Mặc dù không mua được cá chép âm dương, nhưng Thanh Hải Thế Tử cũng không trách tội Diệp Lăng Nguyệt, hắn là một võ giả, đương nhiên hiểu rõ, bản thân Diệp Lăng Nguyệt cũng cần đến cá chép âm dương. Có điều Thanh Hải Thế Tử, ngay sau đó liền mua hết số trứng còn lại kia, bảo là muốn kế thừa một ít vận may của Diệp Lăng Nguyệt. Đại gia quả thật chính là đại gia, Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy cũng chỉ có thể thầm lắc đầu ở trong lòng. Trước khi rời khỏi tiệm thú sủng, Diệp Lăng Nguyệt còn mua thêm một ít Linh Điệp (*) và Linh Phong (**). “Hôm nay, đa tạ Thanh Hải Thế Tử đã khẳng khái mở hầu bao, ta và tỷ tỷ có mở một tửu lâu, tên gọi Túy Tiên cư, hiện cũng sắp khai trương, thế tử nếu có thì giờ rảnh thì có thể tới ngồi một chút, chỉ cần nói lên tên ta ra, sẽ được giảm giá năm mươi phần trăm.” Diệp Lăng Nguyệt nhân cơ hội chuẩn bị khai trương Túy Tiên cư, nhanh nhảu lôi kéo làm ăn. “Ngày khai trương đó, bản thế tử nhất định sẽ đến chúc mừng.” Thanh Hải Thế Tử cảm thấy có vài phần yêu thích Diệp Lăng Nguyệt, hai người lại khách sáo mấy câu nữa rồi mới rời đi. “Lăng Nguyệt, hôm nay thật là đa tạ ngươi.” Phong Tuyết và Lưu Đỉnh vẫn còn có chút không dám tin vào những chuyện phát sinh ngày hôm nay. “Các ngươi không cần khách khí, ở cái nơi như Hoằng Vũ Điện đó, ta giúp giúp đỡ các người, cũng như là đang giúp chính ta. Từ nay về sau, chúng ta chính là những người trên cùng một chiếc thuyền.” Con mắt nhìn người của Diệp Lăng Nguyệt xưa nay rất chính xác. Lưu Thành và Phong Tuyết, đều là người thành thật có thể tin tưởng, cha của hai người đều là viên quan tốt, thanh liêm chính trực, là một chân vững chắc của nàng và Lam phủ ở Hạ Đô, có thể liên hiệp đồng minh. Nàng lại lấy ra hai bình đan dược, lần lượt giao cho Phong Tuyết cùng Lưu Thành. Hai người mở ra xem, bên trong là Lam Văn Huyền Âm Đan. “Hai bình đan dược này, là ta luyện chế được, các ngươi sau khi uống, cần phải mau chóng tăng thực lực lên. Nhớ, chỉ có thực lực, mới là pháp bảo sinh tồn duy nhất ở Hoằng Vũ Điện.” Hành động lần này của Diệp Lăng Nguyệt, không còn nghi ngờ gì nữa, đã đem Phong Tuyết và Lưu Thành cột vào trên cùng một cái thuyền. Chuyến đi đến tiệm thú sủng lần này đối với Diệp Lăng Nguyệt thật đúng là thu hoạch không nhỏ. Sau khi trở lại Lam phủ, lúc Diệp Lăng Nguyệt đem đôi cá chép âm dương bỏ vào suối cầu vồng, liền nhìn thấy chúng chui vào trong nước, bơi lội một cách đầy vui vẻ. Nàng lại đem Linh Điệp và Linh Phong vừa mua được thả ra. Trong những ngày tiếp theo đó, đem tất cả những linh thú mà tiệm thú sủng đưa đến, dời vào trong Hồng Mông Thiên. Trong Hồng Môn Thiên, sinh cơ nhất thời trở nên dồi dào. Đại Hoàng nhìn thấy những người bạn nhỏ mới gia nhập, lòng đầy hưng phấn, chạy nhảy vui mừng. Sau khi nghe nói Thanh Hải Thế Tử có một hậu viện Trân Thú, Diệp Lăng Nguyệt cũng nảy sinh ra một ý nghĩ, không bằng ở trong Hồng Mông Thiên nuôi dưỡng một ít thú sống, nàng cũng có thể xây một tòa Hồng Mông Viên, mặc dù trước mặt phạm vi của Hồng Mông Thiên không rộng lắm, nhưng chỉ cần nàng không ngừng thăng cấp Hồng Mông Thiên, không gian cũng sẽ dần dần mở rộng. Lúc này, Tiểu Chi Ước mang theo Tiểu Ô Nha đến bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt. “Chíp chíp!” Sau khi kêu hai tiếng, Tiểu Chi Ước bày ra bột mặt rất tự đắc. Từ sau khi Tiểu Ô Nha được ấp ra, Tiểu Chi Ước liền suy nghĩ làm sao để huấn luyện Tiểu Ô Nha thật tốt. Nhìn Tiểu Chi Ước một mặt đắc ý như vậy, xem ra nó đã huấn luyện thành công rồi. “Ngươi là nói? Ngươi rốt cuộc phát hiện ra được thần phú của Tiểu Ô Nha?” Diệp Lăng Nguyệt có chút hiếu kỳ. “Chíp chíp!” Tiểu Chi Ước ưỡn ngực hóp bụng, bày ra một dáng kiêu ngạo “Ngươi nói, chỉ cần kéo cánh của Tiểu Ô Nha, nó sẽ biểu diễn bản lĩnh?” Diệp Lăng Nguyệt nghe hiểu lời nó nói. “Chíp chíp!” Tiểu Chi Ước càng đắc ý, nó đã phải huấn luyện rất lâu, mới phát hiện ra được bí mật của Tiểu Ô Nha. Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, nửa tin nửa ngờ đến giật nhẹ cánh của tiểu phượng hoàng. “Chíp chíp!” Tiểu Chi Ước lại kêu một tiếng. Tiểu Ô Nha đang ngơ ngác, bỗng nhiên, “bùm” một tiếng. Tiểu Ô Nha biến thành một luồng khói xanh. Chờ đến khói mù tan hết, trước mặt Diệp Lăng Nguyệt... “Đây là?” Diệp Lăng Nguyệt ngây người. Đứng trước mặt Diệp Lăng Nguyệt là một “Tiểu Chi Ước” “Chíp chíp!” Tiểu Chi Ước nhìn ánh mắt của Tiểu Ô Nha, kêu một tiếng dương dương đắc ý. Thiên Diện Phượng Hoàng! Tiểu Ô Nha đầu đen thui không tỳ vết ấy vậy mà lại là Thiên Diện Phượng Hoàng, một chủng tộc phượng hoàng cực kỳ hiếm thấy. Cái gọi là Thiên Diện, chính là một loại thiên phú bên trong của thần thú, nó có thể tùy ý biến hóa thành đủ loại hình thái. Chỉ tiếc Tiểu Ô Nha vào lúc này tuổi tác còn nhỏ, nếu như nó lớn hơn một chút nữa, thì không những có thể huyễn hóa thành Tiểu Chi Ước, mà còn có thể biến thành hình người, người bình thường dùng mắt thường căn bản sẽ không thể nào phân biệt được. “Vốn tưởng rằng chỉ là tướng mạo bình thường, không ngờ lại chính là Thiên Diện Phượng Hoàng. Từ nay về sau, ngươi cũng giống như Tiểu Chi Ước, hãy gọi ta là Lăng Nguyệt lão đại. Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng sẽ cùng nhau bảo vệ ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt ôm lấy Tiểu Ô Nha, nó dùng con mắt đen lóng lánh, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt. Đột nhiên Tiểu Ô Nha giật mình một cái, thân mật bước đến bên Diệp Lăng Nguyệt. Từ trên người Diệp Lăng Nguyệt, nó nhận ra được một mùi hương rất quen thuộc gần gũi. Lúc còn ở trong trứng, suýt chút nữa nó đã chết. Khi đó nó rất tuyệt vọng, cũng rất lạnh, vào thời khắc đó, nó cảm nhận được một luồng hơi ấm áp, chính luồng hơi ấm áp này đã kéo nó ra khỏi vực sâu chết chóc. Luồng hơi ấm áp đó, từ đầu đến cuối nó vẫn không quên được. “Lăng... Nguyệt... lão... đại...” Tiểu Ô Nha lắp bắp gọi. Nghe thấy tiếng gọi bi bô như trẻ nhỏ tập nói kia, Diệp Lăng Nguyệt càng ngày càng cảm thấy yêu mến Tiểu Ô Nha. Không phải chứ? Diệp Lăng Nguyệt mừng rỡ không thôi, tên tiểu tử này còn có thể nói chuyện, vậy chỉ cần dạy dỗ thật tốt, sau này hóa thành hình người, nó có thể học để bắt chước y chang, lấy giả tráo thật. “Chíp chíp?” Nhìn dáng vẻ thân thiết của lão đại và Tiểu Ô Nha, Tiểu Chi Ước lại gào khóc lên, nó bị thất sủng rồi! Tiểu Ô Nha chỉ là một con chim không toàn vẹn dựa vào cái gì mà chỉ trong có mấy ngày liền học được tiếng người. Sau ba ngày, ông chủ tiệm thú sủng, quả nhiên dựa theo ước định, đem mấy chục con linh thú phẩm chất không giống nhau đưa đến Lam phủ, Diệp Lăng Nguyệt đưa chúng nó dời vào Hồng Mông Thiên. Cặp cá chép âm dương dưới tác dụng cộng hưởng của suối cầu vồng và Hồng Mông Thiên sinh trưởng rất nhanh, màu sắc của vảy cá ngày càng rực rỡ, dần dần biến thành màu sắc của cầu vồng. Dưới tác dụng của cặp cá chép âm dương, Diệp Lăng Nguyệt phối hợp Lam Văn Huyền Âm Đan, chỉ trong mấy ngày, Âm Sát khí trong cơ thể đã tích tụ đến mức độ nhất định, tu vi cũng đột phá đến Hậu Thiên Đại Thành. Đến ngày thứ mười, cá chép âm dương đẻ trứng, lần nữa ấp ra bốn đôi tiểu cá chép âm dương. Diệp Lăng Nguyệt lấy một đôi đưa cho Lam Thải Nhi, Diệp Lăng Nguyệt biết, đại tỷ Lam Thải Nhi lần này đang trùng kích Đan Cảnh, cặp cá chép âm dương này đối với nàng mà nói, chính là mưa giữa ngày hạn, giúp tốc độ tu luyện của nàng tăng vọt. “Lăng Nguyệt, thật là quá tối rồi, có cặp cá chép âm dương này, ta sẽ có thể bế quan đột phá Đan Cảnh, có điều, ta phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có thể đi bế quan tiếp, sắp đến chính là cung yến tết Trung Nguyên, cả nhà chúng ta đều phả vào cung dự yến hội.” Lam Thải Nhi không nỡ buông tay khỏi cặp cá chép nhỏ xinh đẹp, vừa thưởng thức, vừa thuận miệng nói với Diệp Lăng Nguyệt. *** Chú thích (*) Linh Điệp: bướm có linh tính (**) Linh Phong: ong có linh tính