Ai cũng biết, thái hậu ghét nhất những người có hành vi cử chỉ thô lỗ, không hiểu phép tắc, Nam Cung Khuynh Lâm chính là bài học giáo huấn tốt nhất. Xem ra, Diệp Lăng Nguyệt so với Nam Cung Khuynh Lâm cũng chẳng khá gì hơn, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu dã chủng mới vừa nhận tổ quy tông. Đừng nói là tài nghệ biểu diễn, ngay cả lễ nghi cung đình bình thường nàng cũng chẳng biết hết. Trận biểu diễn tài nghệ tối nay, không cần phải nói cũng biết ngay là do Gia Cát Nhu giở trò. Hai mẹ con Gia Cát Nhu vốn muốn mượn các phu nhân tiểu thư khác bài trừ hai mẹ con Lam gia, nào ngờ cuối cùng bài trừ không thành, ngược lại còn bị cái thứ não ngắn như Nam Cung Khuynh Lâm làm rối lên. Có điều, chỉ cần Diệp Lăng Nguyệt ở trước mặt thái hậu không biểu diễn ra được tài nghệ gì, Lạc quý phi sẽ gây khó dễ cho nàng, ai bảo Lam phu nhân cùng hoàng hậu nương nương là tỷ muội thâm tình “Lăng Nguyệt...” Lam phu nhân lo lắng, lòng bàn tay cũng đổ ra mồ hôi. “Mẹ, không cần lo lắng, cứ xem con.” Diệp Lăng Nguyệt không nhanh không chậm, đứng dậy, gót sen di chuyển, làm theo tư thái trước kia Lam phu nhân hướng dẫn nhẹ nhàng bước ra. Lúc trước, khi mẹ con Lam gia vào tiệc, vì lý do bị bài xích nên chỉ có thể ngồi ở ghế chót, ánh đèn tối tăm. Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt di chuyển bước chân, đi đến trước mặt thái hậu. Chỉ thấy nàng lúc bước đi, một thân cẩm y sắc trắng thuần khiết, ánh đèn cung đình chiếu rọi làm phản xạ lại một mảng óng ánh. Trên tà váy của nàng, ánh sáng di động, quan sát cẩn thận mới nhận ra trên vải gấm có thêu nhiều áng hoa văn hình mây. Mỗi bước đi, hoa văn hình mây đung đưa nhẹ nhàng, giống như có sự sống. “Đây là... Bắc Thanh Vân Thượng Cẩm?” Thái hậu cùng Lạc quý phi tất cả đều giật mình. Vị Lam phủ nhị tiểu thư này trên người lại mặc Bắc Thanh Vân Thượng Cẩm của Bắc Thanh Hoàng Thất đặc biệt tiến cống, loại Vân Thượng Cẩm này rất hiếm, ngay cả trong Hạ cung, cũng chỉ có thái hậu và hoàng hậu nương nương mới có vài xấp. Không thể ngờ vị tiểu thư dân gian của Lam phủ này lại có thể có loại gấm thượng đẳng như vậy. “Dân nữ Diệp Lăng Nguyệt, tham kiến thái hậu nương nương, quý phi nương nương, chư vị phu nhân, tiểu thư.” Mọi người nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt yêu kiều xá một cái, tư thế tiêu chuẩn, thanh âm cũng rất là tự nhiên phóng khoáng. Lại thấy nàng ngẩng đầu lên, gương mặt mộc mạc trắng trong thuần khiết, chân mày lá liễu, ánh mắt tựa trăng non, khác xa với những vị tiểu thư trang điểm hoa lệ nồng đậm. Nhìn nàng giống như ánh trăng sáng giữa trời cao, trong trẻo không lòe loẹt, dáng vẻ trong trẻo khiến người ta hài lòng, ánh mắt thái hậu nương nương tỏa sáng, đáy mắt lóe lên một tia tán thưởng. Vị Lam nhị tiểu thư này, so với những lời nghe thấy trước kia, quả thật khác xa. “Ngươi chính là Lăng Nguyệt? Người cũng như tên, thật là người như lăng không chi nguyệt, tiến lên cho bản cung xem thật kỹ một chút.” Gương mặt thái hậu nương nương giãn ra, vui vẻ cười nói, cẩn thận quan sát Lam Lăng Nguyệt mấy lần. “Lam Ứng Vũ bộ dáng kia vậy mà có thể nuôi ra hai cô con gái xuất chúng, Lam phu nhân thật là có phúc.” Lời nói của thái hậu rất ôn nhu, trái tim lo lắng của Lam phu nhân hơi mở ra được một chút, nhưng vẫn như trước lơ lửng giữa trời, vì phần tài nghệ vẫn còn chưa được biểu diễn. “Lam nhị tiểu thư, quả nhiên lớn lên rất xinh đẹp, chẳng qua là không biết, Nhị tiểu thư muốn biểu diễn tiết mục gì? Là cầm kỳ thư họa, hay lại là đao thương quyền pháp?” Lạc quý phi cũng nhìn ra vẻ yêu thích của thái hậu đối với Lam Lăng Nguyệt, nên vội vàng truy hỏi. “Lăng Nguyệt xuất thân hương dã, không thể so sánh được với các vị tiểu thư của những phủ khác, các nàng cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ, còn về quyền cước kiếm pháp, dân nữ nghe nói thái hậu lúc còn trẻ, tu vi võ học rất cao, thân thủ lợi hại, làm sao có thể lọt được vào mắt của lão nhân gia.” Lam Lăng Nguyệt nói. Thái hậu nghe xong cười một tiếng, ánh mắt nhìn Lam Lăng Nguyệt lại hiền dịu đi mấy phần, lẽ nào tiểu nha đầu này chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra. Lời này ngược lại không tệ, thái hậu năm đó cũng là nữ nhi nhà võ tướng, những thứ cầm kỳ thư họa kia, nàng thật đúng là không thích. Về phần ban nãy các tiểu thư nhà quyền quý múa đao kiếm quyền pháp, nàng cũng không để vào mắt, khắp Đại Hạ này, trong số tất cả những người trẻ tuổi mà tu vi võ học có thể để cho thái hậu để mắt đến, cũng chỉ có vị tiểu thiên tài Hồng phủ kia và Lam Thải Nhi, chỉ tiếc tối nay này hai người này đều không có mặt. “Chẳng qua lúc ở dân gian, dân nữ có học được một ít thủ pháp xoa bóp, rất có lợi trong việc chữa trị chứng phong thấp, thái hậu nếu không chê, Lăng Nguyệt có thể giúp lão nhân gia ngài xoa bóp một chút.” Nghe những lời Lam Lăng Nguyệt nói, thái hậu và những nữ quan phía sau nàng đều không khỏi lộ vẻ xúc động. Thái hậu nương nương khi xưa hoài thai Hạ đế, do lúc ở cử không lưu ý, đã bị nhiễm phải phong thấp, đến mùa ẩm ướt, sẽ bị những cơn đau ẩn ẩn bên trong, ngày thường phải châm cứu và ngâm suối nước nóng để chữa trị. Chuyện này, chỉ có hạ Đế và những lão cung nữ thiếp thân bên người thái hậu mới biết, thật không ngờ, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra. “Xoa bóp thì tính là tài nghệ biểu diễn gì, thật không biết xấu hổ mất mặt, hơn nữa, trong hoàng cung nhiều ngự y như vậy, còn cần ngươi xoa bóp gì chứ.” Hồng Ngọc Oánh ở một bên lên tiếng châm chọc. “Đứa nhỏ này, hiếu tâm cũng thật hiếm thấy, ngươi hãy tiến lên xoa bóp cho ai gia một chút.” Lời của thái hậu khiến cho mẹ con Hồng gia và Lạc phi giật nảy mình. Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước, nhẹ nhàng giúp thái hậu khẽ xoa lên huyệt Thái dương, sau đó xoa nắn gân cốt của thái hậu. Lúc đầu, thái hậu vẫn chưa cảm giác được gì, nhưng dần dần, nàng cảm thấy một luồng khí lưu ấm ám truyền theo ngón tay của Lam Lăng Nguyệt, rót vào trong cơ thể nàng. Chứng đau lưng mỏi gối do ngồi lâu gây ra, cũng biến mất một cách thần kỳ. Gương mặt thái hậu lộ ra vẻ hài lòng, nhắm mắt lại, để mặc cho Diệp Lăng Nguyệt xoa bóp. Một lão cung nữ đứng bên cạnh cũng tấm tắc khen kỳ lạ, thủ pháp xoa bóp của vị Lam nhị tiểu thư này quả nhiên công hiệu. Sau thời gian một chén trà, thái hậu nương nương mở mắt ra. “Hảo thủ pháp, Hạ cung nhiều ngự y như vậy, nhưng lại không có người nào có được kỹ thuật như ngươi.” Thái hậu vừa nói, vừa tháo cốt giới trên tay mình, đeo vào tay Lam Lăng Nguyệt. “Lam phu nhân, nhị nữ nhi này của ngươi, ai gia rất thích, ta phong nàng làm Nguyệt quận chúa, sau này có rảnh rỗi hãy vào cung chơi với ai gia.” Lam phu nhân vốn còn đang lo lắng không dứt, giờ chợt chuyển buồn thành vui, liền vội vàng đi tới trước, khấu tạ thái hậu nương nương ân điển. Diệp Lăng Nguyệt cũng rất khéo léo quỳ xuống đất, tạ hơn ái thậu phong tặng. Kết quả như vây khiến cho hai mẹ con Hồng phủ và Lạc quý phi vốn muốn bêu xấu Diệp Lăng Nguyệt trợn tròn hai mắt. Đây là chuyện gì chứ? Chẳng qua chỉ là xoa bóp mấy cái, tiểu dã chủng Lam gia đó không những được thái hậu tán thưởng mà còn được phong hiệu quận chúa nữa. “Chúc mừng Nguyệt quận chúa, Lam phu nhân.” Lạc quý phi tuy là đang kinh ngạc nhưng gương mặt vẫn mang theo nụ cười giả nhân giả nghĩa đến chúc mừng hai mẹ con. Gia Cát Nhu và Hồng Ngọc Oánh giận đến cắn răng nghiến lợi, những phu nhân và tiểu thư nhà các đại thần khác thấy như vậy, nhất thời thay đổi thái độ bài xích hai mẹ con Lam gia lúc trước, rối tít tiến lên nịnh hót. Sau buổi cung yến này, Diệp Lăng Nguyệt lắc mình một cái, biến thành quận chúa Đại Hạ, Lam phủ nhất thời có đến hai vị quận chúa, chuyện này khiến Lam phủ trở thành đề tài náo nhiệt khắp cả thành. Tiệc cung yến đã tan, Lam gia hai mẹ con ngồi xa liên, đi tới bên ngoài cửa cung, nói ra thật vừa khéo, xe ngựa của hai mẹ con Hồng thị cũng vừa tới, song song với xe của Lam phủ.