa vào vách núi. Mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, hơi thở của hắn phả vào mặt của Diệp Lăng Nguyệt. “Ơn cứu mạng không phải báo đáp như vậy đâu.” Nói rồi, tia sáng quỷ quyệt lóe lên trong mắt hắn, môi áp sát vào.