Diệp Lăng Nguyệt sau khi trở về Lam phủ vốn dĩ muốn tìm Lam Thải Nhi hỏi thăm về chuyện của Kim Kiếm tướng quân phủ, nhưng tìm hết một lượt Lam phủ vẫn không thấy bóng dáng Lam Thải Nhi đâu. Nghĩ lại chắc là Lam Thải Nhi mấy ngày nay đang bận bịu chuyện xây dựng Túy Tiên Cư, nên bận rộn không có thời gian. Diệp Lăng Nguyệt không tìm được Lam Thải Nhi, nên có hơi buồn bực, đang muốn trở về thì thị nữ cận thân của nghĩa mẫu tìm đến, nói là Lam phu nhân muốn mời Diệp Lăng Nguyệt qua đó. “Lăng Nguyệt, con và Thải Nhi dạo này rốt cuộc đang làm gì thế, cả ngày đều không thấy bóng dáng.” Lam phu nhân thấy Diệp Lăng Nguyệt, liền giận dỗi trách cứ. Con gái Lam Thải Nhi của bà tính cách vô cùng giống Lam Ứng Vũ, học võ không nói nhưng cứ dăm ba ngày là lại chạy ra đường. Vốn tưởng rằng nhận một nghĩa nữ, sẽ có thêm người nói chuyện, nào ngờ, mới sáng sớm đã không thấy người đâu nữa. “Mẹ, con đi đến tháp Phương Sĩ ở Hạ Đô để báo cáo, con còn mua cho mẹ một ít dưa và trái cây.” Diệp Lăng Nguyệt rất nhanh trí lấy ra một giỏ linh quả được trồng ở Hồng Mông Thiên ra. Diệp Lăng Nguyệt sau khi vào ở trong Lam phủ, thình thoảng sẽ mang một ít linh quả và rau củ được trồng ở trong Hồng Mông Thiên cho người nhà họ Lam. Những thứ linh quả, rau củ này đều tràn đầy linh lực, sau khi ăn chúng thì ngay cả người không luyện võ như Lam phu nhân cũng trẻ trung hơn rất nhiều.. “Đứa nhỏ này thật là hiếu thảo. Con đặt trái cây ở đó cho mẹ đi, mẹ chuẩn bị cho con vài bộ quần áo mới, con mặc thử xem.” Lam phu nhân cười khanh khách, lệnh cho thị nữ đem mấy bộ y phục mới may ra. Lam phu nhân sớm đã phát hiện Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi không giống nhau, Diệp Lăng Nguyệt không thích những kiểu quần áo màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng phức tạp, cũng không thích phối đồ với các loại trang sức. Lam phu nhân cố ý chọn một ít vải vóc thượng đẳng màu sắc đơn thuần rồi may vài bộ y phục mới. Diệp Lăng Nguyệt nhìn mấy bộ y phục, trong đó có một bộ váy dài dùng vải bông của Bắc Thanh để may, bên trên có thêu những đóa mây bằng chỉ bạc. Sau khi mặc vào rất hợp với mái tóc đen dài của Diệp Lăng Nguyệt, cho dù là không chút phấn son nhưng vẫn là lộ ra dáng vẻ khuê tú của Diệp Lăng Nguyệt. Lam phu nhân nhìn rồi gật đầu liên tục. Ngoài mấy bộ váy thì Diệp Lăng Nguyệt còn để ý thấy có mấy bộ võ phục và mấy bộ đồ Phương Sĩ mới, đều là do Lam phu nhân chuẩn bị. “Mẹ, con ngày thường nếu không phải đi đến tháp Phương Sĩ thì là luyện võ, mặc chỉnh tề như vậy làm gì?” Quy củ của tướng quân phủ còn nhiều hơn so với Diệp phủ, Diệp Lăng Nguyệt vẫn có chút không quen. “Lăng Nguyệt, mẹ  muốn nói với con chuyện này. Con bây giờ đã đến Hạ Đô thì phải tuân thủ quy củ của Hạ Đô, phụ thân con là quan tam phẩm, theo luật lệ của Đại Hạ, con cháu của quan chức ngũ phẩm trở lên, bất luận nam nữ, từ mười tám tuổi trở xuống, buổi sáng mỗi ngày đều phải đến Hoằng Vũ Điện của Hạ Đô tập võ.” Lam phu nhân chuẩn bị những thứ quần áo này cũng là để cho Diệp Lăng Nguyệt mặc khi đến Hoằng Vũ Điện. Chuyện này phu thê Lam gia đã sớm muốn nói cho Diệp Lăng Nguyệt biết, chỉ tiếc là mấy ngày nay hai người cũng bởi vì bận nên nhất thời quên mất, cho đến hôm qua khi người của Hoằng Vũ Điện tới đưa thư thông báo thì Lam Ứng Vũ mới nhớ ra chuyện này. Vì để che giấu thân phận của Diệp Lăng Nguyệt, phu thê Lam Ứng Vũ cũng liền nói Diệp Lăng Nguyệt là người con gái năm xưa bị thất lạc, lần này đến Ly thành mới nhận lại. Diệp Lăng Nguyệt lại chưa đầy mười tám tuổi nên phải đến Hoằng Vũ Điện để học võ. “Nếu đã là như thế, ngày mai con sẽ đến Hoằng Vũ Điện học tập thật tốt.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong cũng gật đầu một cái, nàng trên đường tới Hạ Đô đã nghe Lam Thải Nhi nói qua không ít chuyện liên quan tới Hoằng Vũ Điện. Bên trong Đại Hạ võ đạo rất thịnh hành, Phương Sĩ trước giờ vốn là độc tôn, nhưng sự xuất hiện của Hoằng Vũ Điện đã ảnh hưởng không nhỏ đến tháp Phương Sĩ. Hoằng Vũ Điện chính là võ quán lớn nhất của Đại Hạ, đúng như Lam phu nhân từng nói, con cái của quan ngũ phẩm trở lên đều phải đến đó để luyện võ. Những võ sinh có tu vi cao của Hoằng Vũ Điện đều có thể trực tiếp vào quân đội. Võ sinh ưu tú nhất của Hoằng Vũ Điện còn có cơ hội tham gia Đại Hạ Ngự Tiền tỷ thí, ban đầu Lam Thải Nhi cũng là đại diện Hoằng Vũ Điện tham gia Ngự Tiền tỷ thí, đạt được hạng mười, mới được phong làm Quận chúa. Lúc đi ra khỏi phòng của nghĩa mẫu, đôi mắt của Diệp Lăng Nguyệt chớp chớp. Hoằng Vũ Điện... con cái của quan chức Đại Hạ dước mười tám tuổi đều phải đến để học tập, có nghĩa là nàng sẽ lấy thân phận nhị tiểu thư của Lam gia để gặp người của Hồng Phủ... Thậm chí là gặp con gái Gia Cát Nhu của Hồng Phóng. Sợ rằng người Hồng Phủ có thế nào cũng không ngờ ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt bị bọn họ vứt bỏ năm đó lại có ngày trở lại. Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Nguyệt đã bắt đầu có chút mong đợi ngày mai mau đến. Trở lại sân sau, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên nhận ra trong Hồng Mông Thiên có dị động. Nàng liền vội vàng tiến vào Hồng Mông Thiên. Bên trong Hồng Mông Thiên bây giờ liếc mắt nhìn qua, khắp nơi đều là cây ăn quả và dược thảo, mỗi ngày lượng dược thảo và linh quả mà Diệp Lăng Nguyệt thu được từ Hồng Mông Thiên có thể mang đến hơn mười ngàn lượng cho nàng. Từ ngày có suối cầu vòng, Hồng Mông Thiên ban đầu vốn hiu quạnh, giờ đây đã giống như một thế ngoại đào nguyên. Điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy khác thường chính là Tiểu Chi Ước đã nằm trong này ấp trứng hơn một tháng. Tiểu Chi Ước lần này bế quan ấp trứng, nơi nào cũng không đi, hôm nay nó rốt cuộc phát hiện trứng phượng hoàng dưới thân thể của nó có chút động tĩnh, lúc thấy được điều này, Tiểu Chi Ước không khỏi hưng phấn kêu lên vài tiếng. Đại Hoàng cũng mừng cho Tiểu Chi Ước và quả trứng phượng hoàng kia, chạy tới chạy lui, hoan hỉ không thôi. Quả trứng phượng hoàng kia phát ra tiếng vỏ trứng bị nứt,  xuất hiện một khe nhỏ rồi lại không ngừng mở rộng. Trứng phượng hoàng sắp nở? Diệp Lăng Nguyệt trố mắt nghẹn họng, nàng không ngờ Tiểu Chi Ước lần này lại có thể ấp trứng phượng hoàng thành công. Quả trứng phượng hoàng kia cũng coi như là cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa là chết yểu. Việc ấp trứng thành công đối với Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng mà nói đều là tin tức tốt. Nhất là Tiểu Chi Ước, ánh mắt của nó vô cùng hạnh phúc. “Chi Ước.” Chủ nhân đã hứa nếu tiểu phượng hoàng này là đực thì sẽ bạn tốt, còn nếu tiểu phượng hoàng này là cái thì sẽ là vợ nó. Vết nứt bên trên trứng phượng hoàng càng ngày càng lớn, toàn bộ dần dần nứt ra. Vỏ trứng rung lắc, bên trong phát ra một tiếng kêu. Cuối cùng xuất hiện một đôi mắt kim sắc đang mở ti hí. Một người hai thú đều ngừng thở, đang mong đợi tiểu phượng hoàng lành lặn phá vỏ trứng chui ra. “Phốc “ Vỏ trứng vỡ thành hai mảnh, từ bên trong văng ra một tên nhóc. Thời khắc tiểu tử kia xuất hiện, ngay cả Diệp Lăng Nguyệt và Đại Hoàng cũng kinh ngạc đến ngây người. Về phần Tiểu Chi Ước, sau khi thấy rõ bộ dáng của tên nhóc kia. Tiểu Chi Ước hét lên một tiếng, chổng vó bất tỉnh, miệng phun ra bọt mép.