Có Diệp Thánh làm mẫu trước, sau đó Diệp Lăng Nguyệt dứt khoát nhanh nhẹn, nên ba người còn lại của Diệp gia cũng đánh rất hăng máu, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, chỉ trong thời gian một khắc mà đã giết được ba con báo đen còn lại.
Mới vừa vào núi thì đã săn được năm con báo đen rừng nhiệt đới, tương đương với năm thú hoang cấp trung, việc này là một khởi đầu tốt cho buổi săn bắn lần này.
“Tốt, mọi người biểu hiện rất khá. Đặc biệt là Lăng Nguyệt, muội ra tay còn thuần thục hơn cả ta đó.” Diệp Thánh cũng chú ý đến, Diệp Lăng Nguyệt vừa nãy không hề luống cuống, điều này không giống với người lần đầu vào núi săn bắn.
“Trước đây, muội đã ở một tháng giữa núi, ở sườn núi có gặp phải báo đen rừng nhiệt đới mấy lần.” Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt tự nhiên, lời của nàng khiến bốn người còn lại của Diệp gia bất giác rất kinh ngạc.
Nàng mới chỉ mười ba tuổi mà lại ở một tháng tại núi Thất Tinh hoang vu, sự gan dạ như vậy người thường tuyệt đối khó mà sánh được, chẳng trách thực lực mấy ngày nay tiến bộ nhanh như vậy, vừa nãy Tống Hãn ở trong tay nàng hoàn toàn không có sức chống cự.
Đám người Diệp Ninh khó tránh lộ ra vẻ khâm phục, Diệp Thanh thì lại cắn răng, im lặng không lên tiếng.
Đang nói thì ấn đường của Diệp Lăng Nguyệt bỗng nảy lên, tay phải giơ lên, thi thể của con báo đen cái cách nàng không xa bị nàng tóm trong tay một cách kỳ lạ.
Vèo!
Cách khoảng trăm bước truyền đến một tiếng rít của loạt mũi tên phá vỡ không khí, ba bốn mũi tên sắt kèm theo lông vũ vèo vèo vèo, đâm trúng thân thể của báo đen.
Gần như là đồng thời, Tống Hãn dẫn tuyết ngao lủi ra.
Tên bay bất ngờ xuất hiện khiến đám người Diệp gia đều kinh hãi.
“Tống Hãn, ngươi có ý gì đây!” Diệp Thánh nghĩ lại mà sợ, vừa nãy nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt phản ứng nhạy bén thì lúc này nàng đã là một thi thể rồi.
“Ý gì, các người cướp thú săn của ta mà còn hỏi ngược lại ta, xem thử con báo đen đó phía trên có phải là do tên bắn bị thương không.” Tống Hãn trước đó bị Diệp Lăng Nguyệt đả thương nên vẫn luôn ghi hận trong lòng, vừa nãy hắn cố ý rời khỏi đội, khó khăn lắm mới nắm được một cơ hội nên âm thầm bắn mấy mũi tên, vốn tưởng Diệp Lăng Nguyệt ắt sẽ chết nhưng ai ngờ nàng lại né được rồi.
Mũi tên này không những bắn chính xác, mà lực sát thương cũng kinh người, Tống Quảng Nghĩa vốn chuẩn bị để dùng săn giết thú hoang cao cấp.
Đám người Diệp Thánh nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện dưới bụng con báo đen nhảy ra lúc đầu đó có một vết thương bé tí ti, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được.
Buổi săn bắn có quy định, ai ra tay trước thì thú săn sẽ thuộc về người đó.
“Dù như vậy thì ngươi cũng không nên bắn người bừa bãi.” Đám người Diệp Ninh rất tức giận.
“Xin lỗi, vừa nãy ta còn tưởng đó là một súc sinh.” Tống Hãn cười lạnh.
“Nếu là như vậy thì con báo đen đó thuộc về ngươi rồi, nhưng mấy con báo đen còn lại là bọn ta săn được nên thuộc về Diệp gia.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không tức giận, nàng vẫn rất nhã nhặn đi đến trước mặt con tuyết ngao đó, thò tay sờ sờ.
Khi mọi người không chú ý, ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt lướt nhẹ qua huyệt vị nào đó ở dưới mũi của tuyết ngao, Tống Hãn căn bản không biết được.
“Coi như nàng biết điều.” Tống Hãn cũng không ngờ Diệp Lăng Nguyệt dễ nói chuyện như vậy, hắn xách con báo đen đó lên rồi đi với vẻ rất đắc ý.
“Lăng Nguyệt, cứ bỏ qua cho hắn như vậy à, há chẳng phải quá hời cho hắn rồi.” Đám người Diệp Ninh quả thực tức không chịu nổi.
“Hời?” Khóe miệng Diệp Lăng Nguyệt hất lên, nở một nụ cười mỉm: “Ai hời còn chưa biết đó, đại biểu ca, móc tên ra đi.”
Sau khi tên được móc ra, Diệp Thánh nhìn kỹ càng thì nét mặt bỗng nhiên thay đổi.
“Tống gia sao lại có thứ này, đây là huyền thiết độ thuần chất năm mươi phần trăm.” Diệp Thánh cảm thấy tính nghiêm trọng của tình hình.
Diệp Hoàng Thụ mấy ngày trước mới luyện ra huyền thiết năm mươi phần trăm, không ngờ Tống gia mà cũng có huyền thiết như vậy, nếu việc này là thật thì đối với Diệp gia mà nói ắt sẽ là một sự chấn động cực lớn.
“Mấy cây tiễn này chúng ta cứ giữ lại đã, có lẽ trên đỉnh núi sẽ còn hữu dụng.” Diệp Lăng Nguyệt vỗ vỗ đại biểu ca, nghĩ thầm nếu đại biểu ca biết ở Tống gia còn có người có thể luyện ra dao găm huyền thiết sáu mươi phần trăm thì không biết sẽ sốt ruột đến mức nào nữa.
Dùng một con báo đen đổi lấy mấy cây tiễn huyền thiết năm mươi phần trăm, Tống Hãn đó đúng thật là một tên ngốc.
Khu vực đỉnh núi, bên cạnh mấy lều trại, Tống Hãn hắt hơi một cái rất vang.
“Dùng ba cây huyền thiết tiễn để đổi về một con báo đen, sao ta lại có người đệ đệ ngốc như ngươi.” Tống Quảng Nghĩa vẻ mặt hận không thể huấn luyện được.
Không chỉ như vậy, cũng không biết lý do gì mà con tuyết ngao cùng đi ra ngoài với Tống Hãn sau khi quay về thì không có tinh thần gì cả, tìm thú hoang cũng không tích cực nữa, điều này khiến Tống Quảng Nghĩa thêm bực bội.
“Tống đại thiếu gia, ngài cần gì tức giận như vậy, chẳng qua chỉ là mấy tên nhãi nhép của Diệp gia mà thôi.” Trong lều trại, Liên đại sư bước ra, khi nhìn thấy Liên đại sư thì hai thiếu gia của Tống gia vội nghênh đón.
“Liên đại sư, huynh không biết đó thôi, Diệp gia bên đó có một đứa con gái hung dữ đặc biệt khó xử lý, đến cả những mũi tên mà huynh luyện chế cho hai huynh đệ bọn ta cũng bị đứa con gái đó lấy được.” Tống Hãn lúc này mới kể lại tình hình vừa nãy.
“Ồ? Người này có chút bản lĩnh đó, lại có thể phá được tiễn của ta à.” Liên đại sư sờ cằm, trong mắt có chút không vui.
“Đúng vậy, đứa con gái đó không xem Tống gia chúng ta ra gì, cũng giống như là không xem đại sư ra gì, chi bằng đại sư ngài ra tay xử đứa con gái đó đi...” Tống Hãn làm động tác sờ cổ.
“Khốn kiếp, bổn đại sư cũng là nhân vật có máu mặt, ngươi bảo bổn đại sư đi giết một đứa con gái ư?” Liên đại sư tức giận, hắn cũng không phải thứ quang minh lỗi lạc gì, chỉ là trước giờ tự đánh giá cao mình.
Huống hồ buổi săn bắn lần này là do Liễu trấn trưởng chủ trì, lão già đó là cao thủ Tiên Thiên, lại còn có quan hệ với mấy lão già của hiệp hội phương sĩ huyện thành, nếu bị hắn phát hiện thì không dễ gì kết thúc.
“Liên đại sư, nhị đệ không phải có ý đó. Giết lợn cần gì dùng dao mổ trâu, ý của ta là đại sư không cần ra tay, ngài đừng quên người của Diệp gia đó lúc này đang ở đỉnh núi. Liên đại sư ngài chỉ cần dùng một chút thủ đoạn để một số mãnh thú hung dữ ở đỉnh núi tấn công họ là được rồi.” Tống Quảng Nghĩa đó thông minh hơn Tống Hãn rất nhiều, hắn đã nhìn ra sự do dự của Liên đại sư nên vội nói.
“Cách này còn có vẻ thực hiện được, để bổn đại sư suy nghĩ một chút.” Liên đại sư nghe xong thì miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy thì đa tạ Liên đại sư rồi, chờ Tống gia bọn ta thắng trận tỉ thí này, giữ được khu mỏ thì nhất định sẽ tặng cho đại sư ba phần doanh thu của khu mỏ.” Tống Quảng Nghĩa hứa, khiến Liên đại sư rất vui.
Không ngờ hiệp hội phương sĩ lại có người cũng trà trộn vào núi Thất Tinh.
Ở một vị trí nào đó của đỉnh núi, gió núi đánh vào vách núi nhanh và mạnh.
Trên sườn núi, một người đàn ông mặc áo choàng đen thu hồi thần thức, nhanh chóng mở mắt ra, phía trước là vách núi sâu không thấy đáy, trong đôi mắt lạnh thấu xương tựa như mũi dao đó lóe qua một ý nghĩ sâu xa.
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
141 chương
189 chương
146 chương
4883 chương