“Thật quá đáng, người của Hồng phủ quá vô sỉ, không ngờ họ lại có thể đối xử với hai mẹ con Lăng Nguyệt muội muội như vậy.” Lúc Lam Thải Nhi và Thái Thú phu nhân tới, nghe được Diệp Lăng Nguyệt nói về thân thế của chính mình, tính khí nóng như lửa của Lam Thải Nhi lúc này lại phát tác. Tứ đại quý tộc của Đại Hạ ở biên giới Đại Hạ đúng là uy danh hiển hách, người của Hồng phủ luôn coi trọng hiếu lễ liêm nghĩa, cái gì già trẻ có thứ tự, tôn ti khác biệt, không ngờ ở sau lưng bọn họ lại làm ra loại chuyện khiến cho thần nhân đều phải phẫn nộ như thế này. Ngay cả người tính tình luôn nhu thuận như Thái Thú phu nhân sau khi nghe xong thì lòng cũng đầy căm phẫn. Cùng là nữ nhân, cùng là một người mẹ, Thái Thú phu nhân rất khó tưởng tượng cảnh năm đó Diệp Hoàng Ngọc cả người bị thương nặng, ý chí phải mạnh mẽ như thế nào mới khiến cho bà có thể ôm một đứa con bị bệnh mà sống đầu đường xó chợ. “Không ngờ Hồng Phóng lại là hạng người trơ trẽn bỏ mặc vợ con như vậy.” Lam Thái Thú nghe xong cũng rất thông cảm với Diệp Lăng Nguyệt. Con thứ Hồng Phóng của Hồng phủ, là một người văn võ song toàn, đã nổi tiếng mười mấy năm qua ở Đại Hạ, hắn lấy văn nhập sĩ. Nhưng ở phương diện võ đạo, lúc hơn ba mươi tuổi hắn đã đột phá đến Luân Hồi Cảnh, trải qua hỏa kiếp luân hồi và thủy kiếp luân hồi, hai đạo luân hồi kiếp, bây giờ đã là cao thủ luân hồi lưỡng đạo, năm trước lại vừa mới được phong làm thái tử Thái Bảo. Về phần thê tử của Hồng Phóng Chư Cát Nhu, nhiều năm qua vẫn là phu xướng phụ tùy với Hồng Phóng, rất là ân ái, hai người có ba người con hai nữ một nam. Người bên ngoài cho tới bây giờ cũng không biết Chư Cát Nhu lại được gả vào Hồng phủ làm Bình Thê, hơn nữa còn là một ả tiểu tam. “Chuyện này, năm đó nhà con không bẩm báo cho Tông Nhân Phủ sao?” Đại Hạ là một nước trọng lễ nghi, Hồng phủ lại là hầu môn quý tộc, nếu trong gia tộc xảy ra chuyện thì sẽ do Tông Nhân Phủ ra mặt quản chế. “Lão gia, người hồ đồ rồi sao, Tông Nhân Phủ nơi đó không phải chỉ có quan chức Lục Phẩm trở lên mới có thể.” Thái Thú phu nhân lắc đầu một cái. “Bất kể là như thế nào, nhưng những uất ức mà mẹ con phải chịu năm đó con nhất định sẽ đòi lại. Lam tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội trước nay vẫn lừa tỷ.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi quen biết Lam Thải Nhi thì hai người cũng là hợp ý, nàng không muốn giấu diếm hảo bằng hữu của mình. “Lăng Nguyệt, muội không cần nói xin lỗi. Muội đã giúp ta không ít việc, muội yên tâm, chuyện tìm Hồng phủ lấy lại công đạo ta nhất định sẽ hết sức hỗ trợ.” Lam Thải Nhi sớm đã xem Diệp Lăng Nguyệt như muội muội mình. Muội muội của mình chịu uất ức, nàng thân là tỷ tỷ sao có thể không màng đến chứ. Hồng phủ đứng đầu tứ đại quý tộc lại làm ra chuyện trời đất bất dung như vậy, điều này càng khiến Lam Thải Nhi muốn giúp Diệp Lăng Nguyệt. “Thải Nhi, chuyện này vẫn phải thảo luận kỹ hơn. Con và Lăng Nguyệt đều không thể lỗ mãng, đừng nói Lão Thái Gia Hồng Thanh Vân của Hồng phủ chính là cao thủ lục đạo luân hồi, lúc nào cũng có thể đột phá Thần Thông Cảnh. Ngay cả mấy tên vãn bối của Hồng phủ thực lực cũng không tầm thường, ngay cả con cũng chưa chắc thắng được, huống chi là Lăng Nguyệt.” Thái Thú phu nhân hiểu rất rõ đứa con này của mình, nàng chỉ lo lắng hai nha đầu này tụm lại sẽ làm ra chuyện chấn động cả Đại Hạ. Hạ Đô không phải là Ly thành, nơi đó rồng rắn lẫn lộn, ngoại trừ hoàng thất còn có Khai Quốc Hầu, còn tứ đại quý tộc hầu, Vũ Hầu làm đại biểu cho thế lực bình dân, còn có cấc bậc phương sĩ của Đại Hạ, những người này đều không phải là người mà Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi có thể đụng đến. “Lăng Nguyệt, nếu con không ngại thì sau này hãy gọi ta và Thái Thú một tiếng nghĩa mẫu, nghĩa phụ, ta trước khi xuất giá cũng họ Diệp, ta và con đều là hậu nhân của Diệp tộc. Từ nay về sau chúng ta và Thải Nhi đều là người nhà của con, ta cũng sẽ xưng tỷ muội với mẹ của con.” Thái Thú phu nhân đi về phía trước, mặt đầy hòa ái nắm lấy tay của Diệp Lăng Nguyệt. Thái Thú phu nhân sau khi nghe xong những việc mà Diệp Lăng Nguyệt phải trải qua, bà đối với tiểu cô nương mười bốn tuổi này ngoài yêu thương ra còn có mấy phần đồng tình, bà đồng thời cũng rất muốn gặp Diệp Hoàng Ngọc một lần. Lam Thải Nhi nhanh trí, nàng thấy cha mẹ mình đều đã đồng ý liền vội vàng bưng hai ly trà tới, đưa cho Diệp Lăng Nguyệt để dâng trà. Diệp Lăng Nguyệt trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng hướng về phía Lam Thái Thú và Thái Thú phu nhân dập đầu rồi dầng trà. “Ha ha, nữ nhi ngoan, nhưng mà chỉ một ly này là không đủ đâu, ít nhất cũng phải phải đưa tới mười vò Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng thượng hạng.” Lam Thái Thú cười nói. “Thật đúng là không biết xấu hổ, còn muốn uống rượu, đây là cố ý muốn hù chết mẹ con chúng tôi đúng không?” Thái Thú phu nhân giận trách, không chút khách khí, liền véo lỗ tai của Lam Thái Thú. Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy thì có chút ngẩn ra, không ngờ một người dịu dàng như Thái Thú phu nhân mà lại... “Phu nhân, nhẹ một tí, lỗ tai của ta, hai nữ nhi còn ở đây đấy.” Lam Thái Thú mặt đầy lúng túng nháy mắt với Lam Thải Nhi, gương mặt già nua lúc này đã đỏ như quả chín. Lam Thải Nhi bật cười, nàng đối với “phương thức ân ái” của cha mẹ mình sớm đã quen mắt. Nàng kéo Diệp Lăng Nguyệt đi ra. “Lăng Nguyệt, muội đừng bận tâm, cha ta tuy bên ngoài nhìn uy phong nhưng ở nhà chính là một người sợ thê tử. Ta đã bảo Văn thúc thúc chuẩn bị buổi tiệc rượu tối nay, sau ngày hôm nay, muội chính là thứ nữ của phủ Thái Thú.” Lam Thải Nhi làm ra vẻ của một đại tỷ, vỗ ngực một cái. Diệp Lăng Nguyệt chỉ trong một đêm đột nhiên trở thành nghĩa nữ của Lam Thái Thú, chuyện này khiến cho nhà họ Diệp từ trên xuống dưới vui mừng khôn xiết. Nhất là Diệp Hoàng Ngọc, vẻ mặt của bà vô cùng tốt. Đêm đó, bà và Diệp Cô cùng với mấy người của Diệp phủ đều nhận được thiệp mời của phủ Thái Thú. Lam Thải Nhi dùng linh quả mà Diệp Lăng Nguyệt trồng trong Hồng Mông Thiên và Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng để đãi khách, phủ Thái Thú cho đến đêm khuya vẫn vô cùng náo nhiệt. Phủ Thái Thú thì vô cùng náo nhiệt, nhưng ở một nơi khác trong Ly thành, cũng chính là bên trong Sơn Hải bang đang là một cảnh mây mù che phủ. Chuyện Lam Thái Thú đột phá Luân Hồi Cảnh, toàn bộ Ly thành đều biết, trong đó người buồn rầu nhất có lẽ chính là bang chủ Sa Cuồng của Sơn Hải bang. Từ lúc Lam Thái Thú tới, Sơn Hải bang đã bị chế ngự rất nhiều mặt, bây giờ lại thêm một Diệp gia, Sơn Hải bang vốn đã thê thảm nay lại càng thê thảm hơn. “Ngươi đã nghe ngóng được gì chưa? Chuyện Lam Thái Thú đột phá thật sự có liên quan đến ả họ Diệp đó?” Sa Cuồng không biết dùng cách gì, hỏi thăm được chuyện Lam Thái Thú đột phá, là bởi vì được Diệp Lăng Nguyệt trợ giúp. Nếu đổi lại là trước kia, Sa Cuồng nhất định sẽ không tin chỉ là một tiểu nha đầu Luyện Thể Cảnh làm sao có thể biết được phương pháp bí truyền để đột phá Luân Hồi Cảnh. Nhưng từ sau khi Tống Nghiễm Nghĩa nói cho Sa Cuồng biết Diệp Lăng Nguyệt ở đại hội Dã Luyện chế tạo ra Thập Thành Nguyệt Thiết, Sa Cuồng liền bắt đầu hoài nghi về bản lĩnh thật sự của Diệp Lăng Nguyệt. Luân Hồi Cảnh, nếu hắn cũng có thể trở thành cao thủ Luân Hồi Cảnh thì hắn còn sợ gì Lam Thái Thú nữa. Đến lúc đó, hắn chỉ cần đầu quân vào hầu môn của tứ đại quý tộc Hầu Môn thì cũng có thể nhận được một chức tướng quân rồi, đến lúc đó, mỹ nữ quyền thế thật đúng là lấy mãi cũng không hết, dùng mãi cũng không cạn. Trong lòng Sa Cuồng đột nhiên sinh ra một độc kế, hắn quyết định bất luận như thế nào cũng phải bắt được Diệp Lăng Nguyệt, buộc nàng nói ra phương pháp đột phá Luân Hồi Cảnh. Về việc làm sao để bắt được thì vẫn phải ra tay từ Diệp gia.