Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 131
Hai ngày sau, Thái Thú mới nhậm chức tới thay thế Lam Thái Thú đã tới Ly thành.
Lam Phủ hoàn thành công việc di dời cuối cùng, Lam Ứng Vũ thuê mấy chiếc xe ngựa to.
Diệp Cô và Diệp Hoàng Ngọc và đám người nhà Diệp gia cũng đến tiễn biệt Diệp Lăng Nguyệt.
“Ông ngoại, mẫu thân. Tất cả mọi người quay về đi.” Diệp Lăng Nguyệt lên xe ngựa, ngắm nhìn Ly thành và người nhà Diệp gia, bóng người ở phía sau lưng càng lúc càng xa, mãi cho đến khi hoàn toàn không thấy rõ nữa.
Tâm tình của nàng có chút thương cảm, cũng có chút kích động. Nàng biết, phía trước là một con đường mới đang chờ nàng.
Mười bốn năm trước, nàng vẫn còn là một đứa con nít quấn tã. Cũng là con đường này, trong một chiếc xe ngựa mộc mạc, chở Diệp Hoàng Ngọc mang theo sự sỉ nhục và nỗi thống khổ vô tận, trở lại Diệp gia.
Mười bốn năm sau, nàng một thân một mình không có mẫu thân đi cùng. Nhưng lần này, nàng đi là để báo thù.
Hồng Phủ, Hồng Phóng, Chu Cát Nhu, Diệp Lăng Nguyệt nàng nhất định phải đem cả Hồng Phủ huyên náo đến long trời lở đất.
Ly thành cách Hạ Đô khoảng chừng mấy ngàn dặm. Diệp Lăng Nguyệt và người của Lam Phủ ngồi trên xe ngựa, nửa đường lại đổi thêm mấy lần đường thủy. Cuối cùng sau nửa tháng, lắc lư mãi cũng đến được Hạ Đô.
Hạ Đô, chính là Đế Đô của Đại Hạ, là một thành phố nổi tiếng giữ trọn hơn ngàn năm lịch sử.
Xe ngựa Lam Phủ đỗ ở bên ngoài thành cách đó không xa. Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy một bức tường thành sừng sững xuất hiện ở phía trước, những quan binh Đại Hạ mặc quân phục đang đi tuần tra ở trên đầu tường thành.
“Hạ Đô, Lam Thải Nhi ta từng nói, nhất định ta sẽ trở lại!” Lam Thải Nhi ngồi trên xe ngựa mấy ngày, xương cốt như bị rụng rời, nhân lúc xe ngựa qua cửa thành, nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống vươn vai một cái.
Lúc trước, khi Lam gia rời đi, toàn bộ mọi ngưòi ở Hạ Đô đều cho rằng, lần này Lam gia cũng không thể có cơ hội quật khởi.
Ai mà biết rằng, Lam Ứng Vũ ở Ly thành nhỏ bé xa xôi đột phá luân hồi cảnh, lại lần nữa có được sự trọng dụng của triều đình.
“Phu nhân, người mang theo hai nha đầu về Tướng Quân Phủ ở thành Bắc trước đi. Ta đi phục mệnh triều đình trước.” Lam Ứng Vũ vừa xuống xe ngựa, liền thay khôi giáp cưỡi ngựa chạy vào trong cung.
Lam phu nhân mang theo mấy người hầu cùng xe ngựa chạy thẳng tới Tướng Quân Phủ.
Khi xe ngựa của Lam gia đi qua cửa thành. Không bao lâu sau, liền nhìn thấy mấy con phương hạc màu sắc khác nhau bay về mọi hướng khác nhau trong thành.
“Lam Ứng Vũ hồi kinh?”
Ở mọi phương hướng trong mấy khu nhà cao cấp tại Hạ Đô, mấy tên quý tộc hầu cũng có được tin tức này.
“Đi phái người để ý tới Tướng Quân Phủ và Vũ Hầu. Kể cả gió thổi cỏ lay gì cũng phải lập tức trở về báo cáo.”
Bởi vì Lam Ứng Vũ hồi kinhlần này, cuộc chiến giữa thường dân và quý tộc vốn đã bình yên nay lại lần nữa được mở màn.
Lam phu nhân đi về phía Tướng Quân Phủ, chính là phủ đệ mà ngày xưa Lam Ứng Vũ được cử đến. Trong phủ đệ, cũng còn không ít người hầu trong nhà.
Vừa xuống xe ngựa, phu nhân tướng quân liền kéo Diệp Lăng Nguyệt qua giới thiệu với những người hầu kia.
“Đây là con gái thất lạc nhiều năm mà lúc ta với đại nhân ở Ly thành tìm lại được. Từ nay về sau, nàng chính là Nhị tiểu thư của Tướng Quân Phủ. Các ngươi cũng phải đối xử giống như đối xử với Thải nhi, hầu hạ thật tốt Nhị tiểu thư, đều đã rõ chưa?”
Nhị tiểu thư?
Những người hầu ở Tướng Quân Phủ cũng ngạc nhiên, chỉ là đi Ly thành hơn một năm, làm sao lại thêm một Nhị tiểu thư.
Lại để ý thêm một chút về vị Nhị tiểu thư này, đôi mắt trong veo như nước, da trắng như bạch ngọc. đứng ở bên cạnh phu nhân trông thật mảnh khảnh, hoàn toàn không giống với Đại tiểu thư Lam Thải Nhi. Nếu là nói Lam Thải Nhi giống Lam tướng quân, vậy vị Nhị tiểu thư này, tính khí tướng mạo lại giống phu nhân.
“Nhị tiểu thư.” Người hầu Lam Phủ đồng loạt kêu lên.
Từ đó, trong Lam phủ từ trên xuống dưới đều cũng đã biết. Tướng Quân Phủ sau này sẽ có hai tiểu thư.
Diệp Lăng Nguyệt cho mỗi người một trăm văn tiền thưởng. Những người hầu kia đều khen Nhị tiểu thư là một người lanh lợi.
Đêm đó, sau khi Lam Ứng Vũ trở về phủ, cả gia đình bốn người nhộn nhịp ăn bữa cơm đầu tiên sau khi quay trở lại Hạ Đô.
Sáng sớm hôm sau, Lam Ứng Vũ đi vào triều từ sớm còn chưa trở về. Lam phu nhân gọi Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi lại.
Do ở trong phủ nhiều thêm một người, phu nhân tướng quân cần phải thu dọn một căn phòng phía sau sân cho Diệp Lăng Nguyệt ở. Mấy ngày này, Diệp Lăng Nguyệt vẫn phải ngủ cùng với Lam Thải Nhi ở phía sân sau.
“Thải nhi, bây giờ trong phủ nhiều lão nô, con và Lăng Nguyệt đi ra chợ xem nếu thấy tỳ nữ nhanh nhẹn thì mua lấy vài người về đây.” Phu nhân tướng quân gọi Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi tới, đưa cho hai nàng ngân phiếu năm trăm lượng.
Khi Diệp Lăng Nguyệt ở Diệp phủ, lúc đầu cũng không được sủng ái, cũng không có tỳ nữ, người làm.
Mãi về sau, khi nàng dọn vào Kiều Sở Viện, nàng cũng không thích sai vặt người khác. Cho nên lần này khi chuyển tới Hạ Đô, Diệp Lăng Nguyệt cũng chỉ đi một mình, cùng đi theo nàng chẳng qua cũng chỉ có hai thú sủng là Tiểu Chi Ước và Đại Hoàng.
Lam phu nhân cũng chú ý tới điểm này, thân phận Diệp Lăng Nguyệt không giống như trước nữa. Nàng là Nhị tiểu thư Tướng Quân Phủ, bắt buộc phải có mấy người thiếp thân thị nữ và người sai vặt đi theo mới ra dáng.
Phu nhân tướng quân suy nghĩ rất chu đáo, Lam Thải Nhi có, nàng thì sót thế nào được, nên cũng phải chuẩn bị cho Diệp Lăng Nguyệt.
Thêm một thời gian nữa, Lam phu nhân còn dự định mang Diệp Lăng Nguyệt cùng tham gia những dịp gì đó chính thức, để cho nàng dần dần hòa nhập vào cuộc sống ở Hạ Đô.
Lam Thải Nhi vâng một tiếng. Nàng cũng đã lâu không đi lại ở Hạ Đô. Nàng vốn thích náo nhiệt, liền kéo theo Diệp Lăng Nguyệt ra ngoài.
Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt ra khỏi Tướng Quân Phủ. Lam Thải Nhi đưa Diệp Lăng Nguyệt đi dạo mấy con phố chính ở Hạ Đô trước, cuối cùng mới đưa nàng đi tới chợ nô lệ.
Ở Đại Hạ, dân tự do và nô lệ là có thể tiến hành mua bán tại chợ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt đi tới chợ nô lệ như thế này.
Ở chợ vô cùng rộn rịp, trong đó có quản gia chưởng sự của những gia đình lớn, cũng có một số không nuôi nổi con, ra chợ bán con gái.
Ở chợ nô lệ, người sống bị coi giống như súc sinh, mua bán trả giá qua lại. Loại chuyện này Diệp Lăng Nguyệt thật đúng là chưa từng gặp qua.
“Hạ Đô chính là như vậy, có đủ mọi loại người. Ở Hạ Đô, có quyền và có thực lực,thì có tất cả. Sau này muội ở đây lâu sẽ dần quen thôi.” Lam Thải Nhi giải thích cho Diệp Lăng Nguyệt.
Hai người đi một vòng chợ nô lệ, Lam Thải Nhi cũng không có nhìn trúng người hợp ý.
Chính vào lúc đó, các nàng nghe được phía trước có một tràng âm thanh khua chiêng gõ trống.
Lối vào chợ nô lệ, người đến người đi, trên đường phố có không ít võ giả chán nản bày hàng mãi võ.
Nhưng hôm nay người gõ la lại là một tên lực sĩ quần áo lam lũ, đầu tóc rối bời.
Tên lực sĩ chờ đến khi mọi người xung quanh đều tụ tập đông đúc liền lấy ra một bảng hiệu, trên đó viết mấy chữ.
“Mười đồng tiền một đấm, một lượng bạc tùy ý đánh.”
Đây là một trong số cách mà một số dân nghèo ở đầu đường dựa vào “bị đánh” mà sống.
Lam Thải Nhi rất không thích những cảnh tượng này. Nàng từng chứng kiến người dân nghèo cũng là dựa vào “bị đánh” kiếm sống rồi để bị một đám người đánh cho thừa sống thiếu chết.
Tên lực sĩ này, cơ thể trông rất vạm vỡ, nhưng không có Nguyên Lực gì, nhìn qua cũng biết là người bình thường.
Ở chợ nô lệ kiểu này, không lâu rồi cũng sẽ bị người ta đánh chết, ngay cả một người có thể nhận xác cũng không có.
Lam Thải Nhi kéo kéo Diệp Lăng Nguyệt ý muốn rời đi. Nàng cũng không muốn để cho Diệp Lăng Nguyệt ngày thứ hai tới Hạ Đô, đã gặp phải những chuyện không vui như vậy.
Đang lúc Diệp Lăng Nguyệt xoay người rời đi, chợt để ý đến đôi mắt dưới bộ tóc dài của tên lực sĩ. Cặp mắt kia khiến nàng đang muốn bước chân rời đi nhất thời phải dừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
55 chương
109 chương
18 chương
80 chương
142 chương
89 chương
61 chương